- Mật Kết-
"Tôi coi trọng người bạn kia sao?" Hàn Đông nhắc lại câu này một lần nữa, nghĩ dù sao Tưởng Tu Vũ cũng không biết Thái Khang nên không có cảm giác kỳ quặc.
Cậu ta gật gật đầu, bỗng giật mạnh cần câu một con cá rơi trên mặt đất.
Hàn Đông nhanh chóng đứng dậy đi bắt con cá đang giãy, đầu cũng không quay lại nói: "Có lẽ vậy."
Không lâu sau, Hàn Đông ném con cá vào trong thùng nước, Tưởng Tu Vũ cảm thấy bản thân nên đi rồi, bèn nói: "Vậy...!vậy tôi đi trước đây."
Hàn Đông xách thùng nước đứng lên, nhìn cậu ta: "Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu một đoạn."
"Á, tôi đến bệnh viện." Gần đây bà nội cậu ta vì ông nội mất mà bị ốm, đang nằm viện.
Bà cụ già rồi, sức khỏe không tốt, bệnh nhỏ cũng phải vào viện quan sát.
wtp Mật Kết
"Vậy vừa hay, chút nữa tôi cũng phải đi." Hàn Đông xách xô nước, Tưởng Tu Vũ trợn mắt nhìn cậu ta xách xô nước đến chiếc xe ba bánh, há hốc mồm.
Hàn Đông quay đầu cười với cậu ta: "Sao lại bày ra vẻ mặt đó? Chưa từng thấy à."
Đúng là chưa từng thấy.
Cậu chủ thì làm sao mà thấy được xe ba gác chứ.
Hàn Đông nhìn vẻ mặt này là hiểu ngay, cậu ta chậc chậc mấy tiếng nói: "Cái này mà cũng chưa nhìn thấy, được rồi, lên xe đi, tôi đưa cậu đi một đoạn, bệnh viện thành phố đúng không? Cùng đường với nhà tôi, cậu đợi tôi về nhà cất cá với đổi xe."
Tưởng Tu Vũ kinh hồn bạt vía ngồi ở đằng sau xe, mắt to trừng mắt bé với mấy con cá ở trong xô nước, được Hàn Đông đưa đến một con đường gió thổi lạnh buốt, cảm thấy cảm giác này thật sự kỳ diệu.
Cảm giác hơi giống đang đi du lịch.
wtp Mật Kết
"Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe này đấy...." Tưởng Tu Vũ nói, "Cảm giác rất lạ."
"Đúng là hơi chậm—he he!" Hàn Đông đột nhiên đạp mạnh để tăng tốc, muốn bão xe, nhưng tốc độ của xe không được, thật sự bão không nổi.
"Xe đạp của tôi nhanh lắm, chút nữa sẽ để cậu được mở mang tầm mắt." Hàn Đông ủ rũ.
Kết quả, cậu ta về đến nhà thì bị ốm.
Hàn Đông thay một cái áo khoác dày đẩy xe đạp ta, Tưởng Tu Vũ từ xa xa đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng mắng của phụ nữ: "Hàn Đông, mẹ mày mày mặc ít thế ra ngoài câu cá à, sao không cóng chết mày đi! Cóng chết mày cho xong!"
Hàn Đông ngại ngùng nhún nhún vai, vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau, giới thiệu: "Chị tôi, thích dong dài.
Lại đây, lên xe."
Thành phố Dung Thành có hai khu dân cư lớn, một là tiểu khu Dung Thụ, toàn là trung cư.
Còn một nơi chính là khu nhà ở bình dân của Hàn Đông, phóng tầm mắt ra xa đều là các nhà một tầng, hàng xóm láng giềng vây quanh nhau, dịp lễ tết lại càng náo nhiệt.
Trên đường không ít người chào hỏi với Hàn Đông, đây là lần đầu tiên Tưởng Tu Vũ nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nên hơi kinh ngạc.
Tưởng Tu Vũ nói: "Nhiều người quá...!nhân duyên của anh tốt thật."
Hàn Đông nhướng mày: "Cái này thì có là gì, chỉ là quen biết thôi mà, hàng xóm láng giềng."
"Anh sống ở đây từ nhỏ đến lớn à?" Một lúc sau Tưởng Tu Vũ lại tò mò hỏi.
wtp Mật Kết
Cậu ta chưa từng sống ở những nơi như thế này, đến cũng chưa từng đến.
"Ừm, đúng vậy." Hàn Đông gật gật đầu, "Nhà mà, từ nhỏ đến lớn đều ở đây, mấy đứa nhỏ ở đây tôi quen hết."
"Tốt thật...." Tưởng Tu Vũ trầm mặc nhìn một đám người hòa thuận vui vẻ, trong mắt hiện lên sự hâm mộ, "Cảm giác như là một gia đình lớn ấy, quan hệ của mọi người đều rất tốt."
Nghe thấy thế Hàn Đông quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, "Ờm, thế bên cậu không phải vậy sao?"
Tưởng Tu Vũ cười lắc lắc đầu, tầm nhìn dần dần được mở rộng theo vòng quay của bánh xe đạp tiến về phía trước, hàng xóm láng giềng vui vẻ hòa thuận, nói cười vang rộn, dáng vẻ cực kỳ thân thiết, đây đúng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy.
Thì ra là như vậy...
Cậu ta nói: "Từ nhỏ tôi sống ngoài ngoại thành.
Không có hàng xóm, dù có thì cũng không đến ở."
Những người cậu ta tiếp xúc đều là người nhà.
Cậu ta không giỏi nói chuyện, ở trường cũng ít bạn bè.
Thời gian dài, biến thành trầm mặc u ám.
wtp Mật Kết
Hàn Đông quay đầu lại, trong miệng đang ngâm nga một giai điệu không biết là bài nào, nói: "Ngoại thành, thế thì xa lắm, tôi nghe nói giá nhà cũng khá đắt.
Trường chúng ta không phải còn học tiết tự học tối sao, có thể ở lại ký túc xá, cậu cân nhắc chưa? Ở ký túc xá khá ổn."
Trên người Hàn Đông mặc một cái áo khoác màu xanh quân đội, ấm áp dễ chịu, trong lòng Tưởng Tu Vũ cũng ấm áp theo, cậu cúi đầu nói: "Không được đâu, tôi không giỏi giao tiếp với người khác."
Hàn Đông ngẩn ra, thầm nói thảo nào mà quen Tăng Lý, hắn thì không giống Phí Lập, Hàn Đông tùy tiện nói: "Thì có gì đâu, cứ tiếp xúc với nhiều người dần dần sẽ tốt thôi, bây giờ cậu nói chuyện với tôi không phải vẫn tốt sao?"
Tưởng Tu Vũ cũng ý thức được vấn đề này.
"Ờm."
Có thể là vì trước kia Hàn Đông đã từng giúp cậu ta, cho cậu ta một cảm giác khá là thân thiết.
Hàn Đông nói: "Như thế này không phải là được rồi sao, vẫn chưa bắt đầu đã phủ định chính mình, thế thì làm sao có thể thay đổi.
Chúng ta là đàn ông, đội trời đạp đất, có vấn đề gì cũng không sao, có thể từ từ thay đổi, nhưng không thể từ bỏ."
Tưởng Tu Vũ cong khóe môi bất đắc dĩ cười, cậu ta cảm thấy cũng khá đúng.
"Đến rồi, cậu vào đi." Không lâu sau, Hàn Đông dừng xe trước cổng bệnh viện.
"Thế còn anh?" Tưởng Tu Vũ xuống xe quay đầu nhìn cậu ta.
wtp Mật Kết
"Tôi á." Hàn Đông móc một cái kẹo cao su trong túi áo ra, bỏ vào miệng nhai, chân đá đá trên mặt đất, ngước mắt nhìn cậu ta: "Tôi đợi chút nữa.
Có ít việc, không vào cùng với cậu đâu."
Tưởng Tu Vũ gật gật đầu, không hỏi nhiều bèn bước vào bệnh viện.
Thái Khang biểu diễn ở ngày nghỉ thứ ba của kỳ nghỉ lễ quốc khánh, Phí Lập vốn muốn cùng Tăng Lý ở khách sạn, kéo cậu vào chung một ổ, kết quả lại rất trùng hợp, ở đây Thái Khang có người nhà bèn mời bọn họ đến.
Lúc mới đầu Phí Lập không vui lắm: "...Tôi không cần."
Tăng Lý cảm thấy có thể tiết kiệm tiền, trăm lợi chẳng có hại gì, nhưng Phí Lập không vui cậu cũng không còn cách nào, áy náy nhìn Thái Khang.
Trên mặt Thái Khang không có biểu cảm gì, vẫn lạnh lùng như vậy, khoanh tay đứng nhìn Phí Lập, Phí Lập cũng khoanh tay nhìn hắn, nhưng cảm thấy ánh mắt hắn có thâm ý khác.
"Ầy được rồi, bây giờ đi làm cũng phiền phức." Phí Lập nói, "Cố chịu vậy."
Thái Khang nhướng mày, nhìn hắn cười, nụ cười rất nhạt, chỉ lướt qua trong giây lát.
"Không ép mày, mày không đến càng vui." Tuy nói như vậy nhưng Thái Khang vẫn đưa bọn họ vào phòng.
Nghe nói người nhà của hắn là nhà giàu mới nổi, ở Hàng Châu có mấy căn nhà, đây chỉ là một căn trong số đó, cả đội bóng của bọn họ ở cũng ở được hết.
"Mày ở đây đi, cậu bạn kia cậu ở đây." Thái Khang hất hất cằm với Tăng Lý.
Phí Lập nguýt Thái Khang một cái, hận không thể đè hắn xuống đất mài, rõ ràng hắn cố ý sắp xếp cho Tăng Lý một phòng ở đối diện, nhưng mà hắn muốn ở cùng phòng với Tăng Lý cơ!
"Được, được...!cảm ơn." Tăng Lý nói.
Phòng ở đây rất nhiều, Phí Lập chẳng có lý do gì để Tăng Lý ở cùng với mình, khách sạn có thể nói không đủ tiền, nhưng ở đây hắn phải làm thế nào?
Tức quá đi mất.
wtp Mật Kết
Phí Lập lườm Thái Khang, Thái Khang không thèm quan tâm đến hắn, nhìn Tăng Lý hỏi: "Cậu tên gì?"
"Liên quan mẹ gì đến mày, đi đánh đàn của mày đi." Phí Lập tỉnh bơ kéo Tăng Lý sang, ham muốn độc chiếm cực mạnh, Thái Khang cười, không hề tò mò về cái tên Tăng Lý một chút nào, chỉ đang thăm dò Phí Lập tí thôi.
Hắn móc một điếu thuốc lá từ trong túi ra, châm thuốc, đường nét khỏe khoắn, động tác gọn gàng, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ.
"Hút không?" Thái Khang hỏi.
Phí Lập nói như đinh đóng cột: "Tao không hút thuốc."
Thái Khang cho hắn một vẻ mặt mày lừa quỷ à, nhưng không vạch trần, một tay nhét trong túi quần, chuẩn bị lên ban công hút.
"Mày không giữ giọng à?" Phí Lập hỏi.
"Áp lực quá hút một điếu thôi." Thái Khang nói.
wtp Mật Kết
Hắn nói xong cũng không quay đầu lại nữa đi về phía ban công, đưa lưng về phía hai người hút thuốc, Tăng Lý chú ý đến hắn không bình thường lắm, nên hơi lo lắng.
"Cậu ta...!không sao chứ?" Tăng Lý ngước mắt hỏi.
"Nó đánh đàn là như vậy đấy, tính tình cực kỳ quái gở, những lúc khác thì khá ổn." Phí Lập cúi đầu hỏi Tăng Lý, "Có muốn ăn bữa khuya không? Đợi Thái Khang hút thuốc xong bảo nó đưa bọn mình ra ngoài ăn."
Tăng Lý ăn cơm tối rồi, không đói lắm, "Không cần đâu, cậu đi đi...!tôi thu dọn đồ đạc trước."
Cậu định vào phòng, Phí Lập cũng đi theo, đóng cửa lại rồi kéo lấy cánh tay Tăng Lý: "Vậy tôi cũng không đi nữa, đừng dọn đồ, phiền phức lắm, chỉ ngủ một đêm thôi mà."
"Nhưng...." Không thu dọn thì ngủ làm sao được.
Phí Lập bắt được cơ hội, vội nói: "Không thì cậu sang phòng tôi ngủ đi, bọn mình ngủ cùng nhau, thu dọn một phòng là được rồi.
Hoặc là tôi sang phòng cậu ngủ cũng được.
Tăng Lý: "...."
Cậu muốn thu dọn, nhưng cũng chỉ dọn mình phòng của cậu thôi....
//.