- Mật Kết-
Một ly rượu hoa quả xuống bụng, Tăng Lý đã bình tĩnh hơn nhiều.
Từ trước đến nay cậu luôn điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, nhưng, ba chữ đồng tính luyến này lại bóp nghẹt cậu.
Bartender cười: "Cậu chưa từng đến quán bar đúng chứ, nhìn là biết cậu là bé ngoan."
Đương nhiên chưa từng đến.
wpt Mật Kết
Tăng Lý đang quen làm học sinh ngoan, mặt cậu hoàn toàn bộc lộ ra hết sự hoang mang và nghi ngờ với nơi này, cậu gật đầu nhỏ giọng trả lời một tiếng vâng.
Cách đó không xa.
Phí Lập và Thái Khang một trước một sau bước ra khỏi cửa, ánh mắt đầu tiên của Tăng Lý đã bắt được bóng dáng Phí Lập, cậu hơi đứng ngồi không yên bắt đầu hối hận không đi theo Phí Lập.
Đi theo so với ở lại chỗ này vẫn tốt hơn nhiều.
Thế nhưng.
Phí Lập, người đáng ra phải đi thẳng qua cái bàn kia lại bị một cánh tay xuất hiện bất thình lình ngăn lại, chủ nhân của cánh tay kia đưa lưng về phía Tăng Lý nên không nhìn rõ mặt mày, nói mấy câu thì hắn ta đưa cho Phí Lập một ly rượu.
Tăng Lý hơi nheo mắt lại.
wpt Mật Kết
Bartender: "Đó là quy tắc ngầm, ở chỗ bọn tôi nếu nhận rượu của đối phương thì đồng nghĩa với việc đồng ý đêm nay...!sẽ có một đêm xuân với đối phương.
Nhưng bạn của cậu nhìn thế nào cũng là ."
Hắn ta lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường.
Tăng Lý không hiểu cái gì là không là , nhưng lại hiểu ý một đêm xuân của bartender, trong lòng cậu nghĩ Phí Lập không phải là người như vậy, chắc chắn sẽ không nhận.
Kết quả Phí Lập nhận.
Không những nhận mà còn nói mấy câu với người kia, sau đó, một cốc rượu vào bụng.
Tăng Lý ngây ngốc tại chỗ, hai mắt trợn lên, trong lòng nghĩ, Phí Lập...!đồng ý, hẹn một đêm với người lạ kia sao?
Bartender: "Xem ra bạn của cậu thành công rồi đấy."
Tăng Lý không nói gì, quay đầu cầm cái ly đế cao lên, uống một ngụm rượu hoa quả, cậu thấy mình hơi say rồi.
Tuy độ rượu của rượu hoa quả không cao, nhưng tửu lượng của cậu quá kém, lại còn uống nhiều nữa nên bắt đầu hơi choáng váng.
Phí Lập uống xong ly rượu kia thì đến ngồi xuống bên cạnh Tăng Lý, nhìn cậu một mình uống rượu hoa quả, hắn đưa tay ra đằng trước nắm lấy cổ tay cậu, "Sao cứ uống mãi thế, coi chừng bị đầy bụng, anh không ở đây cái là cậu linh tinh ngay."
"Cái này tuy độ rượu không cao, nhưng không biết uống rượu mà uống nhiều vẫn bị say đấy.
Đến lúc đó tôi không cõng cậu về đâu."
Tăng Lý không nói gì, chỉ mím chặt môi không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của Phí Lập, uống nốt giọt rượu cuối cùng, cực kỳ bướng bỉnh.
Sự kháng cự của cậu không hề che giấu, Phí Lập hơi sững sờ, hắn còn nghĩ cậu bị người khác bắt nạt, vội vàng sán lại gần lo lắng hỏi: "Cậu sao thế? Sao đột nhiên lại tức giận? Con mẹ nó ai bắt nạt cậu?"
Tăng Lý ngoan ngoãn lắc đầu, không trả lời hắn, nhưng lại hỏi: "Chút nữa cậu có về nhà không?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi.
wpt Mật Kết
Phí Lập không hiểu gì cả, hắn đơ ra, đang nghĩ Tăng Lý vì sao lại hỏi như vậy, nhưng Tăng Lý lại nghĩ rắng hắn ngầm thừa nhận, cậu cụp mắt không muốn xem tiếp nữa.
Dù sao cậu đến đây cũng là muốn đi cùng Phí Lập, nếu Phí Lập đã có hẹn, vậy thì cậu phải về thôi.
Tăng Lý: "Tôi...!tôi muốn về nhà."
Phí Lập há hốc mồm: "Sao lại về? Ai bắt nạt cậu à?"
Hắn sán lại gần lắc lắc tay Tăng Lý, Tăng Lý tỉnh bơ tránh đi, Phí Lập phát cáu bèn kéo cậu vào lòng mình, nơi nóng len qua khe hở quần áo phủ lên làn da mịn màng của cậu.
Tạo ra một mảng đỏ.
"Vừa nãy xảy ra chuyện gì?" Phí Lập quay đầu hỏi bartender.
Bartender bị ánh mắt lạnh lùng nhìn, nói: "Chẳng có chuyện gì cả."
Bartender chẳng cần thiết phải nói dối, Phí Lập hơi phiền não, Tăng Lý bị hắn làm cho đỏ mặt, bỗng chốc cậu cảm thấy hơi lưu luyến hơi ấm của Phí Lập.
Cậu làm sao vậy, làm sao thế này.
wpt Mật Kết
Sao đột nhiên lại tùy hứng như vậy...
Cậu biết, Phí Lập là mặt trời, là một người không cùng thế giới với cậu, Phí Lập có rất nhiều bạn, nhân duyên tốt, biết chăm sóc người khác...!cho dù Phí Lập thích con trai hay thích con gái thì cậu cũng không bất ngờ, đối với cậu mà nói Phí Lập giống như anh hùng, không có gì không làm được, hiểu hết mọi thứ trên thế gian này.
Kiểu người như hắn, cho dù thế nào cũng không kỳ lạ.
Nhưng muốn độc chiếm anh hùng là không đúng.
Anh hùng được xưng là anh hùng bởi vì hắn sẽ không ngừng cứu người, đưa những người khác nhau ra ngoài ánh sáng.
Bỗng Tăng Lý cảm thấy khinh bỉ với chính những suy nghĩ vừa nãy của bản thân, cậu muốn làm nũng, nói với Phí Lập rằng cậu muốn về nhà, sau đó để Phí Lập không đi cùng với người kia...!mà về nhà với cậu.
Nhưng cậu có lập trường gì chứ.
Phí Lập đã tốt với cậu lắm rồi.
wpt Mật Kết
"Không có gì...." Tăng Lý cúi đầu, lông mi cong dài, dưới ánh đèn màu xanh lam dường như nó đang lấp lánh.
Cậu ngẩng đầu nhìn Phí Lập, vẫn như bình thường, thản nhiên nói: "Cậu cứ đi làm việc của cậu đi, tôi ở đây một mình...!thêm lát nữa, xem biểu diễn xong sẽ tự gọi xe về."
Làm việc của mình?
Ở đây một mình thêm lát nữa? Tự gọi xe về?
Phí Lập chẳng hiểu gì, hắn tức đến bật cười: "Từ đã, thỏ nhỏ, cậu đang ghét tôi đấy à? Ghét anh của cậu rồi à?"
Tuy hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nghe ra, hình như Tăng Lý đang hiểu lầm gì đó.
Hắn không biết mình đã làm sai chỗ nào, nhưng cái con thỏ nhỏ không để người ta bớt lo này...
Tăng Lý vội nói: "Không...!không đâu."
"Tôi...!tôi mãi mãi, sẽ không ghét cậu...." Cậu cúi đầu bổ xung.
Haizz này.
Phí Lập là kiểu người không có khí khái như vậy, nhanh chóng bị câu kia của Tăng Lý dỗ dành, tuy hắn đã qua cái thời trẻ trâu rồi, bình thường nhìn có vẻ cũng là đứa con trai lớn nhà hàng xóm đấy, nhưng suy cho cùng tâm tư của mấy cậu trai ở tuổi này đều có mộng tưởng làm anh hùng.
Tăng Lý sùng bái hắn, hâm mộ hắn, nhìn hắn như một người anh hùng, điều này khiến lòng hư vinh của Phí Lập đạt đến mức thỏa mãn, hắn cảm thấy mình là một anh hùng, bản thân cũng đặc biệt.
Hắn chà xát mũi, nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tăng Lý bèn đưa tay véo má cậu, Tăng Lý bị hắn véo đau, cậu ngẩng đâu chớp chớp mắt phản kháng trong im lặng.
wpt Mật Kết
Phí Lập nói: "Không phải cậu muốn về sao? Vậy giờ bọn mình về luôn."
"Không xem Thái Khang diễn nữa, chút nữa gọi điện cho nó thông báo một tiếng là được, về nhà luôn hay muốn đi dạo bên ngoài đều theo cậu hết, tôi cũng không có chuyện gì khác cả."
"À, có chứ.
Ông đây chỉ có một chuyện duy nhất phải làm, đó chính là đi cùng người bạn nhỏ cùng bàn đáng yêu của tôi...."
Hắn nghịch ngón tay cái của Tăng Lý, cúi đầu cụng cụng vào đỉnh đầu Tăng Lý, ý bảo cậu nhìn mình, cười nói: "Làm cậu ấy vui."
....
Sau khi hai người rời đi.
Bartender cạn lời liếc mắt kinh bỉ, vừa lau ly vừa nghĩ thầm mấy đứa trẻ bây giờ ấy à chậc chậc, đứa nào đứa nấy khẩu thị tâm phi.
Tối nay không ăn cơm đã chạy hết rồi.
Thái Vũ đi một vòng bạn bè uống rượu chào hỏi xong thì đến quầy bar, hỏi: "Ơ, hai bạn nhỏ đã đi mất rồi à?"
Bartender lúc này mới nhận ra người lúc nãy mời rượu Phí Lập là Thái Vũ, bật cười: "Là anh à, ông chủ.
Hai đứa vừa đi rồi."
Hiểu lầm này hơi to đấy.
wpt Mật Kết
Cái câu "là anh à" làm Thái Vũ chẳng hiểu gì, mơ màng lấy một ly rượu uống, nói: "Gì mà là tôi với không là tôi?"
Y lầm bầm: "Sao đi sớm thế...!Khang Khang đưa đứa trẻ kia đến khá thú vị, còn định uống với nó hai ly nữa đấy."
Thái Vũ chẳng có tí hứng thú nào với Phí Lập, y thích cậu trai trắng trắng mềm mềm cơ, kiểu như Tăng Lý ấy.
Vừa nãy chẳng qua là chào hỏi bạn bè mà em trai đưa đến thôi, đứa em trai lạnh lùng của y có thể đưa bạn đến đây, đúng là hiếm có.
Tăng Lý chẳng biết vì sao lại chẳng còn hào hứng nữa, không muốn ra ngoài chơi, hai người bèn về nhà.
Vừa bước vào cửa, cậu vẫn hơi lo lắng Phí Lập chiều theo ý mình quá, có khi nào hắn sẽ không vui không.
Nếu như vậy thì cậu sẽ có cảm giác có lỗi.
Cậu không thích người khác chiều theo ý cậu.
Tăng Lý ngẩng đầu nói: "Cậu có thể...!không cần quan tâm đến tôi.
Có thể...!tự đi chơi.
Không sao đâu."
Phí Lập thở dài, mở tủ lạnh rót cho mình một cốc nước: "Cả đường cậu đã nói tám lần, lần này là lần thứ chín, rốt cuộc cậu muốn tôi phải phủ định bao nhiêu lần nữa?"
Hắn rót nước vào cốc đưa cho Tăng Lý: "Được rồi, uống đi, uống một ít.
Là tôi tự nguyện, là tôi tự nguyện đi cùng cậu, được rồi đừng lề mề nữa, tôi đi tắm, chút nữa ra chơi cùng cậu."
Tăng Lý nhận lấy cốc nước, bị dọa cho ngẩn ngơ, cậu cảm thấy mình đứng trước Phí Lập sao mà...!giống như một đứa trẻ như vậy?
Thời thơ ấu không được xem là đẹp, có một người ba tồi, từ lúc có trí nhớ, ba mẹ đã cãi nhau.
Mẹ từ trước cũng vì ba mới trút giận sang cậu, ba cũng không muốn gặp cậu, lúc Tăng Lý còn nhỏ chưa từng cảm nhận được tình yêu đến từ ba mẹ, từ lâu cậu đã học được tha thứ và buông bỏ.
Không phải là cậu muốn, chỉ là nếu không như vậy thì cậu sẽ không sống nổi mà thôi.
Thật ra Du Du cũng rất thương cậu, dù sao cũng là đứa con do mình sinh ra.
Nhưng trước kia vì chuyện của ba nên mới ghét cậu.
Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu thay đổi thế.
Dường như là bắt đầu từ cấp hai.
wpt Mật Kết
Lúc học tiểu học, cậu phải chịu sự kỳ thị từ giáo viên chủ nhiệm, vì quá tự ti nên không hay nói chuyện mà bị gọi là đứa trẻ câm điếc – lúc ấy bọn trẻ vẫn chưa có cái nhìn đúng đắn về thiện ác, người lớn cầm đầu chế giễu, bọn họ bèn chế giễu, cô lập theo.
Sau đó ba mẹ lại vì tính cách càng ngày càng quái gở, tự ti khép kín của cậu mà đùn đẩy trách nhiệm.
Tất cả cuối cùng cũng tan vỡ ngay năm cậu lên cấp hai, bọn họ vì yêu nhau mới kết hôn, cuối cùng sau khi giày vò nhau mười mấy năm, vì không còn yêu nữa mà li hôn.
Thật ra Tăng Lý chẳng còn cảm giác gì với những chuyện trước đây nữa.
Từ nhỏ ba mẹ cậu là không thương cậu rồi, khóc nhiều rồi trở nên chết lặng, học được chịu đựng và nhân nhượng, lúc học tiểu học cả lớp chế giễu và cô lập cậu, cũng chỉ càng khiến cậu kép kín chính mình mà thôi.
Cậu không quan tâm những suy nghĩ của người khác, vì đã chết lặng rồi, cậu kép kín chính mình, không nghe thấy, không nhìn thấu, chỉ cần tránh đi là sẽ không phải chịu tổn thương.
Lúc học cấp hai.
Về vấn đề quyền nuôi dưỡng, đúng như dự đoán ba cậu vứt bỏ cậu, ngại gánh nặng.
Đối với chuyện này Tăng Lý cũng chẳng nghĩ gì, chỉ thờ ơ đi theo Du Du.
Lúc ấy ba cậu còn mắng cậu là cái đồ sói mắt trắng mắng cậu súc sinh nữa, nói cậu chẳng có tí tình cảm nào, khóc cũng chẳng thèm khóc, không đưa cậu đi theo là đúng, sau này chắc chắn cũng là cái loại không biết ơn.
Sau này, Du Du một người phụ nữ một thân một mình lại mang theo con trai, vì công việc nên phải quay đi quay lại khắp nơi, Tăng Lý cũng không ngừng đổi trường, thường xuyên chuyển trường nên cậu chẳng có một người bạn nào.
Tận đến mấy năm gần đây, mới dần dần ổn định lại.
wpt Mật Kết
Cho nên cậu, sở dĩ cậu giúp Tưởng Tu Vũ, sở dĩ cậu dũng cảm quên mình giúp một người lạ, là có nguyên nhân.
Nói là giúp người khác.
Thật ra là đang cứu vớt, cứu vớt lấy đứa trẻ co rúc trong góc cầu xin có một người nào đó có thể giúp mình, nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng có lấy một người đến với đứa trẻ ấy.
Chỉ là đang cứu vớt lấy chính mình trước kia.
Cửa mở ra.
Phí Lập mặc một cái quần đùi bước ra, cố ý để lộ ra bụng sáu múi, dáng người cao lớn, giống như một con công đang xòe đuôi tìm bạn đời.
Hắn nhướng mày, lấy hết dũng khí cười hỏi: "Bé cưng, ngủ cùng không?"
Tăng Lý: "...."
//
- ---------------
Chúc mừng năm mới!.