Chương : Cuối cùng chẳng phải vẫn bước vào nhà họ Cố hay sao?
Tài nấu nướng của Cố Quân Nho cực đỉnh.
Trước kia Dư Bắc ở cùng Cố Diệc Minh, họ thường ra ngoài ăn hoặc gọi đồ về. Đó hoàn toàn không phải là sống!
"Anh cả! Giờ em thấy trêи người anh toả ra ánh sáng!"
"Ánh sáng?" Cố Quân Nho chẳng hiểu. "LED?"
"Không! Là thứ ánh sáng rực rỡ đằng sau đầu Phật Tổ... À nhầm, Thượng Đế!"
Đúng, anh Cố lớn, Dư Bắc không tiếc lời khen.
Vừa dịu dàng, vừa đẹp trai.
Một chàng trai mang dòng máu lai đẹp đến mức không chút tì vết giống anh ấy đúng là hiếm thấy. Anh sở hữu hàng mi vàng óng dày rậm, đôi mắt lúc cười cong như vầng trăng lưỡi liềm.
Anh không phải rượu, nhưng làm em say.
Có thể nói là đẹp người đẹp cả nết.
Thiên thần chắc cũng chỉ tới mức này thôi nhỉ?
"Em trai, em nhìn chằm chằm anh làm gì?"
Cố Quân Nho nghiêng đầu, hỏi cậu.
Thôi xong.
Đây chính là cảm giác thay lòng đổi dạ.
Dư Bắc uống ngụm canh để lấy lại bình tĩnh.
Những kẻ khác lăng nhăng, gặp ai bèn yêu người ấy.
Mình thì khác, siêu siêu chung thuỷ.
Một lòng một dạ mê trai đẹp.
"Anh cả, anh có bạn gái chưa?"
"Chưa." Cố Quân Nho lấy làm lạ, nói. "Sao em hỏi chuyện này?"
"Anh đẹp trai vậy, chắc chắn có nhiều người thích lắm nhỉ? Điều kiện gia đình lại khá giả, nghe Cố Diệc Minh kể tài sản của bố tụi mình... Khụ khụ, anh còn giỏi lái xe, vừa tâm lý vừa dịu dàng, biết nấu ăn. Cuộc đời anh quá hoàn hảo luôn!"
Dư Bắc rút cục đã hiểu tại sao bản thân có thể yêu Cố Diệc Minh ngần ấy năm rồi.
Vì cậu chưa gặp người đàn ông đẹp trai hơn anh.
Cố Quân Nho nghiêm túc suy nghĩ.
"Em nói cũng đúng. Cuộc đời anh hoàn hảo như thế, còn cần bạn gái để làm gì?"
Nếu kẻ khác thốt ra câu này, Dư Bắc nhất định sẽ kiếm xô nước tiểu, tạt cho gã tỉnh.
Nhưng Cố Quân Nho nói thì chẳng bắt bẻ vào đâu được.
"Haiz..." Cố Quân Nho thở dài. "Thú thật là có đôi khi anh thấy rất mù mờ. Lúc anh sinh ra, cái gì cũng sẵn rồi, thiếu mục tiêu để phấn đấu. Hàng ngày chỉ đành lái xe đi lang thang, nấu nướng, xem phim, uống trà, gặp gỡ bạn bè, du lịch đây đó. Rõ ràng là quá rảnh, lãng phí tuổi trẻ."
"..."
Dư Bắc suy sụp.
Thử hỏi xem ai không muốn sống cuộc đời nhạt nhẽo, chỉ ăn với nằm chờ đến tuổi về chầu ông bà ông vải giống Cố Quân Nho chứ?
Hai anh em nhà họ Cố, người này còn quá đáng hơn người kia.
"Em trai, mai em muốn ăn gì?"
Cố Quân Nho vươn tay, dùng ngón cái quệt nước canh dính ở mép Dư Bắc.
Dư Bắc ngồi thẳng dậy.
Động tác quen quá...
Nhà họ Cố rèn luyện cho con trai thói quen thả thính à?
Vậy nên Cố Diệc Minh không hề yêu mình.
Truyền thống gia đình đấy.
Cảm giác tội lỗi trong lòng mình bỗng vơi đi rất nhiều.
"Đoàn phim có cơm, không cần phiền anh đâu ạ."
"Không sao, anh ở nhà rảnh, chẳng có việc gì làm, tiện thể chạy taxi chở khách luôn."
Dư Bắc đã nghĩ kỹ rồi.
Anh Cố lớn thu phục được dạ dày của mình thì cũng tóm gọn được trái tim mình.
Đếch cần thấy áy náy với Cố Diệc Minh.
Dù sao trêи mặt Dư Bắc này cũng đâu bị Cố Diệc Minh đóng dấu.
Yêu đương tự do một tí thì sao nào?
Cố Diệc Minh và Cố Quân Nho đều không khác gì nhau.
Cuối cùng chẳng phải vẫn bước vào nhà họ Cố hay sao?
Chẳng phải vẫn được thừa kế gia sản nhà họ Cố hay sao?
Đỉnh của chóp.
"Tiểu Bắc!"
Dư Bắc đang mải mê suy nghĩ thì bị Uông Gia Thuỵ xen ngang.
Gã ôm bó hoa kia sắp nửa tiếng đồng hồ rồi.
"Cậu chưa đi à?" Cố Quân Nho xách hộp cơm, đứng dậy.
Trông mặt Uông Gia Thuỵ có vẻ hơi bực bội.
"Anh là anh của Tiểu Bắc, cũng là anh tôi, tôi không cãi nhau với anh." Uông Gia Thuỵ mỉm cười lịch thiệp. "Tiểu Bắc, em ở khách sạn nào? Tôi đưa em về. Hay tôi tới khách sạn chờ em trước?"
Cố Quân Nho chặn Uông Gia Thuỵ lại.
"Cậu hỏi nơi em tôi ở làm gì?"
"Anh quản được à... Ờm, tôi gần như bay cả vòng trái đất mới tìm thấy Tiểu Bắc, tất nhiên là vì muốn nhất cự ly, nhì tốc độ rồi. Anh cả, anh tránh ra đi, tôi nói chuyện với Tiểu Bắc một lát."
Uông Gia Thuỵ bước đến đẩy anh, Cố Quân Nho lắc đầu, đứng vững như ngọn núi.
"Không được."
"Tại sao?"
Chắc Uông Gia Thuỵ muốn bảo liên quan quái gì tới anh.
"Vì có người nhờ tôi trông chừng Tiểu Bắc. Những kẻ không đàng hoàng đều không thể đến gần em ấy."
Lời của Cố Quân Nho khá cương quyết.
Nhưng nụ cười thân thiện trêи môi anh khiến nó trở nên vô hiệu.
"Anh cả, tôi là người đứng đắn!"
Uông Gia Thuỵ khoe bộ Âu phục và cà vạt trêи người mình.
"Anh xem, tôi thế này giống mấy thằng cà chớn không?"
"Giống." Cố Quân Nho gật đầu đáp. "Người đàng hoàng ai lại mặc Âu phục cả ngày?"
Cố Diệc Minh ở nơi xa ăn ngay một dao.
Cố Quân Nho không ưa cậu em trai cùng cha khác mẹ thật luôn á.
"Ơ kìa..."
Uông Gia Thuỵ phát hiện ra mình không thể nói chuyện nổi với Cố Quân Nho.
"Vậy tôi đi cưa cẩm người ta thì nên mặc gì?"
Uông Gia Thuỵ khẽ hỏi Dư Bắc: "Tiểu Bắc, tên mắt xanh mũi lõ này mà là anh trai em hả?"
"Anh cùng cha khác mẹ của Cố Diệc Minh, anh nuôi tôi..."
Chẳng biết tại sao mối quan hệ này nói ra nghe rất đơn giản, song càng ngẫm càng thấy phức tạp.
Dư Bắc nghĩ thôi cũng ngượng.
"Bố Cố Diệc Minh chơi bời nhỉ..."
Dư Bắc trợn mắt.
Xàm gì vậy ba?
Nói hết cả tiếng lòng của tui ra rồi.
Cố Quân Nho quan sát Uông Gia Thuỵ một lát.
"Xin hỏi tên cậu là gì?"
"Tôi họ Uông, Uông Gia Thuỵ."
Cố Quân Nho rút một quyển sổ nhỏ từ trong túi ra, mở trang thứ nhất rồi chỉ ngay vào dòng đầu tiên.
"Uông Gia Thuỵ... Á, vậy thì càng không thể tới gần. Nè, tên cậu đứng đầu tiên trong danh sách đen."
Uông Gia Thuỵ nghệt mặt, sán lại xem.
Dư Bắc cũng tò mò.
Quyển sổ gì thế?
Còn có cả danh sách đen á?
Chắc chắn là Cố Diệc Minh đưa cho Cố Quân Nho.
Dư Bắc liếc trộm.
Trong sổ ghi chi chít những cái tên.
Cố Diệc Minh mà lại làm việc này?!
Sao anh ấy không đưa mình lên mặt trăng để sống luôn đi?
Mặt trăng còn gần, vẫn có thể gặp phi hành gia.
Tên Uông Gia Thuỵ nằm chễm chệ ở vị trí đầu tiên trong sổ, còn bị dùng bút đỏ khoanh tròn, đánh dấu X to đùng, bên cạnh vẽ hình đầu lâu, tượng trưng cho nhân vật siêu nguy hiểm.
"Tổng giám đốc Uông, vinh dự ghê chưa!" Dư Bắc hớn hở. "Anh được làm Vua Hải Tặc rồi?"
Cố Quân Nho kéo Dư Bắc lùi ra xa một chút.
"Không được nói chuyện với gã đâu, em trai."
Uông Gia Thuỵ tức ói máu, gào lên.
"Tốt nhất là anh cứ canh chừng / đi! Có cơ hội thì tôi sẽ chớp lấy đấy!"
Cố Quân Nho tỏ vẻ căng thẳng: "Quả nhiên chẳng phải thứ gì tốt đẹp."
"Không nói thì thôi, tôi tự đi hỏi! Chuyện nhỏ như con thỏ, lẽ nào tôi không thăm dò được? Vậy phí công lăn lộn trong showbiz rồi..."
Uông Gia Thuỵ lầm bầm, bỏ đi.
Cố Quân Nho rút cục cũng thở phào nhẹ nhõm, anh vỗ vai Dư Bắc.
"Em trai, chắc hôm nay quay xong rồi nhỉ? Anh đưa em về khách sạn luôn."
Dư Bắc trèo lên Cố Quân Nho.
Thiếu chữ xe.
Cố Quân Nho nhấn điện thoại mấy cái, dừng ở một chỗ.
Uông Gia Thuỵ cầm điện thoại, nhìn chiếc Lamborghini rồi lại nhìn điện thoại.
"Đệt... Sao vẫn là anh nhận vậy?"
"Phim trường này rất xa, trong vòng một cây số không có xe riêng, đương nhiên tôi nhanh tay cướp được." Cố Quân Nho hỏi: "Cậu đi đâu? Để tôi xem tiện đường không."
"Tiện chứ, tiện chứ."
Uông Gia Thuỵ cười hì hì, định mở cửa xe.
Cố Quân Nho cảnh giác, hỏi lại: "Cậu muốn đến đâu?"
"Khách sạn của Tiểu Bắc."
"Thế thì không được." Cố Quân Nho quyết tâm từ chối. "Tôi không chở cậu nữa."
"Vậy anh nhận làm gì?" Uông Gia Thuỵ tức xì khói. "Tôi sẽ khiếu nại anh!"
"Không được!" Tiếng Trung của Cố Quân Nho vốn chẳng lưu loát, giờ lại phải cuống quýt ngăn cản Uông Gia Thuỵ. "Chuyện đã hứa với người ta, tôi không thể nuốt lời."
Uông Gia Thuỵ quyết lành làm gáo, vỡ làm muôi: "Anh cũng nói rồi, trong vòng một cây số không có taxi để bắt. Anh không chở tôi, tôi sẽ khiếu nại."
Cố Quân Nho tính tình hiền lành mà cũng phải sa sầm mặt mũi.
Anh thở phì phò, sau đó nhấn mạnh nút mở cửa xe.
"Vậy cậu phải hứa sẽ đánh giá tôi năm sao."
Uông Gia Thuỵ mừng húm, đáp: "Chắc chắn rồi, anh cả. Tôi cho anh mười sao luôn!"
Dư Bắc kinh ngạc hỏi Cố Quân Nho: "Anh cả, anh cần giữ lời hứa cơ mà?"
"Sơ suất quá, kẻ địch khó đối phó."
Cố Quân Nho chẳng giữ nổi bình tĩnh nữa, gò má anh ửng đỏ.
"Anh không phải là người có nguyên tắc hả?"
"Đúng." Cố Quân Nho nghiến răng nghiến lợi. "Không được tụt sao. Nếu không công việc của anh sẽ kém hoàn hảo."
Tới cửa khách sạn, Cố Quân Nho dừng xe lại.
"Cảm ơn anh cả. Kỹ thuật của anh quá đỉnh, tay lái rất chắc, phục vụ chu đáo, tuân thủ luật giao thông, trong xe thì sạch sẽ. Tôi chấm anh max sao luôn!"
Uông Gia Thuỵ nịnh nọt.
Cố Quân Nho đanh mặt, mở cửa xe.
"Cảm ơn."
Giữ đạo đức nghề nghiệp cực kỳ.
Những ngày tiếp theo, sau khi quay phim xong, Dư Bắc luôn thấy hai người họ đứng đợi ngoài phim trường. Cố Quân Nho xách hộp cơm, Uông Gia Thuỵ ôm bó hoa màu mè các loại.
Tiểu Bạch nhìn thấy, kêu nhất anh nhé.
Thật sự không dám mơ đến chuyện có hai ông chồng luôn.
Dư Bắc quay phim rất thuận lợi, mỗi tội Lữ Hâm thỉnh thoảng gây rối. Mọi người đều tẩy chay gã, chẳng thèm để ý.
Nhưng hôm nay Dư Bắc vừa tới phim trường, đã thấy phòng trang điểm ầm ĩ hết cả lên, đám đông túm tụm hóng hớt. Bên trong vô cùng ồn ào, hình như có người đánh nhau.
Dư Bắc chen vào, không ngờ những kẻ đang gây gổ chính là Tiểu Bạch và Lữ Hâm.
Dư Bắc nào đâu biết sức chiến đấu của Tiểu Bạch lại khủng khϊế͙p͙ vậy.
Lữ Hâm bị đánh đến nỗi đầu tóc bù xù, miệng vẫn liên tục chửi rủa.
"Mày điên à?"
"Tao đánh mày đấy!"
Tiểu Bạch chuẩn bị xông vào, người khác không ngăn nổi.
Dư Bắc tóm lấy cậu nhóc.
"Anh Tiểu Bắc, đừng cản em." Tiểu Bạch vẫn đang diễu võ dương oai. "Hôm nay em phải xé háng, móc mắt nó ra!"
Lữ Hâm lườm Dư Bắc, chửi: "Quản lý con chó điên nhà anh đi!"
"Ê, ê, Tiểu Bạch! Cậu nói cho tôi nghe có chuyện gì cái đã."
Hiếm khi Dư Bắc thấy Tiểu Bạch mất bình tĩnh tới vậy, hung hăng như bị giật chồng.
"Nó vô liêm sỉ! Lập tài khoản phụ, lên Weibo tung tin đồn nhảm! Anh xem đi. Nó có đáng ăn đòn không?"
Tiểu Bạch mở điện thoại, đưa cho Dư Bắc.
Dư Bắc nhìn, là tài khoản lần trước đăng tin Dư Bắc bước ra từ phòng Cố Diệc Minh.
Tài khoản đó lại đăng thêm một bài:
"Ngôi sao có chỗ dựa đúng là đặc biệt, ép diễn viên đóng vai phụ cúi đầu xin lỗi."
Một câu mập mờ, không nêu rõ họ tên.
Nhưng đính kèm lại là ảnh đạo diễn bắt Lữ Hâm xin lỗi Dư Bắc.