“AAAAA, CỐ DIỆC MINH!!!”
“Chương trình đỉnh của chóp gì đây? Mời được cả siêu sao!”
“Mị trết.”
“Cố Diệc Minh đẹp trai quá!”
“Xin giới thiệu với cả nhà, chồng em.”
“Tôi phấn khích đến mức lộn ngược ra sau hai mươi vòng ngay tại chỗ!”
Bình luận bị nhấn chìm bởi chủ đề liên quan tới Cố Diệc Minh, thi thoảng mới thấy vài dòng về Dư Bắc.
“Không ai phát hiện ra cậu diễn chung với Cố Diệc Minh rất đẹp trai à?”
“+”
“A! Tiểu Bắc! Đứa con tui giấu bao lâu nay! Con rút cục cũng được lên tizi rồi hở?”
“Hai người đứng cạnh nhau đẹp đôi thế…”
“Ánh mắt trao nhau này! Tôi chết rùi…”
“Tôi xin phép nhảy lên thuyền trước!”
“Thuyền ra khơi trêи weibo từ mấy hôm trước rồi.”
Bị ảnh hưởng bởi hot search của Chương Tử Oánh, có không ít bình luận mắng chửi Cố Diệc Minh.
“Cố Diệc Minh sao lại tham gia show với Chương Tử Oánh? Vợ chồng cùng kiếm tiền?”
“Vợ chồng gì? Chia tay lâu òi.”
“Fan cô Chương đừng đi đâu cũng nhắc Cố Diệc Minh. Cảm ơn.”
“Đồ tồi tệ này còn dám lên show? Mặt dày quá thể…”
“Ảnh đế xuất hiện để đánh bóng tên tuổi à?”
“Đùa à? Cố Diệc Minh cần đánh bóng tên tuổi qua chương trình này hả? Ảnh đế xuống vùng nông thôn, dạy học từ thiện mới đúng nha!”
“Đứa ở trêи đừng trôi mất. Hahaha!”
Dư Bắc và Cố Diệc Minh tất nhiên chẳng thể đọc được những lời đó.
Nhưng Dư Bắc tự hoá thân thành đống bình luận.
Cái đệt, tóc Cố Diệc Minh đâu?
Cái đệt, đầu đinh cũng đẹp trai quá, nam tính quá, lưu manh quá, muốn chiếm lấy quá…
Cố Diệc Minh vốn để kiểu tóc vuốt ngược ra sau phong cách Âu Mỹ, trông Tây cực kỳ, xuất hiện ở các lễ trao giải là khiến cả hội trường ngất ngây, giờ lại cắt tóc tù… Nhầm, tóc húi cua.
Người ta nói đầu đinh là tiêu chuẩn duy nhất để thẩm định trai đẹp.
Không thể không thừa nhận, trêи đời có những gã đàn ông dù trọc cũng vẫn đẹp trai ngời ngời, ví dụ như David Beckham và Cố Diệc Minh.
Nếu trọc thật thì coi như tôi chưa nói gì hết.
Dư Bắc bị đẩy lên sân khấu một cách vội vã, đang sững sờ vì sự đẹp trai của Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh đã nhập vai ngay lập tức. Anh lười biếng tựa người vào song sắt, chẳng làm động tác gì khoa trương, từ ngoại hình đến thần thái đều lộ vẻ suy sút. Cảnh đối diện lúc mở màn là then chốt, ánh mắt Cố Diệc Minh và Dư Bắc chạm nhau, vốn phải chất chứa sự mãnh liệt nhưng lại bị đè nén vô cùng phức tạp.
Là gay thì không ai chịu nổi cái nhìn này của Cố Diệc Minh.
Dư Bắc cảm thấy mình bị nhìn mất đời trai rồi.
Song cậu vẫn còn chút đạo đức nghề nghiệp, nhanh chóng điều chỉnh bản thân. Dư Bắc được Cố Diệc Minh dẫn dắt nhập vai, từ lúng túng và sửng sốt chuyển thành giả vờ lạnh lùng, rất hợp với trạng thái lần đầu gặp nhau sau mười năm của anh em Hàn Dương, Hàn Minh.
Hàn Dương tốt nghiệp đại học, mới đi làm một năm, Hàn Minh lêu lổng đầu đường xó chợ từ nhỏ. Hàn Minh lỡ tay giết người, việc ngoài ý muốn này đã thay đổi cuộc đời hai người.
“Số , Hàn Dương, thẩm vấn.”
Dọc đường đi tới phòng thẩm vấn, hai người không nói câu nào, nhưng cảnh một kẻ bước trước, một kẻ theo sau được thu vào ống kính máy quay, Hàn Dương nhìn Hàn Minh ở phía trước đầy hàm ý.
“Họ tên.”
Hàn Dương nhếch mép: “Sao? Không quen tôi nữa rồi à?”
Mặt Hàn Minh lạnh như băng: “Đây là quy trình thẩm vấn. Đâu phải lần đầu tiên anh bị hỏi cung.”
“Mỗi tháng một lần, nghe đến phát chán rồi.” Hàn Dương dựa lưng vào ghế. “Có thuốc không?”
Hàn Minh hất cằm, người trợ diễn châm cho anh điếu thuốc.
Hàn Dương rít mạnh một hơi, ho sặc sụa. Lúc anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe vì ho, song vẫn hưởng thụ làn khói quấn quýt xung quanh.
“Anh chủ động hợp tác, lập công là có thể giảm án, từ chung thân xuống còn hai mươi lăm năm cũng có khả năng. Tuy nhiên với thái độ hiện tại của anh, cứ chuẩn bị tinh thần ngồi tù hết đời đi.”
Hàn Dương ngồi ì trêи ghế, chân duỗi thẳng, than thở: “Hai mươi lăm năm… Khác gì chung thân?”
“Anh bị nhốt mười năm rồi, chẳng lẽ khoảng thời gian này không tính?” Hàn Minh đặt cây bút mình cầm trong tay xuống bàn.
Hàn Dương im lặng rất lâu.
“Lúc tôi vào đây là hai mươi ba tuổi, ngay cả khách sạn tổ chức đám cưới cũng đặt xong rồi… Giờ con của Tiểu Huệ học mẫu giáo rồi nhỉ?”
Tiểu Huệ trước kia là vợ chưa cưới của Hàn Dương.
“Anh được giảm án, ra tù vẫn có thể lấy vợ, sinh con.”
Hàn Dương bật cười, cười một cách bất chấp.
“Nếu ra tù thật thì tôi cũng bốn mươi tám tuổi rồi, một thằng già phế vật làm được gì? Chẳng bằng ở trong này không cần lo ăn uống.”
Đúng độ tuổi đẹp đẽ nhất, cuộc đời bị huỷ hoại, lòng Hàn Dương tích tụ mười năm oán hận.
Máy quay ghi lại bàn tay siết chặt tới nỗi trắng bệch của Hàn Minh, song khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng.
“Cán bộ, làm cảnh sát có gì hay…” Hàn Dương nghiêng người về trước, hỏi. “Nuôi chính mình còn khó ấy nhỉ?”
Hàn Minh đứng dậy.
“Đợi anh nghĩ kỹ rồi sẽ thẩm vấn lại, đưa về.”
Trong căn phòng thẩm vấn tối tăm, chật chội, dưới ánh đèn vàng vọt, chỉ còn mình Hàn Minh. Cậu thẫn thờ giây lát rồi mới ảo não lùa tay vào tóc.
Màn một kết thúc.
Việc ghi hình diễn ra bình thường, dưới sân khấu, đạo diễn và MC vô cùng căng thẳng.
“Cố Diệc Minh được thật sự… Lúc cậu ta bảo mình sẽ diễn, tôi còn tưởng đùa cơ.” Đạo diễn quệt mồ hôi.
“Sao cậu ta thuộc lời thoại vậy?” MC ngơ ngác.
Đạo diễn lắc đầu: “Sao tôi biết? Cậu ta nói tập với Dư Bắc rồi…”
“Đạo… đạo diễn, tiền thù lao của Cố Diệc Minh, chúng ta trả nổi không?” MC run lẩy bẩy.
Đạo diễn ôm tim, đáp: “Cậu ta kêu không lấy tiền…”
“Cái đờ… Đáng nể phục.”
“Cậu ta chính là ân nhân cứu mạng tôi. Anh bạn nhỏ Dư Bắc này có lai lịch thế nào nhỉ? Cố Diệc Minh hạ mình, hi sinh vì cậu ấy nhiều như vậy…” Đạo diễn chép miệng: “Không được, tôi phải đăng weibo đây.”
Weibo chính thức của chương trình Tôi Là Diễn Viên:
“Vì nghệ sĩ khác huỷ hợp đồng, Cố Diệc Minh đã cứu nguy cho @Dư Bắc, còn chủ động đề nghị cắt tóc để phù hợp với hình tượng nhân vật. Sự chuyên nghiệp của cậu là cực kỳ hiếm thấy trong showbiz, cảm ơn ảnh đế! @Cố Diệc Minh.”
Một đợt bình luận mới lại xuất hiện trêи live stream.
“Tôi mới từ weibo qua, hoá ra Cố Diệc Minh đến chữa cháy tạm thời. Hahaha.”
“Thảo nào ngôi sao điện ảnh như Cố Diệc Minh lại tham gia chương trình giải trí.”
“Cho Dư Bắc… Chỉ mình tui chú ý tới ba từ này thôi hả?”
“Tôi không hề chèo nhé, là kẹo xịn chương trình phát…”
“Cơm tró dâng lên tận miệng rồi còn không ăn à? Chờ gì nữa?”
“Chữa cháy tạm thời? Nó đã ở cái trình mà cô họ Chương nào đó có tập lần cũng chẳng diễn nổi ha?”
“Cố Diệc Minh cứu khổ cứu nạn.”
“Hahaha, chế muốn làm em cười chết hả?”
“Cắt tóc thôi mà cũng là chuyên nghiệp à? Giỏi khen thế.”
“Ảnh đế cắt móng tay cũng là chuyên nghiệp nha mày.”
“Không nói được gì tử tế thì cút.”
“Tối rồi, đừng ép tao phải đấm bọn mày.”
…
Tình tiết câu chuyện trêи sân khấu tiến triển một cách thuận lợi, do chính sách thay đổi nên Hàn Dương bị chuyển tới trại giam ở Tây Bắc, người áp tải là Hàn Minh.
Trêи cung đường núi quanh co bỗng nhiên xảy ra sạt lở đất đá, xe áp tải bị lật, rất nhiều người bị thương. Đám tù nhân chen lấn xô đẩy lẫn nhau hòng tẩu thoát, cảnh sát nổ súng chỉ thiên cảnh cáo.
Hàn Minh nhân cơ hội đó mở khoá cho Hàn Dương, chạy trốn vào rừng.
Hàn Minh xé cái bọc mà mình đính trong ống quần xuống.
“Đây là thẻ căn cước em làm giả. Chỗ này cách ʍôиɠ Cổ không xa, anh lên máy bay đi Mexico… Đừng quay trở lại nữa.”
Hàn Minh công tác tại đồn cảnh sát mười năm, chuẩn bị mọi thứ, chính là vì cơ hội ngàn năm có một này.