Chương : Chưa bao giờ nói anh yêu em
"Phụt..."
Dư Bắc cười.
"Cố Diệc Minh, ở đây không có phóng viên, anh không cần diễn sâu thế đâu."
Tôi phối hợp với anh, vờ như không biết gì hết.
Anh buộc người yêu anh nhất phải diễn mà không có kịch bản.
Ca khúc đang được mở trong ô tô lại hợp lý quá cơ.
(Trích lời bài Diễn Viên của Tiết Chi Khiêm)
"Nói vậy mà em vẫn chưa hiểu..."
Cố Diệc Minh lục lọi trong xe, lấy ra một tờ giấy chứng nhận, giơ cho cậu xem.
"Đây, chứng nhận kết hôn, giấy trắng mực đen, đóng dấu đàng hoàng." Cố Diệc Minh đập vào tờ giấy, bảo. "Giờ em không muốn nhận thì cũng đã muộn rồi!"
Vẫn đếch tin.
Sao mình chẳng hề biết chuyện này?
"Đưa em xem."
Dư Bắc giật lấy, đọc: "Certificate of Marriage... Gì vậy trời? Anh đợi tí, em dịch đã..."
"Nghĩa là giấy chứng nhận kết hôn, khỏi cần dịch. Em xem trên đó có đúng là ghi tên em với anh không?"
Dư Bắc mở phần mềm dịch trên điện thoại lên nhưng chưa gõ chữ.
"Không đúng, kết hôn thì cả hai người cùng phải có mặt chứ?"
"Có mặt." Cố Diệc Minh gật đầu đáp. "Hôm ấy em bảo đồng ý mà?"
"Từ từ, từ từ..."
Dư Bắc vẫn lơ mơ.
"Cũng không đúng, luật hôn nhân của Mỹ quy định trước khi lấy được giấy chứng nhận kết hôn, bắt buộc phải tổ chức đám cưới..."
"Tổ chức rồi, không hoành tráng thôi. Bố mẹ anh cũng tham gia, anh chụp rất nhiều ảnh gia đình gửi cho cơ quan quản lý để làm bằng chứng... Bố mẹ tụi mình không qua Mỹ được, nếu thấy hối tiếc thì mình tổ chức tiệc cưới thêm một lần nữa ở đây nhé."
Dư Bắc ôm tim.
Chẳng phải cậu không tin, là không dám tin.
Mình, kết hôn với Cố Diệc Minh rồi.
Đúng, mình, Dư Bắc.
KẾT HÔN VỚI CỐ DIỆC MINH RỒI!!!
Tim Dư Bắc đập thình thịch, tạm thời cậu chưa thể chấp nhận nổi.
Tin này quá sốc.
Dư Bắc nhảy khỏi xe, lao ra ngoài.
Tạm biệt Cố Diệc Minh, có việc vui lòng liên hệ qua yahoo.
Sốc: Chàng trai bỏ chạy thục mạng sau khi nghe tin mình lấy chồng!
Dư Bắc bật khóc tu tu.
Cố Diệc Minh đuổi theo đằng sau.
"Út Cưng! Em đi đâu đấy? Đừng chạy ra ngoài, đường cao tốc nguy hiểm lắm!"
"Huhu, đồ khốn nạn Cố Diệc Minh, sao anh thích trêu đùa người khác vậy? Anh làm thế là lừa đảo, lừa em kết hôn. Anh biết không? Nếu một ngày nào đó anh lén đem em đi bán thì cũng giở thủ đoạn y hệt! Chỉ vì đối phó với giới truyền thông mà anh nghĩ ra cái cách thối tha này! Giờ anh bay cùng em sang Mỹ ly dị ngay! Em không muốn kết hôn với người không yêu em!!! Huhuhu..."
"Ai bảo thế?"
Chân Cố Diệc Minh vẫn dài hơn. Anh bắt kịp Dư Bắc, ôm chầm lấy cậu.
"Anh yêu em."
Dư Bắc nín bặt, sụt sịt hỏi: "Anh nói gì?"
"Anh nói là anh yêu em, Út Cưng." Cố Diệc Minh siết chặt vòng tay. "Mẹ nó, anh yêu em muốn chết! Anh hận chẳng thể tuyên bố với cả thế giới sớm hơn!"
Cố Diệc Minh gào ầm lên.
Mọi người trong khu dịch vụ tưởng hai đứa đang đóng phim sến.
Dư Bắc trợn mắt: "Em không tin... Sao anh chưa nói câu đó bao giờ?"
Cố Diệc Minh thơm vào mặt Dư Bắc một cái.
"Vì từ yêu nào đủ để hình dung."
Chưa bao giờ nói anh yêu em.
Vì từ yêu nào đủ để hình dung.
"Thật hả? Huhuhu... Hahaha!"
Xin lỗi.
Tuy vừa xót xa vừa cảm động, nhưng cứ nghĩ tới việc sau khi kết hôn có thể hưởng một nửa tài sản của Cố Diệc Minh, mình lại không nhịn cười nổi.
Cảnh tượng lúc đó thế này: Dư Bắc chạy điên cuồng giữa những hàng cây trong khu dịch vụ, vừa chạy vừa cười, còn Cố Diệc Minh đuổi theo sau.
Và quay phim.
Khiến cho rất nhiều năm sau Dư Bắc vẫn không ngóc đầu lên được.
Bình tĩnh...
Để mình bình tĩnh lại đã...
Dư Bắc ngẩng mặt lên.
Cổ áo vốn sạch sẽ của Cố Diệc Minh bị cậu chùi nước mắt nước mũi, hậu quả từ việc nửa khóc nửa cười vào.
"Cố Diệc Minh, anh thật sự nghiêm túc hả? Lấy em là sau này anh phải sống cùng em cả đời, không... không thể... với người phụ nữ khác..."
"Em nói vớ vẩn gì vậy? Anh sẽ không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào."
"Ỏ, anh cong rồi."
Dư Bắc sướng rơn.
Biết toàn bộ công lao thuộc về ai chứ hả?
"Không, ngoài em ra thì anh chẳng thích được ai nữa."
"Anh cũng sẽ không có con đâu... Khối tài sản kếch xù kia ai thừa kế?"
Dư Bắc thấy lo thay anh.
"Thì nhận con nuôi hoặc nhờ y học can thiệp." Cố Diệc Minh vội vàng bảo. "Đừng nghĩ linh tinh. Việc kết hôn và ở bên cạnh em, tám năm nay anh càng lúc càng chắc chắn."
Ráng chiều phủ lên người Cố Diệc Minh một vầng hào quang ấm áp, ánh mắt anh hết sức dịu dàng, dịu dàng đến mức sắp tan ra thành nước. Đôi mắt anh thêm phần chín chắn, vững vàng nhưng vẫn sáng ngời như trước.
Cố Diệc Minh đẹp trai quá!
Chú rể của mình.
Tim Dư Bắc đập nhanh hơn.
Y như lần đầu gặp nhau.
Cố Diệc Minh chuẩn gu Dư Bắc luôn.
"Thế em thì sao?" Cố Diệc Minh hỏi. "Em có yêu anh không?"
"Còn cần phải nói nữa hả?"
"Anh muốn nghe, em cũng đâu nói bao giờ."
Dư Bắc thở dài.
"Em yêu anh, Cố Diệc Minh."
Tuy Tháp Tokyo rất chậm hiểu, còn làm người khác điên đầu, nhưng mình yêu anh ấy vô cùng.
Yêu tới độ ngay cả một sợi chỉ trên áo anh, mình cũng muốn nâng niu.
"Út Cưng." Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc chằm chằm, bảo. "Để anh nếm thử xem nào."
"Nếm cái gì?"
"Miệng em."
Môi Dư Bắc bị bao phủ.
Giữa khu dịch vụ xe cộ qua lại tấp nập, họ trao nhau một nụ hôn thật nồng nàn.
Có thể những điều không như ý trong cuộc sống khiến mình thấy cay đắng.
Nhưng Cố Diệc Minh thì ngọt.
Nụ hôn lần này không giống giác hơi nữa mà giống mát-xa môi.
Thứ cảm giác khoan khoái ấy rất khó diễn tả.
Cố Diệc Minh hôn còn say đắm hơn Dư Bắc.
Dư Bắc khép hờ mắt, phát hiện ra có người ngồi trong xe lén chụp ảnh bọn họ.
"Anh dừng lại đi, hình như có người đang chụp trộm."
"Cho chụp, giờ tụi mình hôn nhau hợp pháp."
"Nhỡ đâu là phóng viên thì sao? Chuồn thôi."
Dư Bắc muốn kéo Cố Diệc Minh đi nhưng anh đứng yên tại chỗ.
"Đi, anh nghệt ra đấy làm gì? Cho người ta coi như khỉ để chụp ảnh à?"
"Hơi bất tiện..."
Cố Diệc Minh tỏ vẻ khó xử.
"Sao đấy? Anh tê chân hả?"
"Anh cứng 'chân'."
Nghe vậy chẳng lẽ Dư Bắc lại không nhìn?
Cậu lập tức cúi xuống liếc một cái, đũng quần Cố Diệc Minh đang gồ lên một cục bự thật bự, thấy được cả hình dáng.
"Ai bảo anh to thế, giấu cũng chẳng giấu nổi..."
"Ừ, không như em, không bị phát hiện ra..."
Cái đ...
Không phải là hoàn toàn không phát hiện ra được, ok?
Dư Bắc cũng "dựng túp lều" nho nhỏ nhưng đi trên đường tạm coi như không lộ liễu lắm.
"Bé có cái tốt của bé. Hừ, anh đếch hiểu đâu. Lần sau em phải gọt cho anh nhỏ bớt đi."
"Đúng, to phiền phức ghê." Cố Diệc Minh lẩm bẩm. "Ok, gọt bút chì."
Trong đầu Dư Bắc nhảy ra một dấu hỏi chấm, sau đó dấu hỏi chấm vỡ tan, biến thành dấu chấm cảm.
Đỏ mặt tía tai.
Giờ Cố Diệc Minh cua gắt quá, ngay cả mình cũng chẳng theo kịp.
Hai người khom lưng đi về xe.
"Đi thôi, về nhà."
Cố Diệc Minh trông rất vui, rất phấn khởi, còn huýt sao nữa chứ.
Lái xe cũng nhanh hơn bình thường.
Anh ấy đang mong chờ điều gì vậy?
Dư Bắc bình tĩnh lại.
Không rõ tại sao bây giờ mình ngồi trên chiếc ghế phụ này thấy đàng hoàng thế, thoải mái thế.
Chẳng hiểu Cố Diệc Minh sung sướng cái gì.
Về biết mở mồm ra nói với Dư Hương Liên như nào đây?
Đùng một cái thông báo là con trai mẹ lấy chồng rồi nhó!
Nếu là phụ huynh bình thường thì có thể tức tới mức ngất lịm luôn.
Tuy Dư Hương Liên quý thằng con Cố Diệc Minh như vàng nhưng bà không hề được báo trước.
E rằng vụ này khó giải quyết.
Dư Bắc mặt mũi ủ ê, rầu rĩ một lúc rồi lại nở nụ cười.
Cố Diệc Minh là chồng mình.
Chuyện này ít nhất có thể khiến mình cười cả một năm.
Đến cổng khu chung cư, Dư Bắc phấp phỏng gọi điện thoại cho mẹ.
"Alo con trai!"
Giọng Dư Hương Liên vẫn sang sảng.
"Mẹ, con về rồi."
Không thể khai ngay được, phải rào trước đón sau.
"Về thì về, bắt mẹ đốt pháo chào mừng mày chắc?" Dư Hương Liên hô: "Tam Đồng!"
"Con đi Mỹ về rồi!"
Vào thẳng vấn đề.
"Hả? Nhãi con, nói gì đấy? Mẹ không nghe rõ, bật chế độ rảnh tay mà, nói lại đi."
"Mẹ, con đi Mỹ về rồi!"
Dư Bắc gào thật to, phối hợp với bà.
Dư Bắc quá hiểu thói ham hư vinh mà mẹ di truyền cho mình.
"Thế à? Lần này mày sang Mỹ quay phim lâu ghê. Nước Mỹ thế nào? Thích không? Có gặp tổng thống không? Quà của mẹ đâu?"
"Về nhà rồi nói ạ."
"Ê, ê! Tam Vạn, ù nhé! Tôi đang nghe điện thoại nên không để ý. Gì mà ăn gian? Con trai, có bố ở nhà đấy, mẹ đánh thêm mấy ván nữa."
"Con trai nuôi của mẹ cũng về."
"A! Đợi mẹ hai phút."
Dư Bắc nhấn nút chấm dứt cuộc gọi thật mạnh.
Cậu vừa đi lên nhà cùng Cố Diệc Minh đã thấy Dư Hương Liên đang vừa mở cửa vừa thở hổn hển.
"Mẹ!"
Cố Diệc Minh gọi còn to hơn Dư Bắc.
"Con troai!"
Tình mẹ con thắm thiết vô cùng.
Dư Bắc hỏi: "Mẹ, mẹ bay lên đây à?"
"Mẹ mày có phải ngỗng đâu mà bay. Mẹ chơi mạt chược ở ngay tầng dưới, nghe thấy con trai về, không thèm lấy tiền, không đợi thang máy, chạy một mạch lên luôn. Diệc Minh mau vào nhà đi."
Dư Hương Liên kéo Cố Diệc Minh vào trong, tiện thể sờ mó cánh tay rắn rỏi của anh mấy phát.
Mánh khoé chẳng khác gì Dư Bắc hồi trước.
Dư Đại Hoa đang chơi cờ một mình cũng đi tới hỏi chuyện nọ chuyện kia.
"Chờ mẹ ba mươi phút, mẹ hấp cá cho."
Dư Hương Liên nhanh tay nhanh chân, chỉ ba mươi phút bữa tối đã được dọn ra bàn.
Dư Đại Hoa vẫn liên tục hỏi han: "Mấy đứa sang Mỹ quay phim gì? Dư Bắc, con có chụp ảnh không? Đưa bố xem nào."
"Bố, bố cứ ăn trước đi. Cơm nước xong xuôi con có việc này muốn nói với bố mẹ."
Dư Bắc im thin thít ngồi ăn cơm.
"Tại sao phải đợi xong mới nói?"
"Con sợ bây giờ bố mẹ nghe rồi nuốt không trôi."
"Cái thằng bất hiếu này, còn doạ bố mẹ nữa." Dư Hương Liên vỗ ngực, quăng đũa. "Rút cục là chuyện gì? Rồi đấy, mẹ càng không nuốt trôi cơm."
Dư Đại Hoa cũng nhìn trừng trừng.
"Bố mẹ phải hứa không giận nhé."
Dư Hương Liên vỗ vỗ Dư Đại Hoa, bảo: "Bố mày thì ok, còn mẹ chưa chắc."
"Cũng được ạ." Dư Bắc liếc Cố Diệc Minh. "Chuyện là thế này, con trai của bố mẹ hình như... có khả năng... có lẽ... đã đăng ký kết hôn với người ta."
Nói giảm nói tránh vậy chắc đủ nhẹ nhàng rồi nhỉ?
"Hả?!"
Dư Hương Liên sửng sốt, Dư Đại Hoa cũng mất bình tĩnh.
"Ô hay, với ai?"
Dư Hương Liên tỏ vẻ xót xa, đánh Dư Bắc mấy cái.
"Đồ vô lương tâm! Bảo kết hôn là kết hôn luôn à? Không được, ly dị ngay! Còn con trai lớn của mẹ thì mày vứt đi đâu?"