“Một nhà thơ từng nói rằng tình yêu chẳng biết nảy sinh từ đâu, thuở đầu đậm sâu, rồi phai nhạt dần, cuối cùng cạn sạch.”
– Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính
___
Dư Bắc luống cuống như kiến bò trong chảo nóng.
Rút cục anh ấy muốn làm gì? Cái loại trai thẳng đần độn này, đây là nhà anh à? Muốn cởi thì cởi, muốn ngủ thì ngủ? Quần áo chẳng mặc, đi lung tung khắp nơi, đúng là không coi ai ra gì!
Anh có thèm quan tâm em chịu được hay không không?
“Em ra ngoài ngủ.”
Dư Bắc đạp anh một phát, sướиɠ tê chân.
“Anh buồn ngủ lắm rồi.” Cố Diệc Minh vươn tay ôm lấy cậu, giọng vừa biếng nhác vừa cưng chiều. “Ngoan, đừng làm mình làm mẩy nữa.”
Một luồng điện sảng kɧօáϊ chạy từ xương cụt lên đỉnh đầu Dư Bắc, sự chiều chuộng của trai thẳng phê thật sự. Cậu nhảy phốc xuống giường như con thỏ.
Cậu từng thề nếu còn ngủ cùng Cố Diệc Minh nữa thì cậu là chó.
Tuy rằng được ngủ với Cố Diệc Minh, làm chó cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng người ta đâu có bằng lòng.
Những năm qua, Dư Bắc đều kiềm chế bản thân, kìm hãm rung động của trái tim, chẳng dám chạm vào Cố Diệc Minh, chính vì không gánh chịu nổi hậu quả bị anh ghét bỏ, ghê tởm, xa lánh.
Sau khi trốn tới phòng khách, Dư Bắc vẫn chưa hoàn hồn.
Phía trong phòng ngủ im lìm, Cố Diệc Minh chẳng đuổi theo.
Hay lắm, đây mới là sự lạnh nhạt trai thẳng nên có.
Dư Bắc muốn khóc…
Lúc điện thoại Cố Diệc Minh đổ chuông, Dư Bắc còn thính hơn cả anh, cậu dán tai vào cửa phòng ngủ để nghe ngóng. Qua khe cửa, cậu thấy Cố Diệc Minh dùng chăn che ngang hông, thân hình múi nào ra múi nấy tạo nên bức ảnh như trêи tạp chí đàn ông, đôi chân dài miên man.
Chân anh đâu phải là chân, là dòng nước biếc muôn phần đẹp tươi.
Anh đánh rắm em nào thấy thối, chỉ thấy thơm, ôi quá trời thơm. (Sai!…)
Đây là nhà mình, thế này không bị coi là nhìn trộm đâu nhỉ?
Dư Bắc đàng hoàng đứng nhìn.
Nhưng Dư Bắc thấy hơi mù mờ, cậu thật sự thích Cố Diệc Minh ư? Ai cũng biết gay yêu bằng mắt, cậu thì khác, cậu rất sâu sắc.
Cậu còn thèm muốn thân thể Cố Diệc Minh nữa.
“Alo? Anh Lư.”
Cố Diệc Minh kề sát điện thoại vào tai, vì ngái ngủ nên giọng anh uể oải, nghe càng cuốn hút hơn.
“Diệc Minh, làm tốt lắm!”
Đầu dây bên kia là quản lý của Cố Diệc Minh – Lư Kiêu Lượng – người quản lý nổi tiếng đứng số một showbiz, được Cố Diệc Minh mời về sau khi mở công ty riêng, đã trở thành cánh tay đắc lực cho Cố Diệc Minh.
“Gì cơ?”
“Cậu đăng bài đỉnh đấy! Chương Tử Oánh toàn bám rịt lấy cậu nhằm đánh bóng tên tuổi, cô ả còn mua hot search nữa chứ. Tôi đang đau đầu không biết nên phản hồi thế nào, có một sự buồn nôn không hề nhẹ. Giờ thì ngon rồi, hot search kia bị chuyện cậu tag Dư Bắc đè xuống. Há há! Cái loại thích tạo phốt như Chương Tử Oánh, nổi rồi mà địa vị vẫn chẳng cao. Chúng ta lên bài vì cô ả cũng giống làm từ thiện thôi!”
“Thế ạ?”
“Cậu không biết á?”
“Vâng.”
“…”
Lư Kiêu Lượng vỗ trán cái bốp, ngay cả việc của chính mình Cố Diệc Minh cũng lười quan tâm, hơi đâu mà lo dăm ba cái tin đồn thất thiệt.
“Vậy sao tự dưng cậu đăng dòng trạng thái kia?”
“Không liên lạc được, tiện tay thì gửi thôi.”
“Còn lâu tôi mới tin cậu, con người cậu xấu xa lắm…”
Cúp máy, Cố Diệc Minh thò đầu ra liếc về phía cửa.
Dư Bắc kịp thời thụt vào, không bị bắt quả tang. Cậu chẳng nghe rõ Cố Diệc Minh nói chuyện gì, đại khái là vụ đăng weibo?
Dư Bắc mở phần thảo luận nóng trêи weibo, quả nhiên toàn fan Cố Diệc Minh. Chỉ một cái “@” đã giúp cậu tăng mười mấy vạn fan hóng biến.
“Của nợ gì đây? Người qua đường đặt dấu chấm hỏi chuyện gì đã xảy ra?”
“Fan Cố Diệc Minh trâu bò nhể, lên hot search như cơm bữa.”
“Tag một người thôi mà cũng lên được hot search á? Hay là ăn miếng cơm, uống ngụm nước cũng bê lên luôn thể đê? Rảnh háng hả?”
“Không thích thì đừng đọc, anti đóng giả người qua đường à?”
“Hot search này chắc mua?”
“Cố Diệc Minh mà phải mua hot search? Anh ấy không thường xuyên dùng weibo, chỉ quan tâm tới kịch bản phim. Xin phép rước anh tôi về, không đôi co nhiều.”
“Không đùa được với fan ảnh đế đâu, thôi lướt đây…”
“Cho em hỏi nhỏ một câu, không ai thấy Dư Bắc cũng đẹp trai à?…”
“Đúng rồi chế ơi! Em mới lượn một vòng weibo xong, đẹp vãi nhái! Mỗi tội đóng ít phim, không có nhiều fan. Em lặng lẽ đặt dép hóng rồi, hí hí.”
“Khuôn mặt này tôi yêu rồi!”
“Quả nhiên là người đẹp toàn chơi với nhau~”
“Hình như Mị đặt chân lên thuyền rồi á…”
“Đẹp đôi mới chết toy!”
“Xàm vãi rắm.”
“Đã ngủ chưa? Cái giọng này còn không đủ gay hay sao?… Tôi tự đẻ ra tiểu thuyết hai mươi ngàn chữ cmnr.”
“Quỳ xuống van xin các bác tác giả viết fanfic.”
“Đủ rồi đấy mấy má hủ ơi, xu hướng tính ɖu͙ƈ của Cố Diệc Minh bình thường, cảm ơn. Đừng nói lung tung!”
…
Dư Bắc thỏa mãn, tiện tay nhấn thích tất cả những bình luận về couple xong mới tắt weibo đi.
Dư Bắc thừa nhận, cậu yêu Cố Diệc Minh, yêu đến độ vô phương cứu chữa. Một nhà thơ từng nói rằng tình yêu chẳng biết nảy sinh từ đâu, thuở đầu đậm sâu, rồi phai nhạt dần, cuối cùng cạn sạch.
Tóm lại không thể ở chung phòng với Cố Diệc Minh.
Ai gay cũng biết là nên trân trọng sinh mạng, tránh xa trai thẳng!
Nếu không, cứ tiếp tục đong đưa với Cố Diệc Minh thì cậu ôm bó rơm cũng đẻ trứng được mất.
Crush còn xanh lắm, không ăn được.
Cậu phải gây dựng sự nghiệp!
Cái tên Cố Diệc Minh nhà anh tài giỏi thì hai mươi mấy năm trước ông đây cũng là con tng trùng mạnh nhất nhá.
Chẳng phải Dư Bắc không có triển vọng phát triển gì. Ví dụ như gã Uông Gia Thụy trêи wechat từng hẹn gặp cậu bao nhiêu lần, một trong bốn thiếu gia thủ đô, cậu ấm khét tiếng trêи mạng, tiền nhiều như nước. Gã điều hành một hãng phim rất lớn, năm ngoái đã muốn mời Dư Bắc đóng phim.
Dư Bắc quyết định gặp gã.
Dư Bắc tắm rửa, vào phòng thay đồ tút lại vẻ đẹp trai. Cậu nhìn gương mỉm cười, khá bảnh.
Ca dao tục ngữ có câu làm trai cho đáng nên trai, hễ đi ra ngoài tóc tai phải vuốt vuốt các thứ.
Chuẩn không cần chỉnh.
“Út Cưng, em đi đâu đấy?”
Cố Diệc Minh đột ngột xuất hiện ở phía sau, làm Dư Bắc thót cả tim.
“À, em ra ngoài có tí việc.”
Chột dạ cái gì? Cũng chẳng phải ông đây đi vụng trộm.
“Việc gì? Bao lâu thì về?”
Liên quan méo gì tới anh? Hừ.
“Đi gặp một người.”
Cố Diệc Minh hơi bất ngờ, đáp: “Được, anh đưa em đi. Em gặp ai vậy?”
“Không cần đâu!”
Dư Bắc từ chối thẳng thừng.
“Rút cục em hẹn với ai?” Cố Diệc Minh hơi nhíu mày.
“…” Dư Bắc lảng tránh ánh mắt Cố Diệc Minh, lầm bầm: “Uông Gia Thụy.”
Cố Diệc Minh bỗng đanh giọng bảo: “Không được.”
“Hả? Tại sao?”
Sao anh ấy phải phản ứng mạnh thế?
“Anh tranh thủ thời gian rảnh về nhà với em mấy hôm, em đi ra ngoài làm cái gì?”
Về nhà? Đấy mọi người xem, trai thẳng vốn dĩ chẳng buồn để ý lời nói của mình thơm mùi thính bao nhiêu, ngả ngớn bao nhiêu.
“Em muốn bàn chuyện công việc với anh ta.”
“Anh không đồng ý đâu.” Vẻ mặt Cố Diệc Minh càng nghiêm túc hơn. “Em dính dáng đến gã từ khi nào? Sau này hạn chế tiếp xúc với gã.”
“Tại sao mới được chứ?” Dư Bắc không hiểu.
Biểu cảm trêи khuôn mặt Cố Diệc Minh rất phức tạp: “Em cứ nghe lời anh đi.”
Vẫn là chiêu này! Giọng điệu ngang tàng của Cố Diệc Minh, Dư Bắc đã chịu đựng tám năm, lần này cậu quyết không thỏa hiệp! Cậu cầm lấy chìa khóa chuẩn bị đi, nhưng bị Cố Diệc Minh kéo ngay lại.
“Hôm nay em không được đi đâu hết!”
“Tại sao? Uông Gia Thụy cũng chẳng ăn thịt em, sao em không thể gặp anh ta?”
Cố Diệc Minh nhíu mày thật chặt, có vẻ khó mở lời và hơi ghét bỏ.
“Em không biết đấy thôi, Uông Gia Thụy là gay.”