Với độ nổi tiếng của Cố Diệc Minh, người qua đường nườm nượp đến hóng biến.
“Phốt khủng của showbiz năm nay!”
“Sao tôi có cảm giác hình tượng nam thần lãnh đạm, lánh xa thế nhân của Cố Diệc Minh sắp tan thành mây khói nhỉ?”
“Biết người, biết mặt, khó biết lòng. Giới giải trí chỉ là một sàn diễn, hình tượng mà cũng coi là thật à?”
“Phản bội, ngoại tình là không chấp nhận được rồi. Tiếc thật, anh ta gu tôi…”
“Nếu thật thì xin một vé anti.”
“Đồ đểu cáng cút khỏi showbiz!”
“Tôi biết ngay tên họ Cố chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nổi tiếng quá nhanh. Idol là một trò cười hoy…”
“Xin phép không bàn về nhân cách!”
“Còn chưa có bằng chứng xác thực, anti đã nhấp nhổm không yên rồi.”
“Chương toàn cái kiểu nửa nạc nửa mỡ, bài đăng cũng không đưa ra được bằng chứng, thế mà quý vị phán Cố ngoại tình ngay á?”
“Ý kiến cá nhân, đã chia tay lâu rồi, giờ mới bóc phốt, cô Chương nghĩ gì vậy nhỉ?”
“Chương vẫn luôn lợi dụng Cố để đánh bóng tên tuổi, tự biên tự diễn à?”
“Hahaha, Cố thích cô ả vì lẽ gì chứ? Thích ả đóng phim trợn trừng mắt, thích ả không thuộc lời thoại, đọc thay thế? Thích cô ả nghèo?”
“Hóa ra tình yêu phải đi kèm với vật chất? Fan Cố ghê thật đấy. Tôi thấy khả năng diễn xuất của Cố Diệc Minh cũng xoàng thôi.”
“Hừ, vẫn có kẻ nghi ngờ trình độ chuyên môn của Cố ấy hả? Debut một năm đạt giải Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất, năm thứ hai giành giải Kim Tượng cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, năm ngoái còn có phim điện ảnh lọt vào danh sách đề cử của tận mấy lễ trao giải nước ngoài! Người ta thành lập công ty bằng sức mình đó!”
“Đâu thấy anh này làm từ thiện mấy. Từng quyên góp gì chưa? Xây trường bao giờ chưa?”
“Cười ỉa, một cô gái bị cắm sừng lại là người sai à? Ảnh đế nhà chúng mày đéo yêu nổi.”
…
“Diệc Minh, tình thế hiện tại rất bất lợi cho cậu. Anh kiểm tra rồi, đối thủ mua thủy quân, giờ hầu hết người qua đường đều bị thủy quân dắt mũi. Phe Chương Tử Oánh muốn nổi tiếng tới phát điên rồi? La ɭϊếʍ không được, rạch mặt ăn vạ luôn?”
Cố Diệc Minh hỏi anh Lư: “Anh định đối phó thế nào?”
“Dùng tài khoản công ty đăng bài thanh minh, chẳng thể cứ mặc kệ được. Để thủy quân tiếp tục gây sự sẽ phá hỏng danh tiếng của cậu. Còn nữa, trước tiên tôi sẽ bảo bên fanclub đi định hướng bình luận. Có cần liên hệ với trang mạng yêu cầu xóa bài, xóa bình luận không?”
“Không cần xóa bình luận, nhìn như kiểu chúng ta chột dạ ấy.” Cố Diệc Minh bổ sung thêm: “Nếu bọn họ không chịu ngừng thì giải quyết bằng luật pháp.”
“Cũng được, thật sự chẳng muốn để bọn họ ké fame tí nào…”
“Với cả hủy hết hoạt động mấy ngày tới cho em.”
“Hả? Tại sao?”
Anh Lư ngạc nhiên, Cố Diệc Minh nổi tiếng là nghiện công việc mà.
“Lười trả lời đám phóng viên.”
“Nhưng cậu không xuất hiện, người ta sẽ tưởng cậu trốn chui trốn lủi đấy.”
“Không sao, nhân dịp nghỉ mấy hôm, em đưa Dư Bắc đi tham gia chương trình.”
“Ặc, tôi sắp xếp trợ lý, thợ trang điểm cho cậu ấy là được rồi.”
“Không cần.”
“Hai cậu… thật sự không có gì gì đó hả…”
Tút tút…
Chưa đến nửa tiếng sau, weibo chính thức của công ty Cố Diệc Minh – Truyền Thông Thịnh Minh – đã đăng bài.
“Đính chính: Cố Diệc Minh và Chương X chỉ từng gặp nhau một lần, không quen biết. Chúng tôi đã gửi đơn kiện lên tòa án, yêu cầu Chương X dừng việc tung tin đồn thất thiệt.”
Thông báo vừa phát ra, fan Cố Diệc Minh như hồi sinh.
“Không quen biết. Hahaha! Lạnh lùng quá. Mặt cô Chương bị vả sưng hết cả rồi.”
“Ngắn gọn, súc tích, đúng là phong cách của Cố Diệc Minh!”
“Chương X, nghe thấy chưa? Người ta nhắc tới tên cô là bố thí cho thôi.”
“Từ đầu tôi đã tin Cố Diệc Minh trong sạch rồi.”
“Fan trung thành bày tỏ sẽ vĩnh viễn ủng hộ Cố Diệc Minh.”
“Tôi yêu Cố Diệc Minh!”
“Chuyện tình cảm mà lôi đi kiện tụng, Cố Diệc Minh tệ vl.”
“Chẳng lẽ không cho người ta dùng luật pháp để bảo vệ danh dự bản thân?”
“Nếu cô Chương không tung tin đồn nhảm thì có sợ bị khởi kiện không?”
“Cố Diệc Minh chơi chiêu lật lọng này đỉnh đấy, qua cầu rút ván.”
“Yêu không các em? Kiểu chia tay xong bị kiện ấy.”
“Hahaha, con ở trêи làm tao cười ỉa.”
Cố Diệc Minh gọi điện xong bèn mặc kệ, nhưng Dư Bắc thích lướt weibo.
Nhìn lực lượng anti hùng hậu, Dư Bắc biết ngay đều là thủy quân.
Tức quá.
Dư Bắc thật sự muốn bò theo đường mạng sang cào ln bọn nó.
Cậu đăng nhập tài khoản phụ chuyên dùng để đu Cố Diệc Minh, bắt đầu chửi nhau ở khu thảo luận weibo, gõ hăng tới mức suýt vỡ màn hình điện thoại.
“Thằng nào, con nào có mẹ thì ra đây war với tao!”
Dư Bắc làm anh hùng bàn phím năm năm, bố mẹ vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không chùn bước trước anti chuyên nghiệp. Cậu khua tay múa phím, hỏi thăm hết họ hàng hang hốc của anti một lượt, thô thiển đến độ nếu viết vào truyện sẽ bị xóa.
Cậu hoạt động rất tích cực trêи weibo, khiến ngay cả trưởng fanclub Cố Diệc Minh cũng cảm động, muốn đưa cậu vào danh sách nhân tài dự bị của fanclub.
Dư Bắc khéo léo từ chối.
Xong việc rồi thì phất tay áo mà bỏ đi, công danh đều chẳng màng.
“Em đang làm gì đấy?”
Cố Diệc Minh thấy Dư Bắc ngồi trêи sofa, nghiến răng nghiến lợi bấm điện thoại, đôi mắt đỏ ngầu.
“Làm con đ mẹ mày… À, không ạ.”
Nguy hiểm quá, tí nữa là không phanh kịp mồm.
“Rảnh thì học thuộc kịch bản đi, chiều ngày kìa phải diễn tập rồi, em chỉ còn hai hôm.”
“Ờm.” Dư Bắc chẳng có tâm trạng. “Không ai tập cùng em.”
“Để anh.”
Dư Bắc sống thêm hai ngày sáng dùng miệng (đọc lời thoại!), tối dùng tay (múa phím!) nữa.
Tinh thần càng ngày càng sa sút.
Cố Diệc Minh nhìn cậu rất lâu.
Nhìn chằm chằm em làm gì? Mặt em dính cứt?
“Em ngủ không ngon giấc à?”
“Vẫn bình thường ạ.”
Còn không phải là vì thu dọn bãi chiến trường cho cái loại bạc bẽo nhà anh ư? Bận muốn xỉu.
“Trêи mặt em có gì ấy.”
“Có gì? Sự đẹp đẽ à?”
Cố Diệc Minh ngây ra, sau đó bất ngờ gật đầu, lái BMW rời khỏi bãi đỗ xe.
Dư Bắc vốn muốn nằm ở ghế sau ngủ bù một giấc, vừa mở cửa đã bị Cố Diệc Minh ngăn lại.
“Anh làm gì đấy?”
Cố Diệc Minh hất cằm về phía ghế phụ.
Dư Bắc không vừa ý.
“Nhất định phải ngồi đây à?”
“Em cách xa anh thế để làm gì?”
Chưa biết chừng vị trí này từng có cô ả nào ngồi rồi.
“Nghe nói ghế phụ rất nguy hiểm.”
“Vậy thì tốt quá, xuống suối vàng với anh.”
Anh ấy…
Đang rủ mình cùng tự tử vì tình ư?
Nhưng Dư Bắc không chịu, cậu vẫn chưa sống đủ.
Cậu còn chưa nếm mùi đàn ông, chết chi thiệt thân.
Dư Bắc ngồi ở ghế phụ rất khó chịu, không duỗi chân ra được.
“Sao anh toàn lái cái xe này đến chỗ em thế?”
“Sợ bị phóng viên với fan bám theo, BMW không gây chú ý.”
Làm người mà nói ra được câu này à?
Khoe giàu trá hình là nhát dao chí mạng.
Dao cắm thẳng vào tim Dư Bắc, cậu còn chẳng mua nổi xe.
“Không thoải mái tí nào, chật quá.”
“Vậy lần sau đổi cái khác.”
“…”
A.
Dư Bắc thấy đau hơn hoạn.
“Mình đang đi đâu đây? Không phải tới công ty à?”
“Đưa em đến trường quay ‘Tôi Là Diễn Viên’.”
“Thật ra anh bảo anh Lư kiếm đại cho em một tài xế là xong.”
Cố Diệc Minh quay sang nhìn cậu: “Để em đi một mình?”
“Chẳng thế thì sao ạ?”
“Anh không yên tâm.”
“Hả?”
Trước kia tuy Cố Diệc Minh thường xuyên tới chơi với cậu, nhưng bình thường việc ai nấy làm.
Anh ấy thích dính lấy người khác như vậy từ bao giờ?
“Dư Bắc.”
Cố Diệc Minh nghiêm túc gọi tên cậu.
“Anh phát hiện ra dạo này em không ổn, nên anh không yên tâm.”