Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm

chương 13: tín vật đính ước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Sabi | Beta: Qin Zồ

Đại đội Bội Thu có chuyện lớn!

Ai mà ngờ cái thằng lười nhà kế toán Trần lại có người yêu!

Tin này thiệt y như một cơn gió nhanh chóng quét ngang đại đội Bội Thu.

Phải nói chứ, người khó kết hôn nhất trong thôn chính là cái vị này. Điều kiện nhà họ Trần ổn, nhưng không hiểu sao mà bản thân Trần Thanh Phong vừa lười vừa hay gây chuyện, lại còn chẳng biết cách ăn nói khiến người ta ghét. Do đó mà chẳng ai muốn đánh tiếng thông gia với gia đình nhà cậu cả.

Suy cho cùng thì người đàn ông tệ, cuộc sống làm sao thấy được ngày tháng yên bình. Phàm là nhà nào tiếc thương con gái cũng không làm.

Còn nếu muốn lợi dụng thì cũng chẳng lựa chọn nhà họ, bà Trần chẳng hề nuông chiều mấy đứa con dâu, con gái bà có thể hỗ trợ nhà mẹ đẻ, nhưng mà con dâu thì không có cửa đâu nhé. Còn cái chuyện dùng đồng tiền cưới Tô Tiểu Mạch á hả, thiệt cũng được coi là khiến Trời đất quỷ thần kinh sợ đó.

Thế nhưng Trần Tiểu Lục không phải Trần Tiểu Ngũ, cậu cũng chẳng giống loại người có thể vì vợ mà đấu tranh với người nhà! Vả lại ai cũng biết rằng Trần Tiểu Ngũ đi làm lính, tiền lương mỗi tháng giao hết cho bà Trần không thiếu đồng nào. Mà khoản này cũng là nguồn thu nhập chủ yếu của nhà bọn họ.

Dù bảo nhà họ Trần lấy tiền cưới vợ cho Tiểu Ngũ, thế mà số tiền ấy anh cũng đã dần dần bù vào rồi. Vì vậy không thể so sánh Trần Tiểu Ngũ với Trần Tiểu Lục được.

Đây cũng là nguyên nhân chính nè, bất kể tốt hay xấu, dù sao nhà nào cũng không bằng lòng có một cậu con rể như Trần Tiểu Lục đâu. Nghe tin Trần Tiểu Lục có người yêu, mọi gia đình có con gái trong đại đội Bội Thu đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Có điều ý nghĩ của lớp người già với người trẻ chẳng hề giống nhau.

Nghe tin Trần Thanh Phong có người yêu, trong mười cô gái của thôn có đến tám cô lén rơi nước mắt rồi, thiệt là khổ tâm quá đi! Giữa một đám đàn ông thô kệch, lôi thôi lếch thếch, phơi nắng phơi gió, thì Trần Thanh Phong đúng là hạc đứng giữa bầy gà mà.

Cậu chính là người được biết bao nhiêu cô gái thích thầm. Cũng có mấy người nghĩ rằng, chỉ cần thuyết phục bố mẹ là có thể tiến tới với Trần Thanh Phong.

Nhưng còn chưa thuyết phục phụ huynh.

Thì Trần Thanh Phong đã có người yêu.

Trần Thanh Phong yêu ai!

Khương Điềm Điềm???

Khương Điềm Điềm... Là ai vậy?

Nhất thời mấy cô gái trong thôn vẫn chưa nhớ ra rốt cuộc đây là thần thánh phương nào! Vậy mới thấy Khương Điềm Điềm không có cảm giác tồn tại biết bao nhiêu.

Có điều, may mà đều là người cùng thôn, chẳng có ai nhảy ra từ khe đá, càng không phải thanh niên trí thức từ nơi khác đến không biết gốc rễ, sau khi nghe ngóng sơ qua, mọi người mới chợt tỉnh ngộ!

Hóa ra Khương Điềm Điềm không phải người ngoài.

Cô là con bé mồ côi nhà họ Khương!

Thời đại này không phải như mấy chục năm sau, con gái mười bảy mười tám tuổi được người nhà cưng chiều. Mấy cô bé bây giờ vẫn còn bị trọng nam khinh nữ nhiều lắm. Cho dù được chiều thì cũng không dám tự gây chuyện nổi bật đâu. Huống hồ, con gái được chiều chuộng thời này thiệt là quá quá ít ỏi, đa số bị quản thúc trong nhà như mấy chú chim cút nhỏ vậy.

Không dám gây rối, nhưng có không ít cô gái âm thầm lặng lẽ đi dòm Khương Điềm Điềm, muốn coi thử là người như thế nào mà thu phục được trái tim Trần Thanh Phong. Có vài người từng xem mắt anh càng thêm kiên quyết phải nhìn cô cho kỹ mới được.

Trần Thanh Phong chê người này người kia xấu, rồi tìm được người như nào đây?

Bởi thế trong một ngày, mọi người thay nhau đến chuồng heo như ra vào cổng thành ấy, hết tốp này tới tốp khác.

Khương Điềm Điềm cũng chẳng hề nổi giận, càng không xấu hổ khi bị dòm ngó, người nào tới nhìn cô cũng đều cười híp mắt. Cô không hề cảm thấy không vui đâu nha. Nhưng bất kể người đến xuất phát từ lòng ghen tỵ, hay đơn giản chỉ đến xem náo nhiệt, thì tám chín phần đều rời đi trong mờ mịt.

Ai có thể tưởng tượng được!

Thế mà Trần Thanh Phong lại đang làm việc! Đồng chí Trần Thanh Phong còn không làm việc đồng áng bằng đám phụ nữ, thế mà, lại, chủ động, làm việc.

Vầy mà bình thường á hả?

Đương nhiên là không hề bình thường rồi!

Thế nhưng một đám người đến nhìn, thấy cậu đang nhổ rau dại giúp Khương Điềm Điềm;

Một tụ khác tới rình xem nữa, thấy cậu đang giúp Khương Điềm Điềm băm đồ cho heo ăn;

Chuyện này làm rất nhiều cô bé ái mộ Trần Thanh Phong mém khóc, dựa vào đâu, vào đâu hả! Nếu anh lười thì lười cho trót luôn đi! Chi mà nhìn thấy gái đẹp là thay đổi vậy! Giận quá là giận!

Khương Điềm Điềm với Trần Thanh Phong cũng không quá hợp kiểu thẩm mỹ mặt to tròn phúc hậu và mặt chữ điền chính trực đang thịnh hành trong thời đại này. Nhưng dù coi như khác biệt thì cũng chẳng ai nói câu xấu cả. Không hợp xu hướng thẩm mỹ nhưng mà được. Bọn họ đều là một loại người.

Xinh đẹp khiến người ta ghen tỵ!

Đàn ông toàn là móng heo hết, đồ trông mặt mà bắt hình dong không!

Người đến rồi người đi, Khương Điềm Điềm ghé tai Trần Thanh Phong nói nhỏ: "Người thứ hai mươi ba rồi."

Tất nhiên không phải đều là người ái mộ Trần Thanh Phong hết, lúc nào cũng có người tò mò mà. Suy cho cùng đều là vì mục đích nhìn xem loại người gì mà mù mắt thế, bị vẻ ngoài Trần Thanh Phong mê hoặc, chả thấy được cái bản chất tham ăn, biếng làm, vừa gian manh vừa láu cá của cậu ta.

Trần Thanh Phong mạnh mẽ chặt dao phay xuống thớt gỗ, quay đầu nhìn người đang thò đầu ra ngó cười: "Thím Hứa."

Cậu rủ mắt xuống, ngẩng đầu, nụ cười rực rỡ hẳn: "Phiền thím đến trong đội tuyên truyền giúp cháu."

Thím Hứa: "Gì cơ?"

"Bọn cháu đều không phải người xa lạ, có thể nhìn tùy tiện, nhưng mà cũng không thể nhìn không ha? Dẫu sao thì hai đứa tụi cháu đều đẹp thế này mà. Nhìn tụi cháu chẳng phải như ngắm mấy minh tinh điện ảnh à?" Trần Thanh Phong duỗi hai ngón tay ra nói: "Nhìn một lần, đưa hai xu, nhìn vô tư!"

Trong phút chốc, thím Hứa cảm giác hình như mình nghe nhầm rồi.

Bảo cái gì cơ? Đang nói tiếng người á hả? Đòi tiền? Hai xu?

Trần Thanh Phong còn bồi thêm, giọng điệu dẫn dắt từng bước một: "Tuyên truyền nhiều tí nha thím, để nhà nhà đều tới, bọn cháu không ngại đâu. Hai xu này không hề thiệt thòi hay lừa đảo gì đâu nha. Thím, hai xu này..."

Thím Hứa thiếu điều muốn ngất tới nơi, bà nhìn Trần Thanh Phong mà cạn lời, chẳng đáp câu nào rồi thoáng cái lủi thẳng. Cũng đừng có mà đòi tiền bà, bà không dòm bà đi đây bà không có tiền!

Đòi tiền á, đừng có hòng!

Trần Thanh Phong gọi với: "Thím Hứa..."

Thím Hứa lao nhanh như làn khói, Trần Thanh Phong nhướn mày, đoạn bảo: "Em có tin không, từ giờ chỗ này sẽ thanh tịnh, đến cả một con ruồi cũng sẽ không bay đến đâu."

Khương Điềm Điềm cảm khái từ tận đáy lòng: "Em còn rất muốn kiếm được hai xu này mà."

Trần Thanh Phong cười tít mắt: "Nhưng anh muốn ở một mình với em hơn cơ."

Chị Vương đứng bên cạnh nghe, run rẩy phát ngấy mà nổi hết cả da gà trên người, dứt khoát cắp rổ, "Chị đi đào rau!"

Khương Điềm Điềm hí hửng: "Thật tốt quá đi, em lại bớt được việc."

Trần Thanh Phong cũng cười theo, vui vẻ y chang. Cậu nhìn hai bên trái phải, lấm la lấm lét kéo Khương Điềm Điềm trốn tới cạnh chuồng heo.

Khương Điềm Điềm lập tức khoanh tay, tỏ vẻ đề phòng hết sức, mắt to đen nhánh: "Anh muốn làm gì đó!"

Trần Thanh Phong sửng sốt, sau đó liền... đỏ mặt.

Cậu nhỏ giọng trách: "Anh không có làm trò xằng bậy đâu nhá."

Khương Điềm Điềm: "Vậy anh làm gì!"

Trần Thanh Phong lại cảnh giác liếc nhìn xung quanh, sau đó lấy một túi vải nhung giấu trong túi quần áo ra, cẩn thận giao cho Khương Điềm Điềm, vô cùng nghiêm túc bảo: "Điềm Điềm, tặng em cái này."

Mắt cười cong cong: "Đây là tín vật đính ước của bọn mình!"

Khương Điềm Điềm không hề ngượng ngùng đưa đẩy giống mấy đứa con gái bình thường, thay vào đó là tò mò nhận lấy. Tuy bảo là túi nhung nhưng mà chả thấy nhung tí nào, nhìn cứ như lông chim trĩ bị nhổ ấy, trông chẳng ra làm sao.

Cô mở thẳng túi nhung ra, lập tức hai mắt trợn tròn: "Ôi?"

Trong cái túi nhung rách rưới chứa một miếng ngọc bội trong veo xanh biếc.

Khương Điềm Điềm ngẩng đầu ngó Trần Thanh Phong: "???"

Trần Thanh Phong: "Đẹp ha."

Khương Điềm Điềm tò mò vuốt miếng ngọc, hết nhìn bên trái rồi nhìn bên phải. Thật lâu sau mới thần thần bí bí nhích lại gần cậu, hạ giọng hỏi: "Anh đi đào mộ đó hả?"

Tới lượt Trần Thanh Phong: "..."

Cậu thò tay chọc mặt cô, mềm mại mịn màng y như cái bánh bao trắng. Trần Thanh Phong đã từng ăn một lần, vẫn còn nhớ rõ cảm xúc lúc ấy. À không, Khương Điềm Điềm nhà mình còn mềm hơn bánh bao trắng nữa kìa.

"Úi da!" Khương Điềm Điềm làm bộ như muốn cắn ngón tay cậu.

Trần Thanh Phong cười trong trẻo: "Đây là đồ ông bà nội giao lại cho anh, bảo rằng để dùng khi tương lai cưới vợ."

Nói tới đây, cậu chớp mắt ngắm cô một cái, thấy mặt dần đỏ lên: "Bây giờ tụi mình là đối tượng kết hôn, tất nhiên anh phải tặng nó cho em."

Khương Điềm Điềm sờ ngọc bội trên tay, nhỏ giọng nói: "Xúc cảm tốt ghê, chắc là mắc lắm, anh muốn tặng cho em thật hả? Chẳng lẽ anh không sợ em cầm rồi lủi đi luôn sao?"

Trần Thanh Phong lại không kiềm lòng mà chọc tay lên mặt cô: "Anh đây chả sợ! Bọn mình là trời sinh một đôi đó, anh không nghi ngờ em đâu!"

Mái tóc ngắn hơi xoăn của Khương Điềm Điềm khẽ rung, khóe miệng không kìm được mà nhướng cao hết sức.

Ai mà chẳng thích nghe lời bùi tai.

Khương Điềm Điềm sờ ngọc bội bảo: "Nhưng mà em hổng có gì cho anh cả."

Trần Thanh Phong thẳng thắn: "Có thể ở bên em là rất vui rồi, chẳng cần phải đưa cái gì mới bày tỏ được. Anh cho em bởi vì anh có! Nếu chẳng có thì anh cũng không thể cho em thứ gì được."

Dừng một lúc, cậu lại bổ sung: "Có điều em cứ giữ đấy thôi, đừng có đeo, bây giờ nhiều kẻ gian lắm, đừng rước phiền phức vào người."

Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu: "Em biết rồi!"

Chuyện này cô cũng biết.

"Em không thạo cái này, đây là ngọc bội hay là phỉ thúy nhỉ?" Khương Điềm Điềm vuốt ve, tò mò hỏi.

Thật ra Trần Thanh Phong cũng không rành đâu.

Có điều cậu cũng đã từng nghe ông bảo: "Chắc là ngọc, ông nội anh bảo là ngọc bội."

Khương Điềm Điềm ồ một cái, nghiêm túc đáp: "Nhất định rất quý giá."

Trần Thanh Phong: "Nghe bảo tốt vô cùng, hồi còn trẻ ông anh tích cóp được đấy. Miệng anh ngọt đó, nên ông bà nội thương anh nhất nhà, len lén đưa cho. Bố mẹ với người nhà anh chả ai biết đâu."

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Cô trợn to mắt: "Anh giếm làm của riêng!"

Trần Thanh Phong tìm phiến đá ngồi xuống, Khương Điềm Điềm lập tức kề vai ngồi bên cạnh, giật giật lỗ tai biểu hiện vẻ "chăm chú lắng nghe" hết sức.

Trần Thanh Phong: "Cũng không xem là thế! Thật ra hồi còn trẻ ông bà anh từng làm việc trong thành phố, cực kỳ hiểu rõ tầm quan trọng của tiền, tích cóp được một ít của cải. Sau này khi giải phóng xong, mấy cửa hàng ở nội thành đều đóng hết, bọn họ về lại quê nhà luôn. Cũng để làm mai hết cho bố, chú hai, chú ba và cô anh. Hồi đó nội nhịn ăn nhịn xài tiết kiệm được chút của cải như thế, thật ra còn dư cũng không nhiều lắm. Hai cụ đều là người thiếu tiền, hiểu rằng phải có ít đồ phòng thân. Thế mà lúc anh cả lấy vợ lòng họ cũng không yên, lén trợ cấp cho một chút; tiếp đó là anh hai, anh ba, anh tư, anh năm... Anh biết thừa mỗi người bọn họ đều có một chiếc nhẫn bạc. Ông bà nội anh bảo đó là cho mấy đứa nó phòng thân, tự đi mà cất giữ, đừng nói với bố mẹ hay vợ. Sau đó đến anh, sức khỏe bọn họ đã không còn tốt nữa, không đợi được tới khi anh lấy vợ, mà hai cụ cũng không còn nhẫn bạc, thế nên bà nội mới quyết định lấy miếng ngọc bội này cho anh! Nội bảo dù giá trị ngọc bội cao hơn nhẫn bạc, nhưng thời đại này chả ai dám dùng, cũng không ai hiểu về nó, chẳng được như nhẫn bạc có thể đổi tiền. Cho nên vẫn thiệt thòi cho anh. Thành thực mà nói thì anh cũng chẳng có cảm giác mấy cụ bạc đãi gì đâu, họ thương anh nhất. Tiếc rằng ông bà đều không còn nữa."

Khương Điềm Điềm cảm nhận được nỗi cô đơn của anh, duỗi tay ra nắm chặt tay Trần Thanh Phong.

Trần Thanh Phong: "!!!"

Cậu nhìn bàn tay nhỏ của cô, tay cô bé nhỏ mềm mại làm sao!

Thế là ánh mắt cũng phiêu diêu, còn hơi hồi hộp.

Khương Điềm Điềm: "Đừng nghĩ tới mấy chuyện không vui nữa, nhất định ông bà sẽ mong anh sống vui vẻ hạnh phúc."

Trần Thanh Phong nhìn cô ngồi cạnh bên, dưới ánh nắng cô vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp.

Cậu nhếch miệng, ừ một tiếng thật sâu.

Cậu nói: "Vậy, vậy... Em nhận tín vật đính ước của anh rồi thì sau, sau này có thể gọi tên anh không?"

Khương Điềm Điềm cười nhẹ, giòn giã kêu: "Anh Tiểu Phong."

Trần Thanh Phong: "!!!"

Ngọt quá đi!

Tâm hồn Trần Thanh Phong bị tiếng "Anh Tiểu Phong" ngọt ngào mềm mại này làm si mê chữ ê kéo dài, ngơ ngác nhìn cô, nhỏ giọng bảo: "Nữa, kêu thêm một tiếng nữa được không em?"

Khương Điềm Điềm chọt tay lên mặt cậu.

"Anh Tiểu Phong, anh Tiểu Phong, anh Tiểu Phong."

Hai người cùng lúc phì cười, vui quá đi!

Chàng trai cô gái đang ngọt ngọt ngào ngào thì thấy chị Vương hấp tấp trở về, Khương Điềm Điềm lập tức giấu ngọc bội đi ngay. Cũng may chị ấy hoàn toàn không để ý điều này, nói với Trần Thanh Phong: "Tiểu Lục, chị dâu năm em lại đánh nhau với em dâu mình kìa, em mau tới xem thử coi, đừng để có chuyện không may."

Trần Thanh Phong: "Vâng!"

Khương Điềm Điềm: "Em cũng đi!"

Trần Thanh Phong nghĩ nghĩ rồi mới dặn dò: "Đợi chốc nữa anh lôi lôi kéo kéo, em đừng có đứng gần nha, tránh để các bà lỡ tay ngộ thương."

Điềm Điềm: "Vâng ạ."

Cô luôn có cảm giác, nữ chính sẽ không chịu thiệt đâu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio