Lại Trầm Luân Lần Nữa

chương 4: phi thường nguyện ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Hiếu Quân, ngươi tên khốn kiếp này! Cố Noãn Phong không ngờ rằng hắn sẽ cưỡng hôn mình, eo bị tay của hắn vững vàng khấu chặt không có cách nào thoát ra, môi của hắn thô bạo không quam tâm nàng có nguyện ý hay không mà gặm mút lấy, nàng chỉ có thể lấy tay đấm vào lồng ngực của hắn, phẫn nộ dùng chân hung hăng đá vào chân hắn.

Lâm Hiếu Quân bị đau nhíu mày, đáy mắt thoáng hiện lên tia hồng tà khí, tiện tay ném điện thoại di động đi, lỗ mãng dùng sức bắt lấy hai tay của nàng ấn nàng đến trên bức tường phía sau, trước nàng một bước, cực nhanh duỗi ra đầu gối chống đỡ tại giữa hai chân dài của nàng, không để cho nàng có không gian nhúc nhích.

Nhìn không ra cái tiểu nha đầu này ngược lại rất không đơn giản, bây giờ nhìn cô còn đá tôi kiểu gì.

Hắn tà tứ nở nụ cười, lồng ngực lành lạnh áp chặt thân thể của nàng hơn, miệng liên tục lưu lại trên môi hồng há mở ra, lấy răng nhọn hung hăng cắn môi dưới Cố Noãn Phong một chút, thừa dịp nàng bị đau khẽ kêu lên sinh ra kẽ hở lưỡi của hắn liền linh hoạt chui vào miệng của nàng, tiến quân thần tốc, hung ác cuốn lấy nàng.

Cố Noãn Phong trong lòng căng thẳng, hơi thở cường hãn của hắn khơi gợi lên trí nhớ trước kia, trừ việc chiếc lưỡi trơn trượt ở trong khoang miệng tới lui tuần tra khiến cho có một cái chớp mắt bị mê loạn, còn lại đều là xấu hổ và giận dữ cùng cảm thấy sỉ nhục. Quá tam ba bận, Lâm Hiếu Quân, anh chẳng lẽ còn nghĩ tới tôi sẽ bị lừa lần thứ ba sao? Dùng sức cắn lưỡi của hắn, lúc hắn khẽ buông ra nàng liền liều mạng tránh thoát hắn.

Cố Noãn Phong tức giận thở hổn hển, không chút suy nghĩ đưa tay liền cho hắn một cái tát: "Khốn kiếp!" Nàng lấy mu bàn tay lau chùi môi, cầm lên túi xách và điện thoại di động rơi trên mặt đất rồi không quay đầu lại bỏ đi.

"Cố Noãn Phong, dùng sức lau đi, em có lau thế nào cũng không thể lau sạch đâu. Nhớ kỹ, tôi là Lâm Hiếu Quân." Cái tát mạnh này làm cho gò má Lâm Hiếu Quân đỏ lên, hắn lấy tay đè lên môi của mình, đôi mắt đào hoa đen nhánh càng đen đậm tới mức mực không tan không: "Cố Noãn Phong, em khiến cho tôi rất có dư vị."

Vội vã đi đến hướng tàu điện ngầm Cố Noãn Phong rất muốn che đi lời của hắn, có thể lời của hắn phảng phất như có khả năng xuyên thấu vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai, tính cả vị của máu nhàn nhạt trong miệng cực đều nhắc nhở đến sự xâm phạm vừa rồi của hắn.

Lúc đoàn tàu đóng cửa, âm thanh "leng keng - - leng keng - -" khiến cho Cố Noãn Phong mới vừa lên xe giật nảy mình rùng mình một cái, nàng không khỏi nhớ tới năm đó Lâm Hiếu Quân cũng là tại thời điểm cùng nàng chờ xe ở nơi này, lần đầu tiên hôn nàng, đồng dạng cũng là cưỡng ép. Lời nói cũng giống vậy, về sau nhờ tiếng đóng cửa của đoàn tàu khiến cho bản thân đang bị mê hoặc liền thẹn thùng đẩy hắn ra.

Buổi tối hôm nay Cố Noãn Phong ngủ ở trên giường gặp phải cơn ác mộng không ngừng, trên gương mặt tuấn nhã xuất trần của Diệp Thanh Thành giống như kết một tầng băng, hắn lạnh lùng nghiêm nghị chỉ trích nàng: "Cố Noãn Phong, người phụ nữ không có trái tim này, nếu như có một chút yêu tôi, tại sao lại không nhìn thấy nỗi thống khổ của tôi?"

"Không, Thanh Thành, em biết rõ sai rồi, xin anh cho thêm em thêm một cơ hội nữa, lần này em sẽ thật tốt yêu anh." Nàng không chịu nổi chỉ trích của hắn, nhìn thấy gương mặt không có ôn nhu mà lạnh lẽo như băng làm đông cứng lòng của nàng.

"Lại yêu hèn mọn đến mấy cũng có ranh giới cuối cùng, tôi quá mệt mỏi, tôi nghĩ thả cho chính mình một con đường sống, về sau Cố Noãn Phong cô yêu muốn yêu muốn giữ thế nào cũng được, rốt cuộc không còn quan hệ tới tôi, tôi không muốn lại nhìn thấy cô." Hắn không có bởi vì nàng khóc thút thít mà mềm lòng dừng lại bước chân, kiên quyết đi ra khỏi cuộc sống của nàng...

"Đừng đi..." Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của hắn dần dần biến mất, toàn bộ thế giới đều là một mảnh ảm đạm, giống như tất cả cảnh sắc đều mất đi màu sắc vốn có.

Lâm Hiếu Quân không biết từ chỗ nào đi ra, trên gương mặt cực hạn hoàn mỹ của hắn đều là sự ghét bỏ sâu sắc đối với nàng: "Cố Noãn Phong, tôi đã chán ghét cô từ lâu, chia tay đi."

"Hiếu Quân, tại sao? Em không muốn phải chia tay, không phải anh đã nói chờ em tốt nghiệp sẽ cưới em sao?"

"Tôi đã từng nói như thế sao? Nếu như thật là tôi nói thì bây giờ tôi rút lại lời ấy, còn có không cần phải ở trước mặt của tôi khóc sướt mướt như thế, không có tác dụng gì đâu, làm như vậy sẽ chỉ khiến cho tôi càng xem thường cô hơn thôi."

Hắn kéo một nữ nhân kiều diễm phong lưu lang thang rồi cười nói với nàng: "Cố Noãn Phong, chúng ta kết thúc."

Tất cả cảnh sắc đều hóa thành hư vô, xung quanh Cố Noãn trong khoảnh khắc trở nên tối đen như mực, nàng bất lực ngã ngồi ở trên mặt đất giá lạnh, trong hai mắt nước mắt tuôn ra như vỡ đê, chảy như thế nào cũng chảy không hết, cuối cùng khóc đến cả hai con mắt đều đau đớn, mí mắt đau rát đến muốn mở cũng không mở ra được.

Có người nhẹ nhàng đến gần nàng, ngón tay thon dài ôn nhu mang theo thương tiếc xóa đi nước mắt của nàng chảy ra, cúi đầu thở dài bất đắc dĩ.

"Thanh Thành, là anh sao?" Nàng không nhìn thấy gì, cánh tay khua khoắng loạn xạ trong bóng tối, rõ ràng hắn ở bên cạnh nhưng lại sờ như thế nào cũng sờ không đến, "Thanh Thành, em biết là anh, đừng rời xa em..."

"Đừng..."

Nửa đêm, Cố Noãn Phong từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, vừa sờ trên mặt còn treo đầy nước mắt chưa chảy hết. Trong mộng tình cảnh vẫn còn ở ngay trước mắt, một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt dội vào tim của nàng, khiến lòng nàng nhói đau.

Nàng hiểu trong lòng mình đang sợ hãi cái gì, sẽ không, nếu đã có thể làm lại, như thế nào còn có thể đi theo vết xe đổ của vận mệnh đây? Cho dù tương lai quỹ tích khó có thể thay đổi, cũng muốn dùng hết sức làm cho nó có chỗ bất đồng. Trong mắt nàng tràn đầy kiên định.

Gió thu ào ào nổi lên, ngẫu nhiên cuốn theo trên mặt đất vài miếng lá rụng khô vàng thất thần theo gió nhảy múa, thoáng bay qua lại rồi thản nhiên rơi trở về mặt đất.

Buổi chiều không có lớp, Cố Noãn Phong thu thập xong sách vở chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Triệu Tân Nghi gọi lại: "Cố Noãn Phong, Lâm học trưởng tìm cậu nha."

Cố Noãn Phong đoán trước Lâm Hiếu Quân sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, chỉ là không nghĩ đến đến hắn sẽ hiển nhiên như vậy, chạy đến đây tìm nàng: " Làm sao mà cậu biết được?"

"Anh ta đang ở chân cầu thang bộ, trông thấy mình liền hỏi mình bạn đang ở đâu, rồi nhờ mình báo cho bạn biết hắn đang đợi bạn. Oa! Anh ấy thật sự thật là rất đẹp trai lại rất biết phóng điện a, vừa rồi mình thiếu chút nữa không chịu nổi vẻ mãnh liệt sóng điện đó, thực sợ bị chết không toàn thây." Tiểu mạch sắc mặt em bé Triệu Tân Nghi chớp mắt, khoa trương làm cái vẻ mặt rơi rụng. Khiến cho Cố Noãn Phong cùng trong phòng học vài người còn không có rời đi đều cười ha hả.

khuôn mặt em bé, màu da lúa mạch.

Lâm Hiếu Quân là tiến sĩ sinh trường luật, nổi danh là tài tử và chủ tịch hội học sinh. Cùng thời điểm năm đó Cố Noãn Phong lần đầu tiên trông thấy Lâm Hiếu Quân đồng dạng, hắn ở buỗi lễ tựu trường với tư cách là hội học sinh chủ tịch lên phát biểu, khiến cho một mảng lớn nữ sinh ở dưới đài bị điện giật.

Xưa đâu bằng nay, nếu là trước kia nàng sẽ kích động không kém gì so với Triệu Tân Nghi, hiện tại chỉ muốn hắn đừng tới làm phiền mình. Cố Noãn Phong kéo chặt khoá túi xách, không muốn cùng hắn chính diện gặp mặt, chỉ đành đi vòng đường khác tránh hắn. Từ cuối hành lang đi qua dãy phòng thí nghiệm, lại vòng qua dãy phòng học trường luật, nàng thành công tránh được Lâm Hiếu Quân.

Đi dọc theo hàng cây cọ đến gần khu hiệu bộ Viện y học, Cố Noãn Phong tâm tình thật tốt, đưa mắt nhìn quanh, từng chùm tia sáng như sợi vàng óng ánh chiếu xạ trên bãi cỏ xanh biếc, vo danh hoa cỏ dưới chùm tia sáng diêm dúa nở rộ, đủ mọi màu sắc điểm xuyết thêm trên màu xanh lục. Nhìn xem cảnh đẹp mùa thu như vậy, nàng sảng khoái hô hấp không khí mới mẻ, cảm giác cả người đều trở nên nhẹ nhàng.

"Noãn Phong - - "

Giọng nam thuần hậu khẽ gọi tên nàng làm cho Cố Noãn Phong có cảm giác ngọt ngào từ tâm khảm lan tràn toàn thân, nàng vừa mới chuẩn bị đi đến cửa viện y học chờ hắn, không nghĩ tới liền gặp được ở chỗ này: "Thanh Thành, em cũng đang muốn đi tìm anh, bây giờ anh chuẩn bị đi chỗ đâu vậy?"

"Anh đang đợi em, nghỉ lễ Quốc Khánh đã qua, đã đến lúc anh thực hiện lời hứa." Diệp Thanh Thành đến gần Cố Noãn Phong, ánh mắt của hắn trong suốt như hồ nước, khiến người khác nhịn không được đắm chìm ở trong đó, "Nếu như sau khi em cân nhắc vẫn quyết định muốn anh chịu trách nhiệm, như vậy xin cho anh một tháng, thử cùng anh lui tới, có lẽ em sẽ phát hiện ra anh cũng không tệ lắm."

Diệp Thanh Thành bởi vì khẩn trương, tốc độ nói có điểm dồn dập. Trước mắt nàng

tốt đẹp như nắng ấm, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều làm cho hắn căn bản không cách nào ngủ say, trải qua kỳ Quốc Khánh dài nhất cũng là khó khăn chịu đựng nhất từ trước đến giờ, chỉ sợ một cái không cẩn thận nàng sẽ như ánh sáng giữa ngón tay, khẽ chiếu đến lại vụt mất.

Hắn ôn nhu tỏ tình, giống như âm thanh của tự nhiên khắc chữ vào đồ vật tiến vào đáy lòng Cố Noãn Phong, đôi mắt đen láy ôn nhu như nước, sóng nước nhộn nhạo, tràn đầy nhu tình trong nháy mắt đem nàng bao phủ.

Nước mắt cảm động ướt nhoè cả hốc mắt, người nam nhân này, người tên Thanh Thành này, hắn đã vững vàng đóng quân ở trong lòng nàng, chảy trong máu, cùng thịt tương liên, nàng muốn hắn chịu trách nhiệm, đổ thừa vào hắn cả đời.

Khóc rưng rưng mang theo cười Cố Noãn Phong nhón chân lên, kéo thấp đầu của hắn, trong khi hắn giật mình hôn lên môi của hắn.

Diệp Thanh Thành ngắn ngủi ngẩn ngơ, lập tức lôi kéo tay của Cố Noãn Phong chạy hướng khu rừng trúc lớn cách đó không xa, rừng trúc lưu động vô số quang ảnh loang lổ, chiếu rọi hai đóa kỳ dị ngọn lửa trong đôi mắt lóng lánh của.

"Noãn Phong, không nói chính là đại biểu cam chịu." Hắn bắt chước Cố Noãn Phong giọng nói, có chứa hơi thở hổn hển. Ôn nhu như nước cúi người ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi dùng tốc độ hành hạ người khác ấn lên môi hồng của nàng. Đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng đặt ở nàng mềm mại môi hồng, dịu dàng mổ lấy, tinh tế nghiền nát, đầu lưỡi men theo môi hồng từ từ vẽ nên các vòng tròn.

"Thanh Thành, em nguyện ý, phi thường nguyện ý." Cố Noãn Phong duỗi ra hay tay ôm chặt lấy hắn, lời nói của nàng mơ hồ không rõ ở giữa hai phiến môi phát ra, hắn lại nghe thấy được, vuốt ve mặt của nàng, khẽ hôn nàng mạnh hơn, cuồng nhiệt sâu hơn nụ hôn này, không còn có hàm súc cùng ôn nhu như vừa rồi.

Cố Noãn Phong nỗ lực đuổi kịp tiết tấu của hắn, cẩn thận duỗi ra đầu lưỡi liếm môi của hắn, hai lưỡi ma sát mang đến dị thường xúc cảm, giống như dòng điện khiến cho bọn họ không thể tự kiềm chế được sợ run. Diệp Thanh Thành nhanh chóng truy đuổi qua đem đầu lưỡi nghịch ngợm của nàng hút vào trong miệng, khẽ cắn nặng mút, tại trong miệng không ngừng mà quấn quýt si mê, lau ra càng nhiều tia lửa.

Giữa tiếng gió nhẹ thổi qua rừng trúc sột soạt, hai người vong tình quấn quýt si mê, trầm luân trong đó.

Bên ngoài rừng trúc cách đó không xa, Lâm Hiếu Quân tựa trên thân một gốc cây cây cọ, mặt không thay đổi xem bọn họ, một đôi mắt đen như mực ảm đạm âm ngoan, có cổ lệ khí làm cho hắn cười mỉa mai một tiếng, sau đó vô tình dẫm lên sân cỏ non nớt rất nhanh rời đi.

Mie: Cùng một lúc edit bộ lên tốc độ hơi bị chậm. tuần chỉ chương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio