Bệnh viện của Thanh Thành có lãnh đạo cấp trên đi đến thị sát, đến sớm cũng phải chờ, Cố Noãn Phong liền không vội gấp rút lên đường, đeo túi sách đi chầm chậm dọc theo con đường lớn ngoài viện tư pháp.
GióTây Bắc ù ù dùng sức thổi, hơi thở đều hóa thành từng sợi khói trắng, mà ngay cả ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu nên mặt đường xi măng cũng bởi vì rét lạnh mà có vẻ trắng bệch.
Một bóng dáng chặn lại đường đi của nàng, Cố Noãn Phong thấy là Lâm Hiếu Quân cũng không kinh hãi, buổi sáng sau khi gặp mẹ của hắn cũng biết Lâm Hiếu Quân sẽ tìm đến nàng.
Vẻ mặt của Cố Noãn Phong khiến cho trong lòng Lâm Hiếu Quân sôi trào nên một trận khó chịu, nàng cùng Diệp Thanh Thành ở bên nhau lâu ngày, ngay cả ánh mắt đều học theo sự lạnh nhạt như hắn. Sau khi đối mặt vài giây vơi Cố Noãn Phong, hắn nhanh chóng đầu hàng.
"Noãn Phong, chúng ta làm lại lần nữa được không, hiện tại anh đã không còn bị vướng chân, tin tưởng anh một lần cuối cùng, tất cả lờ hứa với em trước kia anh cũng sẽ thực hiện, thậm chí anh bảo đảm có thể làm tốt hơn như vậy rất nhiều."
"Hiếu Quân, cám ơn anh còn nhớ rõ những chuyện đó, nhưng em đã kết hôn."
"Noãn Phong, không cần phải luôn nhắc nhở anh rằng em đã kết hôn, chuyện này anh biết rõ, anh chỉ muốn hỏi, em còn không chịu tha thứ cho anh sao?"
"Mẹ anh buổi sáng đã nói cho em biết, mặc kệ anh tin hay không, kỳ thật cho dù không có nguyên nhân như vậy, em cũng đã sớm không còn so đo. Đã qua thì coi như xong đi, làm người nên nhìn về phía trước."
"Em đã tha thứ anh, Noãn Phong, vậy thì trở lại bên cạnh anh, nếu như là bởi vì Diệp Thanh Thành, anh sẽ đi tìm anh ta. Chỉ cần em gật đầu, những chuyện khác hết thảy đều giao cho anh giải quyết."
"Lần trước em đã nói qua cho anh, em yêu anh ấy." Cố Noãn Phong biết rõ Lâm Hiếu Quân bởi vì chuyện trong nhà cùng mẹ của hắn mới chia tay với nàng hai lần, nhưng mà bọn họ rốt cuộc vẫn đã bỏ lỡ: "Cho nên, em không thể nào rời đi anh ấy, anh hãy bảo trọng."
Sắc mặt Lâm Hiếu Quân tuyệt vọng cố gượng chống, là hắn quá tự phụ trong đoạn cảm tình này sao? Cho rằng nàng vô luận khi nào cũng đều đang chờ hắn? Mất đi nàng, bây giờ hắn còn có cái gì?
Mắt sắc trông thấy ven đường đối diện có một chiếc Audi AL màu đen đỗ lại, có thể nhìn được bên trong có người nam nhân tóc ngắn gọn gàng nhìn bọn họ.
Lâm Hiếu Quân mâu quang thoáng hiện lên mạch nước ngầm, đưa tay bắt lấy cánh tay Cố Noãn Phong: "Noãn Phong, chờ một chút."
Ánh mắt của hắn chân thành tha thiết: "Nếu chúng ta đã không có duyên phận ở bên nhau, vậy thì cho anh một cái ôm tạm biệt, không làm được người yêu, chúng ta vẫn là bạn bè đúng không?"
Cố Noãn Phong cau mày muốn giằng cánh tay ra, lại bị Lâm Hiếu Quân kéo vào trong lòng.
"Vào thời điểm tôi đồng ý sẽ lấy anh ấy, đáng nhẽ tôi đã phải phải để đoạn cảm tình này xuống. Thật may là tôi quay đầu lại không muộn, chưa tạo thành sai lầm lớn. Hôn nhân trụ cột là sự thuỷ chung, vào thời điểm linh hồn tôi ra quỹ (ra khỏi quỹ đạo, ý chỉ ngoại tình), tôi cũng đã sai rồi. Cho nên chúng ta không phải là người yêu, cũng không phải là vạn bè, chỉ có thể là người quen."
Cố Noãn Phong kéo tay hắn cầm lấy cánh tay của mình, quyết đoán đẩy hắn ra.
Lâm Hiếu Quân phẫn nộ lui lại phía sau, mâu quang ám trầm quét sang đã thấy chiếc xe Audi AL màu đen kia đã không thấy bóng dáng.
Noãn Phong, muốn tôi buông tha cho em, trừ phi tôi chết. (Mia: một lời thành sấm)
Trái tim Diệp Thanh Thành như bị vô số đao sắc nhọn đục khoét.
Lãnh đạo Bộ vệ sinh thị sát bệnh viện xong lại tiến đến bệnh viện tiếp theo, hắn thấy cũng khéo đến giờ Cố Noãn Phong tan sở. Nghĩ tới những ngày này bởi vì công tác bận bịu không đến đón nàng tan tầm, lần nào cũng đều là nàng mua trà chiều mang tới, lúc ấy liền nóng lòng lái xe đến viện tư pháp.
"Tiểu Cố đã đi rồi, bây giờ cậu đi dọc ven đường tìm có thể gặp đấy." Đi ra gặp hắn là một vị đồng nghiệp của Cố Noãn Phong, nàng nhận ra Diệp Thanh Thành.
"Cảm ơn."
Lục tục lại có thêm vài vị đồng nghiệp đi ra, Diệp Thanh Thành khởi động xe hơi, bên tai xẹt qua lời của các nàng: "Tiểu Cố thật sự là rất có phúc khí, buổi sáng là mẹ chồng sang đây xem, buổi chiều lão công lại tới đón tan tầm..."
Đi về hướng bệnh viện, tầm mắt của hắn bị ngừoi ở ven đường hấp dẫn, vừa mới chuẩn bị tìm chỗ sang đường, nam nhân bên cạnh nàng liền đâm vào ánh mắt của hắn, không biết hắn ta nói với nàng gì đó, lại còn ôm lấy nàng.
Diệp Thanh Thành thậm chí có thể chứng kiến trên khuôn mặt tinh xảo của người nam nhân kia có nét ưu thương (ưu tư+ đau thương).
Buông thắng xe ra, hắn không có mục đích đi về phía trước. Trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh bọn họ chen chúc ôm cùng một chỗ, còn có lời của đồng nghiệp nàng hắn nghe thấy ở cửa viện tư pháp.
Bàn tay Diệp Thanh Thành nắm tay lái siết chặt, ngày hôm qua bọn họ còn mới vừa chat video vơi ba mẹ ở phía xa Canada Montreal. Thái độ của mẹ với Noãn Phong cũng đã cải thiện rất nhiều. Trong lòng hắn dường như có rất nhiều mối cảm xúc hỗn loạn, mất trật tự nghĩ không ra đầu mối.
Xem ra vô luận người kia như thế nào thì vẫn ở trong lòng của nàng y như cũ. Ý nghĩ như vậy làm cho trái tim Diệp Thanh Thành đào ra một cái động sâu, trống rỗng chết lặng, giật ra phần đau đớn tưởng chừng đã bị lãng quên kia.
"Thanh Thành, anh đang ở đâu?" Cố Noãn Phong trông thấy phòng viện trưởng khóa cửa liền gọi điện hỏi hắn.
"Anh ở..." Hắn đi thẳng một lèo, đã đi rất xa, "Noãn Phong, bây giờ anh trở về bệnh viện còn cần một khoảng thời gian, em thuê xe đi về trước đi."
"Buổi tối anh có xã giao sao?"
"Không có."
"Vậy em chờ anh, không gặp không về."
Tầng lầu này yên lặng vì chỉ có phòng làm việc của viện trưởng, Cố Noãn Phong cũng không muốn khi đến các phòng ban khác quấy rầy người ta, đành phải dựa vào trên vách tường phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra chơi chém hoa quả.
Trong thang máy, trái tim Diệp Thanh Thành khẩn trương đập thình thịch, nóng lòng muốn cho tâm tình trống rỗng chết lặng tìm được nguồn ấm áp. Nàng đang đợi hắn, không gặp không về.
Dưới ánh đèn của hành lang, nàng như đứa trẻ bướng bỉnh, không ngừng di tay trên màn hình điện thoại di, một hồi chu môi ảo não, một hồi lại mừng rỡ mím môi cười.
"Noãn Phong - - "
"Thanh Thành, cuối cùng anh cũng xuất hiện, chân của em đứng tê hết rồi đấy nha." Cố Noãn Phong cười hướng Diệp Thanh Thành phác qua, cả người làm nũng mượn cơ hội đem toàn bộ sức nặng cơ thể đè ở trên người của hắn.
"Coi chừng kẻo ngã xuống."
Cố Noãn Phong đứng thẳng lên, hai mắt dí dỏm chớp động, cảm giác Diệp Thanh Thành cứ là lạ thế nào, trong mắt có thứ gì đó mà nàng nhìn không thấu, tựa hồ đang cực lực khắc chế điều gì.
"Mệt lắm không?" Nàng cẩn thận vươn tay xoa lên trán của hắn, trong giọng nói tràn đầy xót xa, "Em giúp anh mát xa."
Diệp Thanh Thành cầm tay của nàng lên, đưa đến bên miệng hôn thật sâu, nụ hôn này bao hàm tình yêu nồng đậm ở trong lòng hắn.
"Chân mỏi nhừ sao? Anh cõng em." Hắn quay lưng lại, cúi người xuống, nàng cười duyên leo lên lưng hắn.
Suốt đoạn đường từ hành lang, thang máy, bãi đậu xe, cho đến tìm được xe của bọn họ hắn mới bỏ được đặt nàng xuống.
Rất hi vọng con đường này không có cuối cùng, hắn nguyện ý cõng nàng nhất sinh nhất thế (một đời một kiếp).
Đêm khuya yên tĩnh, thân thể hắn chậm rãi từng tấc tiến vào nàng, Cố Noãn Phong cung nổi lên eo đem mình đưa lên, phối hợp hắn mãnh liệt rút lấy, hai bên chia xẻ niềm vui thích giống như từng đợt sóng trào.
"Thanh Thành, mũ..." Nàng thở hổn hển, thanh âm có chút ngắt quãng.
"Anh đã đeo." Diệp Thanh Thành nhắm mắt lại che đi ưu thương trong lòng, dựa vào động tác mãnh liệt chạy nước rút ngắn ngủi để cảm thụ được sự tồn tại của nàng.
"Không phải như vậy, Thanh Thành, không..."
Cố Noãn Phong muốn nói, không cần đeo, nhưng mà hắn càng không ngừng công kích tại khóe miệng của nàng, lưỡi đi theo động tác dưới thân phập phồng có tiết tấu rút ra đưa vào. Cố Noãn Phong tại giữa hai nơi bị tấn công, sa vào trong tình triều, lời muốn nói cũng bị bao phủ giữa luật động không ngừng nghit.
"Ngoan ngoãn, Noãn Phong, cái gì cũng không cần nói, dụng tâm cảm giác anh đang yêu em."
Buổi tối này cơ hồ hắn đều cần cù làm, lại cũng không chịu dễ dàng kết thúc.
Cuống họng Cố Noãn Phong đều bị hắn cường hãn hành hạ trở lên ám ách, thoáng lui về phía sau, lại bị hắn cầm hai chân kéo về phía hắn, bá đạo đưa vào toàn bộ, nặng nề đảo quanh trong nơi mẫn cảm của nàng, cảm giác mãnh liệt nhanh chóng cuốn tới, Cố Noãn Phong không chịu nổi phát ra âm thanh lớn, đau đớn lại sung sướng.
Luc chuyện đến đậm nhất, nàng lờ mờ nghe thấy Diệp Thanh Thành nói: "Noãn Phong, không phải lròi xa anh - - "
Tại trước gương chỗ thay quần áo, Cố Noãn Phong trông thấy trên người toàn là vết ứ đọng do tối hôm qua bị Diệp Thanh Thành mút mà thành, ngay cả trên cổ đều có, mạch máu dưới da làm cho dấu vết hiện ra một chút điểm đỏ bừng. Thật may bây giờ là mùa đông có cổ áo cao để che, nếu không sẽ phải quàng khăn lụa, không thì làm sao có thể đi ra ngoài gặp người khác đây.
"Vẫn chưa thay xong sao?" Diệp Thanh Thành đẩy cửa tiến vào, đã nhìn thấy nàng toàn thân không mảnh vải đứng ở trước gương thay quần áo.
"Chán ghét, anh cố ý đúng không." Cố Noãn Phong dùng y phục che kín ngực, chỉ chỉ mẫy chỗ da thịt khác.
"Thật xinh đẹp, yêu thích dâu tây anh trồng sao?" Đôi mắt hắn hiện lên tia lửa nóng bỏng, "Em không biết hiện tại em quyến rũ đến cỡ nào."
Môi chạy trên da thịt của nàng, Diệp Thanh Thành lấy quần áo nàng dùng để che ngực xuống, hai tay cầm lấy hai luồng tuyết trắng, trầm mê vùi đầu vào trong đó, theo hình dáng của các nàng, dùng môi vuốt ve.
Vật to con của hắn dĩ nhiên đã thức tỉnh, như cây thiết hâm nóng đẩy lấy u mật của Cố Noãn Phong, đang khi Cố Noãn Phong ỡm ờ cho là hắn sẽ lại quấn lấy một phen, hắn lại thở phì phò, khẽ đẩy nàng ra, giúp nàng mặc quần áo vào.
"Rửa mặt xong mau đi ra l ăn điểm tâm."
Lúc này Diệp Thanh Thành lại tạo cho nàng cảm giác nhe tối hôm qua ở trong bệnh viện, hai tròng mắt thâm tình vẫn như cũ, chỉ là mơ hồ có thứ gì đoa nàng nhìn không thấu. Là do gần đây công tác có áp lực lớn sao?
Diệp Thanh Thành liên tiếp thất thần, có khi thậm chí cảm giác không yên lòng, trong lòng Cố Noãn Phong thật sự lo lắng cho hắn, len lén điều chỉnh đồng hồ báo thức, chờ lúc Diệp Thanh Thành tỉnh lại đi tìm nàng, trên bàn ăn đã bày đặt hai chén cháo củ từ nấu hạt dẻ thơm ngào ngạt bốc hơi nghi ngút.
Nàng lôi kéo hắn ngồi xuống, cực kỳ giống cô vợ nhỏ hiền lành.
"Từ trước cô ấy đối xử với anh như thế nào, anh chắc hẳn phải tõ hơn ai hết. Đột nhiên đối với anh tốt cũng là bởi vì thất vọng với tôi. Cho nên, Diệp Thanh Thành, anh muốn sống cả đời với tình cảm lừa gạt lẫn nhau như vậy sao? Hạnh phúc của cô ấy chỉ có tôi mới có thể cho. Buông tay đi, đã đến lúc rồi."
Diệp Thanh Thành hoảng hốt nhìn xem nụ cười sáng rỡ như ánh mặt trời của Cố Noãn Phong, ngoại trừ lời Lâm Hiếu Quân nói khi đến tìm hắn, trong lòng còn có cái thanh âm nhiều lần hỏi hắn, Diệp Thanh Thành, chẳng lẽ ngươi đang chờ chính miệng nàng nói ra sao?
Diệp Thanh Thành trong lòng cứng lại, những ngày này rõ ràng cảm nhận được tình cảm của nàng đối với hắn, nhưng mà so với tình cảm của nàng với Lâm Hiếu Quân, hắn không có tự tin.
"Diệp Thanh Thành, nếu anh quả thật yêu cô ấy, sẽ phải cân nhắc đến cảm thụ của cô ấy, làm cho cô ấy chân chính đạt được hạnh phúc."
Lời nói của Lâm Hiếu Quân cứ bám riết lấy làm cho hắn hít thở không thông, hắn không còn muốn ăn liền đứng người lên: "Noãn Phong, dạ dày của anh buổi sáng tốt hình như chưa muốn hấp thu, anh đến thư phòng thu thập một chút đồ, một lát nữa trở lại ăn."
"Nguội lạnh sẽ ăn không ngon, lò vi sóng hâm nóng lại sẽ làm giảm đi dinh dưỡng."
Cố Noãn Phong từng ngụm từng ngụm dùng cái muỗng đưa cháo vào trong miệng, chẳng lẽ là nàng làm ăn không ngon sao? Nhưng mà nàng cảm thấy ăn rất ngon mà? Xem ra đúng là do áp lực công việc lớn, hiện tại ngay cả khẩu vị đều bị ảnh hưởng.
...