Buổi chiều hôm ấy.
-Gia đình cậu đến gia đình cô và cái kết là cả anh nó và cậu đều bất ngờ anh hỏi cậu:
-Sao mày lại ở đây dậy Coky?
-Cậu liền trả lời "thì đi theo lời của ba tao thôi chứ có biết gì đâu.
-Anh đáp lại "dậy mày và em tao là cặp sao."
-Cậu lại nói và nói rất bình thản "Ừ thì sao đâu phải chấp nhận thôi."
-Đến lược cô lại hỏi "vậy anh và tôi phải ở chung nhà rồi."
-Cậu nói "rồi sao đâu."
-Và hai người này đc mua một căn nhà để ở. Anh thì hẹn cậu ra nói chuyện. Anh là người mở lời đầu tiên, anh nói:
-Mày đừng làm cho em tao tổn thương nhé nó là người rất dể bị tổn thương vì hồi nhỏ từ khi sinh ra đã ko có mẹ bên cạnh rồi.
-Cậu hỏi "tại sao mẹ mày đau sao ko ở bên cạnh Bom?"
-Anh trả lời nhưng giọng nói cứ ngập ngừng vì buồn "lúc đó tao cố giữ mẹ tao lại nhưng bà ấy vẫn bỏ đi theo tình cũ của mình mà bỏ lại đứa con gái mới chỉ mấy tháng tuổi thôi. Tao và lun cố gắng bù đấp cái tình thương đã mất." Anh nói xong thì rưng rưng nước mắt.
-Cậu nói "tao sẽ ko để Bom phải buồn đâu, tao sẽ làm tất cả để em mày vui và hạnh phúc dù cho tao với cô ấy ko có tình cảm với nhau."
-Anh nói "tao cảm ơn mày rất nhiều Coky à."
------------------------------------------------------------------
END
Chương này hơi dài nha chúc các bạn đọc vui vẻ nha!♡♡♡♡