Tôi giơ tay định che mặt mình lại, đột nhiên bị Vệ Túc Uyên ở phía đối diện một phát chụp được, cũng không biết là hắn muốn giữ cho tách trà ổn định hay là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi. Tôi thử rút tay về, hắn lại càng quá phận, thuận thế ngồi xuống sát bên cạnh tôi, cực kỳ gần.
Tôi nghe thấy hắn nói: “Vậy không bằng Trịnh thúc thúc yêu đương với tôi đi!”
Tôi như bị thiên lôi bổ sét xuống đầu, nam chính này có phải không biết xấu hổ hơi bị nhiều rồi không? Tốn hơn nửa ngày tôi mới tìm về giọng nói của chính mình: “Cậu có bệnh hả?”
Vệ Túc Uyên nghe vậy cũng không giận, hơi hơi mỉm cười, vuốt ve bàn tay tôi: “Thư Thư anh nghĩ thử xem, nếu chúng ta đều biết hướng đi của vận mệnh, cũng không muốn thuận theo sắp đặt của nó, không bằng chúng ta……”
Hắn chưa nói hết câu nhưng tôi đã hiểu ý của hắn. Tên nhóc này thật là ma mãnh, định dùng lý do “cùng chung vận mệnh” để đường hoàng theo đuổi bổn tổng giám đốc. Nhưng không thể không nói, trong lòng mình ít nhiều có chút động lòng, có cái gì so với tiết mục hai nam theo đuổi một nữ bỗng biến thành hai nam đột nhiên gắn bó keo sơn với nhau khiến cho người ta sờ không ra manh mối này đây?
Mang theo chút ác ý muốn trả thù thế giới, tôi nghiêng đầu nhìn Vệ Túc Uyên, đẩy đẩy mắt kính, cười tươi.
“Được thôi.”
Yêu đương với người trẻ tuổi quả thật là chuyện khiến cho người ta mệt mỏi, tôi không muốn thừa nhận mình đã già rồi, đây chắc chắn là do Vệ Túc Uyên quá mức ấu trĩ. Ngay sau hôm tôi chấp nhận yêu đương với hắn, hắn nói muốn hẹn hò, thời điểm tôi bị chiếc xe thể thao Lotus đưa đến công viên giải trí, tôi có chút hối hận vì đã đáp ứng Vệ Túc Uyên.
Ấu trĩ.
Tôi bị hắn lôi kéo nắm tay một đường tiến vào công viên giải trí.
Chết tiệt, tôi anh minh thần võ như vậy, đời này chưa từng bước vào công viên giải trí nào cả, tôi càng nguyện ý ngồi trong văn phòng với hàng ngàn đàn em vây quanh để xử lý văn kiện, mà không phải cùng một đám nhóc con hỉ mũi chưa sạch đứng xếp hàng chung một chỗ, lãng phí thời gian chờ tới lượt ngồi vòng quay ngựa gỗ.
Tôi chán muốn chết vuốt vuốt màn hình di động, không bao lâu sau bỗng nghe thấy có tiếng bước chân không nhẹ không nặng, vừa ngẩng đầu liền thấy Vệ Túc Uyên cầm hai ly kem đang đi tới. Phía trên ly kem có rắc chút đậu màu, là loại rất được trẻ con yêu thích.
Vừa rồi Vệ Túc Uyên nói đi mua chút đồ, thì ra là mua cái này. Hắn là một người rất chú trọng hình thức, tới công viên giải trí vậy mà dung nhập vào trong đó một cách rất tự nhiên, dọc theo đường đi đều vô cùng nhiệt tình, nào mua bóng bay hình mèo nào mua vòng tay ánh huỳnh quang, hiện tại còn có ly kem. Nếu như tôi không quen biết hắn, lúc này vừa gặp thoáng qua, chắc chắn sẽ không cảm thấy hắn là trung tâm của thế giới.
Tôi đang định tỏ vẻ mình không thèm ăn cái này, Vệ Túc Uyên đã ôn nhu nhét ly kem vào trong tay tôi, chính hắn lại liếm một ngụm ly kem còn lại, tiếp theo đó tựa như vô cùng vui vẻ, hai mắt cong cong mà cười với tôi một chút, thấp giọng nói: “Thư Thư, mau ăn đi, ngon lắm.”
…… Không biết vì sao tôi vậy mà từ trên mặt Vệ Túc Uyên nhìn ra được mấy phần hương vị của ngây thơ lãng mạn, nhìn dáng vẻ hắn cười tủm tỉm ăn ly kem, đột nhiên cũng cảm thấy ly kem này hẳn là ăn rất ngon.
Tên Vệ Túc Uyên đáng chết này thật đúng là một nam chính ngọt ngào.
Ly kem còn chưa ăn xong đã tới lượt chúng tôi. Tôi nhìn ly kem trong tay, ngẫm lại vẫn là không ném xuống, cầm theo nó ngồi lên ngựa gỗ.
……
Móa, bạn vĩnh viễn sẽ không biết dáng vẻ một gã đàn ông tinh anh có vô số đàn em, mặc âu phục kiểu mới nhất đương thời, ngồi trên vòng quay ngựa gỗ tay cầm theo ly kem sắp tan chảy liều mạng liếm láp là buồn cười đến cỡ nào, tôi còn nghe được một thằng nhóc đứng bên ngoài lan can nói với mẹ nó: “Mẹ ơi, chú này thiệt là ấu trĩ ha.”
Đang lúc tôi xấu hổ và giận dữ muốn chết, tôi bỗng thấy Vệ Túc Uyên ngồi ở phía trước quay đầu lại, trong tay cầm theo cái di động, chụp cho tôi một tấm ảnh, không đợi cho tôi nói chuyện, hắn đã hô lên: “Thư Thư, tấm ảnh này rất đáng yêu!”
Tôi:……
Đêm nay Vệ Túc Uyên sẽ chết với tôi!
Thật vất vả leo xuống khỏi vòng quay ngựa gỗ, Vệ Túc Uyên lại rất có hứng thú mà lôi kéo tôi chơi thêm mấy trò. Cuối cùng vào lúc màn đêm giáng xuống, hắn nhìn bánh xe quay khổng lồ cách đó không xa rồi nói với tôi: “Đây là bánh xe quay lớn nhất nước, không ngồi một lần thật quá đáng tiếc.”
Tôi mới vừa bị ngôi nhà ma dọa sợ tới mức mặt vô biểu tình, nhớ tới dáng vẻ mình liều mạng rúc vào trong lòng ngực Vệ Túc Uyên liền hận không thể tiêu diệt hắn, nghe được hắn nói những lời này, vẻ mặt tôi lãnh đạm, giọng nói cũng lạnh lẽo: “Tôi chính là người đàn ông giàu nhất nước, hiếm lạ cái gì.”
Vệ Túc Uyên cười đến ôn nhu, ân cần nói: “Tôi đây muốn mang bạn trai giàu nhất nước cùng tôi ngồi bánh xe quay lớn nhất nước, có được không?”
Bầu trời đêm nổ tung một đóa pháo hoa, tôi nghĩ mình cũng không thể thua cái bánh xe này, thế là gật gật đầu xem như đồng ý.
Lời tác giả: Có chút quên trước kia đã viết cái gì, các loại tuyến gì đó cũng có chút tiếp nối không thông, khả năng sẽ xuất hiện tình huống văn phong đột biến……
Tôi tận lực viết, nỗ lực kết thúc
qwq tôi không muốn để lại hố……
Về phần có tiểu khả ái nhắc nhở mẹ kế với dì là ngang hàng, nam chính sẽ không kêu nam phụ là thúc thúc, vấn đề này vậy mà ba năm nay tôi vẫn không có cảm giác có chỗ nào không đúng (……), vô cùng cảm ơn đã chỉ ra chỗ sai, có điều bởi vì liên quan tới đoạn văn phía trước cũng không tiện sửa chữa, thời điểm sau này phát Cẩu vĩ tôi sẽ hạn chế sử dụng cái xưng hô này.
Hoặc là coi như Trịnh Thư quá già đi…… Kêu thúc thúc cũng rất thích hợp.
—
FM: Cẩu vĩ xuất phát từ thành ngữ Cẩu vĩ tục điêu 狗尾續貂 Ngày xưa các quan hầu cận vua lấy đuôi chim điêu để làm trang sức trên mũ. Bởi vì lạm dụng phong chức quan quá nhiều, đuôi điêu không đủ phải lấy đuôi chó thay vào, “cẩu vĩ tục điêu” được dùng để chế giễu việc lạm dụng phong chức tước. Về sau từ Cẩu vĩ tục điêu sử dụng với ý nghĩa dùng thứ không tốt để tiếp nối đoạn phía sau, trước sau hai phần vô cùng không tương xứng/ăn khớp với nhau, đa số là để ám chỉ tác phẩm văn học.
Chỗ này tui không hiểu ý tác giả lắm. Không kêu nam phụ là thúc thúc vậy kêu là cửu cửu (cậu) à???