Chương : Ngon miệng ngọt ngào
Đường Nhược Dao không lựa chọn phương pháp gõ cửa, là vì Lâm Nhược Hàn đang ở trêи tầng.
Chân trước cô vừa từ chối người ta, chân sau lại nửa đêm hẹn riêng với Tần Ý Nùng, nếu thật sự bị bắt tại hiện trường, cho dù bụng dạ Lâm Nhược Hàn vô tư, nhưng cũng khó tránh lúng túng, nhiều một chuyện chẳng thà ít một chuyện, dù sao đối phương đến cũng không ở lại lâu.
Cô gửi tin nhắn xong liền dán tai lên cửa, chuyên tâm nghe tiếng động bên trong truyền đến.
Bạch bạch bạch.
Âm thanh dép lê đạp lên sàn nhà với động tác chạy nhanh, không rõ ràng, nhưng vẫn bị đôi tai mẫn cảm bắt được, sau đó điện thoại của Đường Nhược Dao rung lên, Tần Ý Nùng trả lời tin nhắn.
[Tôi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau]
Khóe môi của Đường Nhược Dao khẽ cong lên, quả nhiên phản ứng của Tần Ý Nùng không nằm ngoài dự đoán, nhân cơ hội này liền rụt vào vỏ, trong lòng rõ ràng dậy sóng không thôi, muốn cô hôn muốn cô ôm, đối diện với sự chủ động của bản thân lại hết lần này tới lần khác lựa chọn từ chối.
Đường Nhược Dao híp mắt lại, tay chầm chậm đặt lên tay nắm cửa bằng kim loại ở bên người.
Cho dù Đường Nhược Dao không nhìn thấy, nhưng màn kịch này Tần Ý Nùng vẫn diễn vô cùng chân thực, tuy giả vờ ngủ nhưng thực sự chui vào trong chăn, quay lưng về phía cửa, một tay nắm lấy điện thoại, đợi tin nhắn của Đường Nhược Dao.
Cô ấy chờ đợi quá mức chuyên tâm, nhịp tim vang dội trong lồng ngực quá mức dọa người, ngay âm thanh khóa cửa khẽ chuyển động cũng không nghe thấy, mãi đến khi Đường Nhược Dao đi vào đóng cửa lại, một âm thanh "cạch" khóa từ bên trong vang lên, mới khiến cô ấy phát hiện quay đầu.
Tần Ý Nùng: "!!!"
Đường Nhược Dao vốn đứng ở ngoài cửa bây giờ xuất hiện trong phòng, cười tươi rói nhìn cô ấy.
Lá gan của em ấy lớn nhỉ, lại dám không mời tự vào!
Tần Ý Nùng nảy ra suy nghĩ như trêи, sau đó niềm vui vì nhìn thấy Đường Nhược Dao trùm lên tất cả, cô ấy đè lại niềm vui điên cuồng, không để cảm xúc của bản thân trào lên mắt, đã là giới hạn nhẫn nhịn, nếu còn bày mặt lạnh, là điều không thể làm được.
Thế là mặt cô ấy không cảm xúc nhìn Đường Nhược Dao nhanh chân bước tới gần, còn cách cuối giường vài bước chân, hỏi: "Em đến làm gì?"
Giọng điệu Đường Nhược Dao tự nhiên thành thục: "Em đến ngủ."
Nhịp tim Tần Ý Nùng không khống chế được lạc đi một nhịp, nâng mí mắt lên nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Muốn ngủ sao không về phòng em ngủ, đến chỗ tôi làm gì?"
Mặt Đường Nhược Dao không biến sắc: "Ồ, giường phòng em hỏng rồi, tới đây xin ngủ nhờ một đêm."
Tần Ý Nùng nhướng mày: "Tôi đồng ý sao?"
Khóe môi Đường Nhược Dao khẽ cong lên, tiếp tục tới gần dưới sự quan sát của cô ấy, mãi đến khi đến bên cạnh cô ấy.
Tần Ý Nùng nằm đó, Đường Nhược Dao đứng đó, từ trêи cao nhìn xuống, vô hình trung đặt cô ấy ở thế yếu. Tần Ý Nùng không quen bị cô chèn ép, chống khuỷu tay, sau đó muốn nâng người ngồi dậy.
Trong lúc cô ấy đang ngồi dậy, Đường Nhược Dao bất ngờ nghiêng người hôn lấy cô ấy, rất lâu mới dừng lại, không động đậy.
Tần Ý Nùng nhắm mắt, lặng lẽ cảm nhận kϊƈɦ thích đang trào lên.
Cô ấy duy trì tư thế nửa nằm nửa ngồi có chút mệt, Đường Nhược Dao rời khỏi đôi môi cô ấy, ân cần đỡ cô ấy ngồi dậy, kéo vào trong lòng mình. Tần Ý Nùng nghe thấy nhịp tim có lực ổn định của cô, cuối cùng cũng không nói thêm lời từ chối nữa.
Nếu Đường Nhược Dao muốn, cô có một trăm cách có thể ở lại chỗ này, bao gồm không hạn chế cả việc lấy thân dụ dỗ, sống chết ăn vạ, nhưng cuối cùng cô chỉ lựa chọn một cách, cô muốn Tần Ý Nùng cam tâm tình nguyện lún sâu vào cái bẫy dịu dàng của cô, cả đời này cũng không có suy nghĩ muốn thoát ra.
Tần Ý Nùng dựa vào lòng cô một lúc, đưa tay ra vén lấy một lọn tóc dài trước người cô, ung dung lấy ngón tay cuộn lại, sợi tóc đen láy, càng tô điểm cho đầu ngón tay trắng bóc mịn màng.
Tần Ý Nùng không nhìn cô, chuyên tâm chơi đùa với lọn tóc kia, tìm chuyện để nói, biết rõ còn cố hỏi: "Em... tắm chưa?"
Đường Nhược Dao ghen với sợi tóc của mình, đột nhiên cúi đầu nhích lại gần, khẽ hôn lên trán Tần Ý Nùng.
"Chị không ngửi thấy sao?" Cô vừa nói, lại cúi thấp thêm một chút, hôn lên sống mũi cao cao của cô ấy.
Trêи người người phụ nữ trẻ tuổi có mùi hương sữa tắm, thoang thoảng luồn qua mũi, giống như mùi sữa ngọt ngào, khiến người ta nhớ tới lúc nhỏ nô đùa từ đầu làng tới cuối xóm, trêи tay cầm theo que kem vị sữa ăn lấy ăn để.
Tần Ý Nùng khẽ đáp: "Ngửi thấy rồi."
"Thơm không?" Đường Nhược Dao hỏi.
Tần Ý Nùng liền khẽ mím môi dưới, không lên tiếng.
"Chị thích không?"
Vẫn không nói gì.
Đường Nhược Dao khẽ cười bên tai cô ấy: "Em đang hỏi mùi sữa tắm này, chị có thích không?" Không phải hỏi thích em không.
Ngón tay đang quấn lấy tóc dài của Tần Ý Nùng khựng lại, khẽ ừ một tiếng.
Ánh mắt Đường Nhược Dao lướt qua vẻ cô quạnh, ôm lấy người phụ ấy càng thêm chặt.
Trong lòng Tần Ý Nùng kì quái bị một tia khó chịu đè lên, khẽ giãy giụa, nói: "Tôi đi tắm đã."
Đường Nhược Dao không buông, trêu đùa: "Cả tối chị ở trong phòng cũng không tắm, chị bận gì thế?"
Bận tưởng tượng cảnh ngọt ngào em và Lâm Nhược Hàn chị chị em em cùng ăn bữa tối ở bên ngoài, sau đó trốn trong phòng giống con thỏ con, đôi mắt đỏ ửng chăng?
Đây đều là lịch sử đen tối, Tần Ý Nùng không muốn nhắc, trầm giọng nói: "Buông tay."
Đường Nhược Dao thấy thế thu tay lại, Tần Ý Nùng vén chăn xuống giường, xỏ dép vào, lấy áo tắm vào nhà tắm, không bao lâu liền nghe thấy tiếng nước truyền tới.
Đường Nhược Dao không có việc gì làm, ở trong phòng đi qua đi lại không mục đích hai vòng, ánh mắt nhìn thấy chai rượu và cốc thủy tinh còn chưa kịp dọn dẹp trêи bàn trà sau khi Lâm Nhược Hàn rời đi, cô tiện tay dọn dẹp, đặt lại tủ rượu.
Trong tủ rượu có hằng ha sa số rượu, rất nhiều loại, ánh mắt Đường Nhược Dao trầm xuống.
Dù cô không hiểu gì về rượu, nhưng cũng đoán được giá trị tủ rượu này không nhỏ. Tần Ý Nùng dù có tiết kiệm, nhưng đồ ăn thức uống phải xứng với địa vị thân phận của cô ấy. Đoàn làm phim không thể nào hào phóng đến mức chuẩn bị cho cô ấy cả một tủ tượu thượng hạng thế này, chỉ có thể là đích thân cô ấy mang tới.
Nhớ tới chuyện Tần Ý Nùng say rượu hai ngày trước, ánh mắt của Đường Nhược Dao lại nhuộm thêm một phần lo lắng, cô biết Tần Ý Nùng thỉnh thoảng cần uống chút rượu trợ giúp giấc ngủ, nhưng lượng rượu cô ấy uống chỉ sợ đã sớm vượt qua phạm vi có lợi cho sức khỏe, hơn nữa thường xuyên uống rượu.
Tần Ý Nùng mặc chiếc áo tắm trắng ra ngoài, cơ thể mảnh mai như trúc, tóc dài ướt át rũ ra sau lưng, lớp hơi nước ʍôиɠ lung phủ lên cơ thể chưa tản đi, làn da trắng ngọc hồng hào còn vương hơi nước, lúc ra ngoài liền nhìn thấy cảnh tượng Đường Nhược Dao đang mất hồn với tủ rượu của cô ấy.
"Muốn uống rượu à? Em lấy một chai tùy thích là được." Tần Ý Nùng hiểu sai ý, nói.
"Không ạ." Đường Nhược Dao thu tầm mắt lại, vòng vo quanh co hỏi, "Cô Tần rất có hứng thú với rượu sao ạ?"
"Không, tùy tiện uống thôi." Cô ấy chỉ cần tác dụng tê liệt của rượu, uống cái gì cũng giống nhau, những chai rượu này đều là Quan Hạm mua cho cô ấy. Tần Ý Nùng lấy máy sấy tóc trêи giá, cắm vào ổ điện, bật nút mở, tiếng gió trong máy sấy tóc làm gián đoạn câu hỏi của Đường Nhược Dao.
Cô đi lên phía trước nắm lấy tay Tần Ý Nùng, men theo mu bàn tay sờ được máy sấy tóc trong tay cô ấy, dịu dàng nói: "Em sấy cho cô nhé."
Đôi mắt hoa đào của Tần Ý Nùng khẽ cong lên, khéo léo từ chối: "Không cần đâu, tôi tự làm, cảm ơn."
Đường Nhược Dao biết ý thu tay về, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Cô nhanh chân lên giường trước, chiếm nửa giường, an ủi bản thân: Ít nhất lại có thêm một cơ hội chung chăn chung gối, hơn nữa bản thân không mời mà tới, cô ấy vẫn chưa đuổi cô ra ngoài.
Có một lần sẽ có lần hai lần ba, cô đợi được.
Âm thanh của máy sấy dừng lại, Đường Nhược Dao thức thời mở miệng: "Buổi tối cô Tần đã uống rượu sao?"
Tần Ý Nùng làm tư thế tay, ngón cái và ngón trỏ sát gần nhau, ở giữa gần như không có khoảng cách, nói: "Một chút xíu."
Đường Nhược Dao cười nói: "Em thấy bên kia có hai chiếc cốc."
"Lâm Nhược Hàn uống đấy." Tần Ý Nùng tránh ánh mắt của cô.
Tại sao Lâm Nhược Hàn uống rượu, hai người trong lòng hiểu rõ lí do. Vừa nhớ tới Lâm Nhược Hàn, Tần Ý Nùng không tránh khỏi việc nhớ lại chuyện đã xảy ra không lâu trước, Đường Nhược Dao thành thục chín chắn, Đường Nhược Dao dịu dàng ân cần, Đường Nhược Dao mạnh mẽ đáng tin, mỗi lần nhớ lại, cảm xúc cô ấy cố tình đè xuống lại trồi lên, gấp gáp phá hủy xiềng xích của lí trí.
Trong tay Tần Ý Nùng cầm máy sấy, không hề động đậy đứng trước giá treo đồ rất lâu. Đường Nhược Dao đợi một lúc, không nhịn được cất tiếng gọi: "Cô Tần?"
Tần Ý Nùng nhắm mắt, cất máy sấy đi, quay lại, bình tĩnh nói: "Sao thế?"
"Không có gì, em hơi buồn ngủ rồi." Đường Nhược Dao che miệng ngáp một cái.
"Vậy thì ngủ đi."
"Cô không ngủ ạ?"
"Ngủ."
Tần Ý Nùng cởi dép, ngủ bên cạnh cô, nằm nghiêng, quay lưng.
Đường Nhược Dao tắt ngọn đèn tường duy nhất còn sáng đi, ôm lấy người phụ nữ ấy. Tần Ý Nùng không phản kháng, cơ thể cũng không cứng ngắc, giống như đã quen với cái ôm của cô.
Đường Nhược Dao lặng lẽ ôm lấy cô ấy một lúc, nhịp tim của hai người dần dần hoà chung một nhịp.
Đường Nhược Dao lật vai cô ấy, quay người cô ấy lại, hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng hổi phả lên mặt đối phương, quấn lấy nhau.
Rèm cửa trong phòng che sáng rất tốt, ánh trăng nhàn nhạt bị che đậy chặt chẽ bên ngoài, vừa tắt đèn là như không thể nhìn thấy được gì hết.
"Tần Ý Nùng." Đường Nhược Dao liên tục nỉ non.
Hai bên thu hút, tự nhiên nhích lại gần, hô hấp hỗn loạn.
Trong đêm tối chỉ có hai người họ biết đã xảy ra chuyện gì.
Ý thức của Tần Ý Nùng lún sâu vào một tầng tối tăm sâu hơn, hô hấp đều đều kéo dài. Đường Nhược Dao không dám bật đèn, chỉ dùng đôi mắt yêu thương phác lại đường nét trêи khuôn mặt của đối phương, cho dù có một phần vạn khả năng, cũng không muốn để Tần Ý Nùng bị giật mình tỉnh giấc.
Mãi đến khi cô không chống đỡ được nữa, liên tục ngáp ngủ, nghiêng đầu bên gối, ôm lấy nhau đi vào giấc ngủ.
Cô ngủ rất trầm, sáng sớm ngày hôm sau chuông báo thức vang lên nhưng không nghe thấy. Cô mơ thấy bản thân chèo con thuyền lá, lênh đênh giữa đại dương mênh ʍôиɠ, gió biển dìu dịu thỉnh thoảng thổi tới, trôi theo dòng nước. Rõ ràng mặt biển bình yên lặng sóng, nhưng con thuyền lại kịch liệt lắc lư.
Đừng Nhược Dao chao đảo đến hoa đầu chóng mặt, giữ chặt lấy mạn thuyền, đột nhiên mở mắt ra.
Lọt vào trong đôi mắt là khuôn mặt phóng to của Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao không chút nghi ngờ, mí mắt buồn ngủ khẽ nhắm, vòng tay hôn một cái, nhắm mắt lại, khóe môi xinh đẹp cong lên, ý cười trong veo: "Chào buổi sáng."
Tần Ý Nùng: "!!!"
Chào cái đầu em! Con thỏ con!
Tình huống gấp gáp, Tần Ý Nùng không có thời gian tính sổ với cô, dùng sức đẩy mấy cái, khiến cô triệt để tỉnh táo.
Đường Nhược Dao ngồi dậy, dịu mắt: "Sao thế ạ?"
Giọng điệu Tần Ý Nùng gấp gáp, thúc giục nói: "Em mau về phòng đi."
Đường Nhược Dao hỏi: "Tại sao?"
Tần Ý Nùng nói: "Lâm Nhược Hàn còn ở đây, nếu cô ấy phát hiện em và tôi..." Trong đầu cô ấy đột nhiên trống rỗng, ngừng lại một lúc.
Ánh mắt Đường Nhược Dao trêu chọc: "Em và cô sao ạ?"
Môi nhỏ của Tần Ý Nùng khẽ động, lẩm nhẩm nói: "Em và tôi..."
Lỗ tai của cô ấy dần dần đỏ lên.
Thật ra Tần Ý Nùng không biểu hiện quá rõ những cảm xúc xấu hổ, có trách phải trách là da dẻ quá mức sạch sẽ trắng bóc, hơi đỏ một chút cũng vô cùng nổi bật. Giống như phấn hồng hòa tan trong nước ấm, từng tầng hồng nhạt dần dần nhuộm lên.
Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ của cô ấy, lang sói trong lòng không nhịn được thức tỉnh. Mấy lần bọn họ làm chuyện ấy đều tắt đèn, cô chỉ nghe thấy được âm thanh của Tần Ý Nùng, nhưng không nhìn được mặt cô ấy, càng không nói đến những thứ khác. Da dẻ những nơi khác của cô ấy có phải cũng...
Đường Nhược Dao trấn tĩnh lại, cưỡng ép lí trí quay về, không dám nghĩ tiếp.
"Tóm lại..." Tần Ý Nùng bí từ, giọng điệu mang theo chút van nài, "Em mau về đi."
Đường Nhược Dao bị biểu cảm đáng thương ngàn năm khó gặp một lần của cô ấy làm trái tim mềm như nước xuân, cô chăm chú nhìn vào mắt Tần Ý Nùng, ánh mắt tối đi, hai tay chống bên người cô ấy, nghiêng người hôn sâu cô ấy.
Tần Ý Nùng: "Ưm."
Sau đó hơi thở liền trầm xuống, ngón tay thon dài nắm lấy ga giường của Tần Ý Nùng cong lên một độ cong xinh đẹp.
Chuông báo thức của điện thoại bị ấn tắt lần nữa vang lên, Tần Ý Nùng đẩy Đường Nhược Dao càng ngày càng tự tung tự tác ra, nghiêng đầu hít không khí mới vào phổi, lồng ngực không ngừng phập phồng, vừa xấu hổ vừa ảo não, khẽ mắng: "Sắp không kịp rồi, mau về đi."
"Hẹn gặp lại ở dưới tầng." Ánh mắt của Đường Nhược Dao dịu dàng, giơ tay xoa xoa lấy gò má nóng bỏng của cô ấy, nhanh chân rời đi.
Khó khăn lắm mới tiễn được người tinh quấn người rời di, Tần Ý Nùng mất hồn một lúc, mới vào nhà vệ sinh tắm và đánh răng rửa mặt. Soi gương kiểm tra một lần, bờ môi có chút sưng đỏ, nhưng không trở ngại, trong phạm vi giới hạn bình thường, những nơi dễ nhìn thấy cũng không có dấu tích gì, Đường Nhược Dao giày vò thì giày vò, nhưng vẫn giữ lại chút lí trí.
Cốc cốc cốc.
Quan Hạm: "Chị Tần."
Tần Ý Nùng cầm lược trêи tay, chải tóc dài trước gương, không quay đầu lại: "Vào đi."
Quan Hạm mở cửa bước vào, sửa sang giường chiếu cho Tần Ý Nùng, ánh mắt lại đột nhiên khựng lại, cô vào nhà vệ sinh nhìn bóng lưng của Tần Ý Nùng một cái, đầu ngón tay nhấc lên một sợi tóc dài trêи gối màu trắng.
Theo phân tích và so sánh của Quan-Holmes-Hạm, sợi tóc này tuyệt đối không thuộc về Tần Ý Nùng. Tóc của Tần Ý Nùng dài hơn, sợi tóc này rõ ràng hơi ngắn. Tần Ý Nùng đã nhuộm tóc đen để quay phim, sợi tóc này lại có màu sáng rõ ràng, không phải màu đen thuần, đen tự nhiên.
Bản thân Quan Hạm là tóc ngang vai, Lâm Nhược Hàn là màu hạt dẻ uốn sóng, Tân Tinh căn bản không có cơ hội để vào phòng này. Phá án rồi, chủ nhân của sợi tóc này là Đường Nhược Dao.
Quan Hạm cúi đầu nhìn thùng rác, trêи mặt thùng rác là hai tờ giấy trong nhật kí bị xé rách, Quan Hạm híp mắt, giơ tay run run lên, quả nhiên phát hiện giấy vệ sinh nhăn nhúm.
Cô đẩy mắt kính lên, phía sau lóe lên một tia yên lòng.
Chị Tần đã rất lâu không bảo cô mua bao tay nữa. Đợi đã, cho nên tại sao hai bọn họ không dùng bao ngón tay? Hả?
Nụ cười của Quan Hạm dần dần cô đọng.
Tần Ý Nùng ra khỏi phòng tắm, hỏi: "Ngây người gì thế, sửa sang xong chưa?"
Quan Hạm thu lại tâm tình: "Xong rồi ạ."
Cô ngẩng mặt lên, mới phát hiện hôm nay Tần Ý Nùng buộc tóc đuôi ngựa cao thoáng mát, chiếc trán bóng mịn căng tràn, hai má trắng bóc lộ ra vẻ hồng hào khỏe khoắn, mặc quần áo thể thao cùng giày vải, toát ra một màu sắc khác lạ, cả người trẻ đi mấy tuổi, ngẩn người giây lát, chết lặng nói: "Chị Tần..."
Ánh mắt Tần Ý Nùng lướt qua một tia chật vật, giơ ngón tay lên, giữ lấy dây buộc tóc, ánh mắt do dự: "Khó coi lắm sao?"
Từ sau khi tạm biệt cuộc đời học sinh, cô ấy căn bản chưa từng buộc tóc đuôi ngựa, ban nãy cô ấy soi gương giãy giụa rất lâu, cảm thấy rất... nhiệt huyết thanh xuân.
"Không ạ!" Quan Hạm lập tức lắc đầu nói, "Rất đẹp!" Rất hợp với Đường Nhược Dao! Cô đánh cược Đường Nhược Dao nhìn thấy chắc chắn sẽ sửng sốt vì nhan sắc này mà không nói thành lời, nữ sinh đại học quyến rũ lại thuần khiết, ai có thể kiềm chế được!
"Thôi bỏ đi." Tần Ý Nùng mím môi, bản thân bình tĩnh lại, rút dây buộc tóc ra, ngửa mặt lắc lắc đầu, hồi phục tóc dài xõa vai thường ngày, "Đi thôi."
Đáy mắt Quan Hạm lướt qua một tia thất vọng.
Tần Ý Nùng đột nhiên dừng chân.
Ánh mắt Quan Hạm lại sáng lên.
Tần Ý Nùng trầm ngâm nói: "Đúng rồi, em tìm mấy câu chuyện cười ở tài khoản công cộng cho tôi, ngày tháng là hôm qua, lát nữa tôi gửi cho Lâm Nhược Hàn." Cô ấy vẫn chưa quên cái cớ tùy tiện bịa đặt của mình.
Quan Hạm thấy lạ, nhưng vẫn trả lời: "Vâng."
"Cô ấy dậy chưa?" Tần Ý Nùng hỏi.
"Không biết ạ, cửa phòng vẫn đóng."
"Vậy sao?" Bước chân của Tần Ý Nùng chuyển hướng, đi về phía phòng Lâm Nhược Hàn, giơ tay gõ nhẹ ba
tiếng, bên trong lập tức truyền tới tiếng bước chân, cửa được mở ra từ bên trong, Lâm Nhược Hàn mũ áo chỉnh tề, nói: "Tôi vừa thu dọn xong, cùng xuống nhà chứ?"
Tần Ý Nùng: "Ừ."
Hai người vừa xuống nhà vừa nói chuyện.
Lâm Nhược Hàn nói: "Tôi tính về Bắc Kinh đây."
Sắc mặc Tần Ý Nùng thoáng ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"
Lâm Nhược Hàn vòng lấy cổ cô ấy, níu cô lại gần phía mình, mặt cười chật vật: "Tôi biết cô không nỡ xa tôi mà, tôi vừa nói đi cô liền buồn giống cái gì kìa."
Tần Ý Nùng lạnh lùng: "Kĩ năng mở mắt nói bừa của chị càng ngày càng mạnh nhỉ."
Lâm Nhược Hàn: "Ha ha ha đừng vạch trần người ta mà."
Tần Ý Nùng thấy cô tươi cười vui vẻ, thầm thở phào một tiếng, có lẽ lần "thất tình" này cũng không có gì to tát.
Lâm Nhược Hàn vui vẻ một phen, nghiêm túc nói: "Tôi về Bắc Kinh có việc."
"Không phải bảo đình công nửa năm sao?"
"Đây chẳng phải là tổn thương vì tình sao, tôi lấy công việc để làm tê liệt bản thân."
"..."
"Biểu cảm của cô là sao hả? Không tin tôi?" Lâm Nhược Hàn giơ tay véo mặt Tần Ý Nùng. Da dẻ của Tần Ý Nùng vừa mềm vừa mịn, căn bản không giống người sắp ba mươi, tối qua cô véo hai cái, véo đến nghiện rồi.
"Đừng được đằng chân lân đằng đầu." Tần Ý Nùng không tức giận, chỉ cười tránh khỏi tay cô.
Một người rồi hai người, tại sao lại có tình cảm sâu đậm với mặt cô ấy thế chứ, một người thích véo, một người thích cắn, ừm... còn thích hôn.
Tần Ý Nùng lắc đầu.
Một ánh mắt lạnh lẽo lướt từ dưới lên cùng lúc khóa chặt hai người bọn họ, Tần Ý Nùng nhìn tới ánh mắt vừa lướt qua, Đường Nhược Dao đứng giữa ranh giới phòng khách và phòng ăn, cơ thể thẳng tắp, một tay đút túi, im lặng nhìn tới, sắc mặt lạnh nhạt.
Tần Ý Nùng không biết tại sao đột nhiên lại chột dạ, giơ tay bắt lấy cổ tay đang làm loạn trêи mặt cô ấy của Lâm Nhược Hàn, nhỏ tiếng nói: "Có người ở đây."
Lâm Nhược Hàn nhìn xuống mới thấy Đường Nhược Dao, tâm trạng có chút phức tạp.
Dù thế nào cũng mới vừa từ chối cô, Lâm Nhược Hàn liền quên chuyện trêu chọc Tần Ý Nùng, ngón tay của cô khẽ co lại, lúng túng thõng tay xuống.
Ba người chào hỏi nhau.
Tần Ý Nùng lẳng lặng đứng gần bên Đường Nhược Dao một chút, sự lạnh lẽo trong mắt Đường Nhược Dao hòa tan ít nhiều.
Lâm Nhược Hàn không phát hiện, nói: "Hôm nay tôi không tới phim trường nữa, mua vé máy bay buổi sáng, lát nữa trực tiếp tới sân bay."
"Nhanh vậy sao?" Tần Ý Nùng nói, ban nãy Lâm Nhược Hàn cũng không nói sáng nay phải đi.
Lâm Nhược Hàn thở dài: "Buổi tối có lịch trình, tôi quay lại trước chuẩn bị chút." Để vực lại tinh thần, cười với cô ấy, "Dù sao phim này của cô còn tháng nữa là đóng máy rồi, đến lúc đó tôi mời cô ăn cơm, nhất định phải lộ diện đấy."
"Đương nhiên."
"Nếu cô Đường có thời gian cũng có thể đi cùng." Lâm Nhược Hàn quay mặt mời Đường Nhược Dao, quan sát biểu cảm nhỏ nhất trêи mặt cô.
Tối qua Lâm Nhược Hàn về phòng nghĩ rất lâu, thấp thoáng hình thành suy nghĩ, chỉ là cần chứng cứ.
Bất đắc dĩ Đường Nhược Dao thật sự là tảng băng, đừng nói mùi vị không màu không vị, cô nghe thấy những lời này căn bản không có vui buồn, nhàn nhạt nói: "Nhất định ạ."
Lâm Nhược Hàn: "..."
Cô không nản lòng nhìn Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng rũ mí mắt, môi mỏng khẽ mím lại, có chút gì đó.
Lâm Nhược Hàn vội vã về Bắc Kinh, không có nhiều thời gian điều tra chứng cứ, chỉ thầm ghi lại chuyện này, sau này có thời gian sẽ tra hỏi.
Cô khéo léo từ chối Tần Ý Nùng muốn tiễn ra sân bay, ra cửa liền lên xe của tài xế, ấn cửa kính xuống ra sức vẫy tay với hai người, mặt mày rạng rỡ: "Hẹn gặp lại ở Bắc Kinh nhé!"
Tần Ý Nùng nhìn theo Lâm Nhược Hàn, âm thanh khẽ khàng bình thường lúc này cũng cao lên mấy phần hiếm thấy, cũng vẫy tay, lớn tiếng nói: "Hẹn gặp lại ở Bắc Kinh."
Chiếc Bentley màu đen chạy tới cuối đường, biến mất ở ngã rẽ.
Tần Ý Nùng đứng nhìn rất lâu, trong mắt ngập tràn vẻ không nỡ.
Bên tai đột nhiên tiếng ho gọi lại tâm trí cô ấy, Tần Ý Nùng quay đầu, nhìn thấy Đường Nhược Dao chống tường ho tới nghiêng trời lệch đất, lên trước quan tâm hỏi: "Sao thế?"
"Không sao ạ." Đường Nhược Dao xua tay, bình tĩnh nói, trong lòng buồn bã.
Chẳng phải vì chị nhìn người khác mãi không chịu nhìn em sao.
Nếu không phải Đường Nhược Dao biết Lâm Nhược Hàn thích mình, cô còn cho rằng hai người có gì đó, dáng vẻ Tần Ý Nùng giống như ước gì có thể tiễn Phật tiễn tới tây phương.
"Cô Tần, em có thể hỏi cô một vấn đề không." Đường Nhực Dao cùng về phòng với cô ấy, vừa đi vừa nói chuyện.
"Hỏi đi."
"Topic chọn Phi cho cô trêи mạng, cô có đọc không ạ?"
Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt khẽ biến hóa: "Có đọc, sao thế?" Cô ấy còn biết năm ngoái Đường Nhược Dao được tấn phong làm Tài nhân nữa đấy.
"Vậy những Phi tử trong đó, có ai thật sự có quan hệ tốt với cô không ạ?" Đường Nhược Dao nghiêm túc hỏi.
Giữa các đại hoa đều tồn tại rất nhiều ân oán dây dưa, yêu nhau lắm cắn nhau đau, tình chị em giả dối, Hách Mỹ Hoa được liệt vào Hiền phi, kết quả sau lưng lại là kẻ thù sống chết với Tần Ý Nùng. Còn về chín Tần, Tiệp dư, Mỹ nhân, Tài nhân càng giả dối mơ hồ, phần lớn đều từng hợp tác với Tần Ý Nùng.
Vấn đề này liên quan tới mạng lưới quan hệ của Tần Ý Nùng, thuộc về vượt ranh giới, nhưng cô đánh cược, Tần Ý Nùng nguyện nói cho cô.
Hiện tại đã không phải quá khứ, cô có tự tin.
Tần Ý Nùng ờ một tiếng, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Đường Nhược Dao kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên Tần Ý Nùng không làm cô thất vọng, trầm ngâm đáp: "Ngoài Lâm Nhược Hàn, còn có ba người thật sự có quan hệ tốt với tôi, những người khác đều là quan hệ gật đầu, truyền thông xào xáo mà thôi." Cô ấy nói ra mấy cái tên, một vị đại hoa, một vị ca sĩ được liệt vào hạng thần, một vị là nữ diễn viên điện ảnh rất trẻ tuổi, nghe đến tên người thứ ba, trong đầu Đường Nhược Dao vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Tần Ý Nùng không đợi cô nghĩ nhiều, dịu dàng giải thích: "Cô ấy là người thân của tôi."
"Người thân?" Đường Nhược Dao có chút suy nghĩ.
"Ừ." Tần Ý Nùng không nói nhiều. Con cháu nhà họ Kỷ rất đông, luôn có một hai người không thích đi con đường bình thường mà chạy tới giới giải trí phát triển, cô ấy ở trong giới, nếu có sức lực, đương nhiên sẽ chăm sóc đôi chút.
Đứa trẻ kia là cháu ngoại nhà họ Kỷ, không phải họ Kỷ, nói ra cũng không vấn đề gì.
"Cô và cô ấy thường gặp mặt không ạ?" Đường Nhược Dao tiếp tục hỏi, khóe môi dường như đã mím thành một đường thẳng.
Tần Ý Nùng lắc đầu: "Một năm có lẽ gặp một lần." Trong tiệc gia đình ở nhà họ Kỷ.
Đường Nhược Dao tươi cười, thân mật níu lấy tay cô ấy.
Cô lật mặt nhanh như thế, còn cười xán lạn như thế, khiến Tần Ý Nùng nhất thời không thích ứng được. Nhưng khuôn mặt vốn luôn lạnh lẽo xa cách của cô chỉ nở nụ cười quyến rũ tới cực điểm với bản thân cô ấy, Tần Ý Nùng lại trào lên cảm giác thoả mãn ngập tràn trong hư vinh kì lạ.
Khóe môi Tần Ý Nùng vô thức theo đó cong lên.
Hai người làm tổ trêи sô-pha tầng một một lúc, đến giờ xuất phát, Tần Ý Nùng vỗ vỗ mu bàn tay của Đường Nhược Dao, tỏ ý bảo cô ấy buông ra, dịu giọng nói: "Được rồi, nên đến phim trường rồi."
Theo thói quen là cô ấy xuất phát trước, ngồi lên xe chuyên dụng của mình, Đường Nhược Dao xuất phát sau, ngồi xe đoàn làm phim sắp xếp.
Đường Nhược Dao cho Tân Tinh một ánh mắt.
Đường Nhược Dao khó khăn lắm mới lại cử cô nàng đi làm việc xấu, Tân Tinh căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, ngón tay ở sau lưng hung hăng chọc vào người mình, trấn tĩnh nói: "Cô Đường, ban nãy bên kia gọi điện đến, nói xe của đoàn làm phim hỏng máy trêи đường, không tới được."
Đường Nhược Dao nhíu mày: "Sao lại như thế?"
Tần Ý Nùng: "..." Cô ấy đã đoán được lời tiếp theo.
Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng, khó xử nói: "Cô Tần, cô xem..."
Ánh mắt của Tần Ý Nùng như cười như không.
Đường Nhược Dao biết cô ấy nhận ra bản thân đang diễn kịch, liền căng da mặt đợi câu trả lời của cô ấy.
Đại khái sau khoảng ba giây dừng lại, Tần Ý Nùng nói: "Em đi chung xe với tôi đi."
"Cảm ơn cô Tần." Đường Nhược Dao cong đôi mắt phượng xinh đẹp lên, khẽ cười với cô ấy. Tựa đầu lên vai Tần Ý Nùng, âm thanh ngọt ngào đến trái tim Tần Ý Nùng.
Tối qua còn là tổng tài bá đạo dịu dàng, hôm nay lại biến thành cô vợ nhỏ ngọt ngào, chiêu thức của Đường Nhược Dao đổi quá nhanh, cô ấy không theo kịp. Nhưng không thể không thừa nhận, cho dù là loại nào, đều khiến cô ấy không chống cự được.
Nhịp tim của Tần Ý Nùng đập như trống, lặng lẽ giãn ra khoảng cách với Đường Nhược Dao, nhấc chân ra ngoài trước: "Đi thôi."
Đường Nhược Dao nhanh chân đi theo, lại khoác lấy tay cô ấy.
Tần Ý Nùng: "..."