Làm Càn

chương 216: thời gian một đi không trở lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thời gian một đi không trở lại

Đường Nhược Dao đón năm mới thứ hai ở nhà họ Tần.

Giống như năm ngoái, Đường Nhược Dao duy trì trạng thái "nhàn rỗi", hiện tại những lịch trình có thể nhận hay không nhận cô đều không nhận, thật sự xuất hiện thì ít mà ẩn thân thì nhiều, người hâm mộ phải trải qua những tháng ngày rồng thấy đầu nhưng không thấy đuôi.

Cô cũng không thật sự nhàn rỗi, cũng không cam tâm làm người nhàn rỗi. Cô ở nhà xem phim đọc sách, ra ngoài xem kịch nói nghe hòa nhạc, còn ở chung với người nhà, yêu đương, thỉnh thoảng đi dự tiệc cùng Hàn Ngọc Bình, phong phú hơn ngày trước, cuộc đời cũng có rất nhiều trải nghiệm mới mẻ, tin rằng sẽ khiến công việc diễn xuất trở nên thành thục hơn.

Đường Nhược Dao càng "ẩn mình", fan hâm mộ càng nóng như lửa đốt.

Trước đây tốt xấu gì fan cũng biết cô vào đoàn làm phim, đang quay phim, hiện tại hoàn toàn đen hai con mắt, cô ở mãi trong nhà không lộ diện bên ngoài, fan có thần thông quảng đại tới đâu cũng không thể biết cô đang làm gì.

Năm ngoái Đường Nhược Dao bị lộ tin tức kết hôn, tần suất xuất hiện trêи các mặt báo giảm xuống trầm trọng, khiến fan liên tưởng tới một suy đoán đáng sợ: Không phải cô ấy muốn nghỉ đóng phim rồi chứ?

Trở về với gia đình, giúp chồng dạy con, là lựa chọn của rất nhiều sao nữ đã kết hôn. Nhưng Đường Nhược Dao mới nhiêu tuổi? Hai mươi tư còn chưa tới hai mươi lăm, đang trong tuổi hoàng kim nhất của sao nữ, sao cô có thể nghỉ đóng phim chứ?

Fan lập tức lộ ra khuôn mặt sầu khổ, kêu gào đủ thứ trong phần bình luận.

Đồng bệnh tương liên với bọn họ còn có Hoàng phi. Tần Ý Nùng là ai? Nổi tiếng là người cuồng công việc, không ngừng vào đoàn làm phim mới. Cho dù trêи trời có mưa dao cũng không thể ngăn cản Tần Ý Nùng đi quay phim, không phải trong giới không có ai cần cù, cũng không phải không có người thiên phú vượt trội, nhưng vừa là thiên tài tới mức biến thái vừa cần cù tới mức ma quỷ cũng chỉ có một mình Tần Ý Nùng, trước kia Hoàng phi vừa đau lòng vừa tự hào.

Sau khi "Bản Sắc" đóng máy, Tần Ý Nùng lại không nhận phim mới nữa, ba tháng năm tháng, nửa năm, fan có thể giải thích rằng cô ấy muốn nghỉ ngơi, một năm, nghỉ ngơi lâu một chút cũng không sao, nhưng gần hai năm rồi, Hoàng phi sao có thể ngồi yên được nữa?

Thế hệ cũng có nữ diễn viên thiên tài, được mọi người gọi là thượng đế dẫn lối để đóng phim, gian khổ nhưng không nhụt chí, là nữ thần quốc dân mà mọi người mọi nhà đều biết, thỏa mãn tưởng tượng cao nhất về hình tượng phong thái phương đông trêи bề mặt của rất nhiều người khi ấy tới hiện tại, đã trở thành một tượng đài. Sau khi đối phương bước tới đỉnh cao trong làng điện ảnh, đột nhiên quyết định lựa chọn ngừng đóng phim, không chút lưu luyến với tiếng tăm giành được, chìm đắm trong hứng thú khác.

Tình trạng của Tần Ý Nùng cũng có mấy phần tương tự, tuổi tác của cô ấy không còn trẻ, giải thưởng nên có cũng đã có, dường như không còn gì để theo đuổi nữa, giống như một vị tiền bối đột ngột ngừng đóng phim, rời khỏi giới thị phi, tạm biệt sân khấu trong khoảng khắc đẹp đẽ nhất của đời người, bảo vệ danh tiếng, để hào quang vĩnh viễn lưu lại thời khắc tươi đẹp nhất, với một số người mà nói, quả thực là kết quả tốt nhất.

Có lẽ tin tức Tần Ý Nùng nghỉ đóng phim, vốn dĩ chỉ là tin tức lo lắng được lưu truyền trong nhóm fan, nhưng một số cư dân mạng hóng hớt dần dần cũng chú ý tới.

Những tin đồn bắt bóng dè chừng đồn đi đồn lại, cắt bớt đi ba chữ "có khả năng".

[Tần Ý Nùng nghỉ đóng phim] lên đầu bảng hot search.

... Đừng nghỉ mà! ( like)

... Tiếng sấm giữa trời quang đầu tiên trong năm , sau khi biết tin này tôi liền rớt nước mắt ( like)

... Tần Hoàng mới tuổi, không cần vội như vậy, quay phim thêm hai năm nữa, điên cuồng van xin ( like)

... Hiện tại giới diễn xuất thụt lùi nghiêm trọng như vậy, Tần Hoàng không có người kế nghiệp, sao có thể nghỉ đóng phim! ( like)

... tuổi được phong Hoàng ở Cannes, cú đúp Ảnh hậu ở ba lễ trao giải thưởng lớn tầm quốc tế, càn quét tất cả giải thưởng trong nước, ngôi sao Tử Vi từ trêи trời hạ xuống sao có thể nghỉ đóng phim? Tôi hi vọng cô ấy có thể vực dậy tinh thần! ( like)

Từ đầu tới cuối Tần Ý Nùng chưa từng đứng ra trả lời tin đồn nghỉ đóng phim, nhất thời càng đồn càng kịch liệt.

Lâm Nhược Hàn nhìn thấy hot search trêи mạng, ấn đường nhăn lại, gọi điện thoại cho Tần Ý Nùng, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Cô muốn nghỉ đóng phim à?"

Tần Ý Nùng thấy lạ: "Không, sao thế?"

Lâm Nhược Hàn vừa thở phào, Tần Ý Nùng lại quay ngoắt, hàm hồ nói: "Cũng sắp rồi."

Nếu năm nay Đường Nhược Dao có thể thuận lợi giành giải dựa vào "Tiêu Hồng".

Lâm Nhược Hàn giơ tay từ chối đồ ngọt mà Nhâm Tinh Nguyệt dùng dĩa đút tới, âm thanh lạnh lùng: "Tại sao?"

Tần Ý Nùng sẽ không nói lí do thực sự, chỉ nói: "Bận làm chuyện khác."

Lồng ngực Lâm Nhược Hàn bức bách, đi tới ban công hóng gió, nói: "Bận tới mức không có thời gian nhận phim?"

Tần Ý Nùng: "Ờ."

Lâm Nhược Hàn tức giận: "Cô bớt đùa cợt với tôi đi, nói!"

Tần Ý Nùng im lặng một lúc, nói một nửa sự thật: "Muốn ở nhà với vợ."

Lâm Nhược Hàn mắng mỏ: "Cái thứ không có tiền đồ!"

Nhâm Tinh Nguyệt ở bên cạnh, cho rằng Lâm Nhược Hàn mắng mình, vội vàng ngẩng đầu lên, Lâm Nhược Hàn làm động tác hất tay ra ngoài, Nhâm Tinh Nguyệt lặng lẽ lùi ra xa, Lâm Nhược Hàn đóng cửa ban công lại.

Tần Ý Nùng mặc cho Lâm Nhược Hàn hung dữ mắng mỏ một lúc, ý cô ấy đã quyết, chỉ là muốn để Lâm Nhược Hàn trút bực mà thôi.

Chẳng ngờ Lâm Nhược Hàn mắng cô ấy xong, bình tĩnh lại, hỏi: "Vợ cô muốn quay phim thì thế nào?"

Tần Ý Nùng nói: "Tôi mua hoặc thuê một căn nhà ở gần phim trường, giống như khi còn ở thành phố W."

Lâm Nhược Hàn ờ một tiếng, nói: "Vậy ngày ngày cô nhìn em ấy quay phim mà không ngứa ngáy sao?"

Tần Ý Nùng nói: "Cũng tạm."

Lâm Nhược Hàn thở dài, nói: "Bản thân cô không thấy tiếc sao?"

Tần Ý Nùng vừa định trả lời, Lâm Nhược Hàn lại nói: "Những thứ ấy là cô tích lũy suốt mười mấy năm, cứ vậy mà bỏ đi sao? Đời người có mấy mươi năm, cô không hoài niệm những ngày đi đóng phim chút nào sao?"

Tần Ý Nùng không lên tiếng.

Cho dù là một công việc khô khan vô vị suốt mười mấy năm, khi rời đi cũng sẽ nhớ nhung, chỉ là không phải nhớ nhung công việc ấy, mà là một bản thân trẻ tuổi năm ấy.

Đóng phim không phải là công việc nhàm chán, Tần Ý Nùng thu hoạch được rất nhiều điều tốt đẹp trong ấy, chí ít là ngoài chị gái của cô ấy, có một dạo nó trở thành cọng rơm cứu mạng để cô ấy có thể tiếp tục ở lại cuộc đời, quay phim, đã từng là tất cả mọi thứ mà cô ấy có.

Tới một ngày từ bỏ, đương nhiên cô ấy cảm thấy tiếc, nhưng cũng cho rằng đáng.

Hai đầu của cán cân, có nặng có nhẹ, cộng tất cả mọi thứ lại, đều không bằng Đường Nhược Dao. Cô muốn lui về sau màn ảnh, cho Đường Nhược Dao một tương lai tốt nhất.

Tần Ý Nùng tránh không trả lời, nhàn nhạt nói: "Con người luôn phải lựa chọn."

Lâm Nhược Hàn khẽ nói: "Vậy tại sao người hi sinh luôn là cô? Hoặc là, cô luôn tự giác đưa bản thân mình tới vị trí hi sinh?"

Tần Ý Nùng phản bác, nói: "Tôi không, đây không phải là hi sinh."

Ngữ điệu của Lâm Nhược Hàn tăng tốc, lập tức hỏi dồn: "Đó là cái gì? Có được ắt có buông, em ấy có được thì cô từ bỏ, đó không phải là hi sinh sao? Cô đã ba mươi mốt tuổi rồi, em ấy trẻ trung tràn đầy sức sống, nên để em ấy tới yêu thương cô nuông chiều cô, cô cứ tận hưởng cuộc đời mình cho tốt, cô lớn hơn em ấy bảy tuổi, không phải hai mươi bảy tuổi, cũng không phải là mẹ em ấy, vứt bỏ riêng tư để dâng hiến để làm gì chứ?"

Tần Ý Nùng: "..."

Nửa đoạn trước và nửa đoạn sau là cùng một chuyện sao?

Tần Ý Nùng cười lên, nói: "Tôi..."

Lâm Nhược Hàn ngắt lời cô ấy, nói: "Nói lí lẽ tôi nói không lại cô, tôi không nói lí lẽ với cô. Dù sao tôi cảm thấy, cô có bản chất của chủ nghĩa dâng hiến, yêu chiều vợ như yêu chiều con gái, chuyện gì cũng đều quen để một mình mình gánh vác, một mình trải sẵn đường cho hai người. Tôi hỏi cô, đây là thứ em ấy muốn sao? Hai người đã ở bên nhau rồi, tất cả những chuyện liên quan tới em ấy, không nên để một mình cô quyết định."

Lâm Nhược Hàn nhàn nhạt nói: "Tôi không biết cô nói với em ấy thế nào mà em ấy lại đồng ý cho cô nghỉ đóng phim. Có lẽ nhất thời lừa bịp được em ấy, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng bị lừa. Lừa bản thân không yêu phim ảnh tới vậy, lừa bản thân như vậy cũng rất rốt. Nếu cô thật sự không yêu phim ảnh tới vậy, tình nguyện đi con đường khác, tôi chúc phúc cô, nếu là vì em ấy, cô vẫn còn lựa chọn tốt hơn. Tôi cho cô một câu chân thành, thời gian một đi không trở lại, cho cô rồi cô không trân trọng nhận lấy, nó sẽ rời đi."

Tần Ý Nùng đột nhiên khựng người.

...

Lâm Nhược Hàn đã ngắt điện thoại rất lâu, Tần Ý Nùng vẫn duy trì tư thế nắm lấy điện thoại bất động.

Rất lâu sau, sắc mặt cô ấy ngưng đọng lại, chầm chậm đặt điện thoại xuống.

Lịch trình cuối cùng của năm trước, Tần Ý Nùng nhận phỏng vấn của phóng viên sau hậu trường. Phóng viên hỏi vấn đề nghỉ đóng phim nóng hổi gần đây của cô ấy, đứng trước ống kính, Tần Ý Nùng im lặng rất lâu.

Trong lòng phóng viên cạch một tiếng.

Không phải là thật chứ?

Rất lâu sau, Tần Ý Nùng chậm rãi lên tiếng, nói: "Hiện tại chưa có dự định này, chỉ là gần đây phần lớn tinh thần đều dành cho gia đình, cộng thêm thời gian của tôi có hạn, cho nên không nhận phim tần suất cao như trước đây nữa."

Phóng viên nói: "Mong chờ Ảnh hậu Tần sớm mang tới một tác phẩm mới để gặp chúng tôi."

Tần Ý Nùng lịch sự nói: "Cảm ơn."

Buổi chiều ngày tháng chạp, Đường Nhược Dao đang ngủ trưa, giữa chừng tỉnh lại, phát hiện bên gối lạnh lẽo, cô dụi mắt bò dậy, khoác áo khoác rồi ra khỏi phòng, cuối cùng tìm được Tần Ý Nùng trong rạp chiếu phim gia đình, cách phòng ngủ mấy phòng.

Tần Ý Nùng xem đoạn cắt một nhân vật vai diễn từ bộ phim của mình, nghe thấy âm thanh liền tạm dừng, Đường Nhược Dao nhìn đoạn đã phát trêи màn hình, đã phút, gần như sau khi cô ngủ không lâu, Tần Ý Nùng liền tới đây.

Đường Nhược Dao khoanh chân ngồi xuống sàn tatami, tiện miệng hỏi: "Sao chị không ngủ?"

Tần Ý Nùng tùy tiện tìm một cái cớ, nói: "Tối qua ngủ nhiều quá."

Đường Nhược Dao không vạch trần, dịu dàng nói: "Xem tiếp đi, em xem cùng chị."

Tần Ý Nùng phát lại từ đầu.

Từ năm tuổi tới năm tuổi, thời gian mười năm, trừ những kì nghỉ linh tinh, đều dâng hiến cho phim ảnh. Toàn bộ sinh nhật của cô ấy đều ở trong đoàn làm phim, trong cuộc đời Tần Ý Nùng, phim ảnh đã lưu lại một vết tích không thể phai mờ.

Tần Ý Nùng quay rất nhiều phim, có vai chính có vai phụ, có thiện có ác, có xấu có đẹp, một người nhiều mặt, cô ấy không nhớ rõ cụ thể bản thân đã quay bao nhiêu bộ phim, diễn bao nhiêu tính cách, nhưng khi mỗi một vai diễn xuất hiện trêи màn ảnh, cô ấy lại phát hiện kí ức của bản thân rõ ràng tới vậy, cô ấy nhớ sự miệt mài khi cô ấy nhập vai, những chuyện thú vị, trải qua một đoạn đường đời, rõ ràng như ở trước mắt.

Nước mắt của Tần Ý Nùng ngập trong hốc mắt.

Cô ấy lại phát hiện, thì ra bản thân không hề không yêu phim ảnh như bản thân từng nghĩ.

Hiện tại cô ấy thoải mái, nói nghỉ đóng phim là nghỉ đóng phim, là vì chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng. Cô ấy có quá nhiều, cho nên vì thứ quan trọng nhất, vứt bỏ một hai thứ khác cũng không có gì, huống hồ đây không phải là cô ấy vứt bỏ, chỉ là tạm thời cất giấu mà thôi, muốn lấy ra vẫn có thể lấy được.

... Thời gian một đi không trở lại, cho cô rồi cô không trân trọng nhận lấy, nó sẽ rời đi.

Nếu có một ngày bản thân mất đi thiên phú này...

Một bản thân không biết diễn xuất...

Tần Ý Nùng run lên một cái.

Lúc trước Đường Nhược Dao đã cảm nhận được Tần Ý Nùng không đúng.

Cô đọc được tin đồn trêи mạng, cô từng hỏi Tần Ý Nùng, thái độ của Tần Ý Nùng vẫn tùy tiện như cũ, bận việc công ty tới sứt đầu mẻ trán. Đường Nhược Dao đang tìm kịch bản cho cô ấy, có kịch bản thích hợp đều nói với Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng xem qua, không nói không có thời gian thì nói kịch bản không đủ đặc sắc. Cô ấy yêu cầu cao, Đường Nhược Dao không cảm thấy có gì không đúng, nhưng vẫn cảm thấy kì quái, chân trước cô ấy nói kịch bản không đủ đặc sắc, Đường Nhược Dao đặt kịch bản vào trong ngăn kéo, chân sau Tần Ý Nùng lại âm thầm lấy ra đọc một lượt, biểu cảm cổ quái.

Đường Nhược Dao suy đoán, không phải cô ấy thật sự không muốn quay phim, mà là đang kìm nén, để bản thân không nghĩ tới chuyện quay phim.

Vấn đề này có liên quan tới việc nghỉ quay phim, hai người đã thảo luận những mấy lần. Đường Nhược Dao không phải là người cưỡng cầu, cũng không tình nguyện cưỡng cầu, cô tôn trọng ý kiến cá nhân của Tần Ý Nùng trăm phần trăm. Tần Ý Nùng nhìn như dịu dàng chu đáo, mọi việc đều nghe theo cô, để cô bò lên đầu của Thái Tuế, nhưng thực chất lại là một người vô cùng ngoan cố, có một bộ quy chuẩn hành vi cùng cân nhắc xét đoán của bản thân.

Kinh nghiệm cùng trải nghiệm hơn ba mươi năm, khiến Tần Ý Nùng thành thục lí trí, nhưng thành thục cũng mang lại điều bất lợi, ví dụ như cố chấp cá nhân, tình nguyện tiếp nhận ý kiến không như người trẻ tuổi, khiêm tốn thay đổi, có lúc còn có thể lừa gạt cả bản thân. Thậm chí Tần Ý Nùng còn không ý thức được bản thân như vậy thì có vấn đề gì.

Một mặt cô ấy lớn tuổi, một mặt cô ấy càng thêm lớn mạnh, cho nên cô ấy buông bỏ một số thứ như lẽ đương nhiên, để lót đường cho tương lai của hai người, có vấn đề gì sao?

Người trong cuộc mơ màng người ngoài cuộc rõ ràng.

Lâm Nhược Hàn cầm đầu trách mắng, khiến Tần Ý Nùng phát hiện bản thân buông bỏ, không phải là thứ mà cô ấy cho rằng là thứ yếu hay không quan trọng.

Cô ấy có thể từ bỏ việc kinh doanh của công ty, nhưng không thể từ bỏ con đường diễn xuất của mình.

Tình yêu điện ảnh chỉ đứng sau Đường Nhược Dao.

Hình ảnh trêи màn bạc chuyển động, xa tận chân trời lại gần ngay trước mặt, quá khứ của bản thân lướt qua theo dòng chảy của thời gian, một đi không trở lại. Ngoài màn bạc Tần Ý Nùng vô thức rơi lệ đầy mặt.

Đường Nhược Dao khẽ khàng ôm lấy người phụ nữ ấy vào lòng, nghe tiếng nghẹn ngào vô thanh của cô ấy, nước mắt chảy ướt bờ vai mình.

Rất lâu sau.

Tần Ý Nùng hồi phục bình thường ngồi trước màn bạc, vô cùng mơ màng.

Cô ấy không thể từ bỏ phim ảnh, Đường Nhược Dao càng không, hai người đã xác định sắp phải đối mặt với tình trạng gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Cô ấy còn có công ty, cường độ công việc hiện tại không như lúc trước, cô ấy khó mà chú ý được tới nhiều mặt.

Đường Nhược Dao từng nói, trong thời gian hai người tách ra quay phim, một người quay người còn lại sẽ đi cùng, nhưng nói thì đơn giản, lúc làm nào dễ như vậy. Khi ở thành phố W, chẳng phải có một nửa thời gian cô ấy không có cách nào ở lại cùng Đường Nhược Dao sao.

Rốt cuộc cô ấy phải làm gì, mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai?

Suy nghĩ của cô ấy hỗn loạn, không ý thức được bản thân đã nói ra lời thật lòng trước mặt Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao thở dài một hơi thật dài, nặng nề gần như thực chất.

Hai tay Đường Nhược Dao ôm lấy mặt Tần Ý Nùng.

Mặt Tần Ý Nùng nhỏ, bị cô giữ lấy như vậy, đôi mắt trở nên rất to, con ngươi đen láy, nhưng lộ ra một chút hoang mang cùng sợ hãi.

Đường Nhược Dao vừa thương vừa yêu, không nói nặng lời, nói: "Chị nhìn em đi."

Tần Ý Nùng nhìn cô.

Đường Nhược Dao hít sâu một hơi, hỏi: "Em là ai?"

Tần Ý Nùng đáp: "Vợ chị."

Đường Nhược Dao nói: "Nhớ lúc em tỏ tình với chị, bảo chị làm bạn gái em đã nói gì không?"

Tần Ý Nùng chầm chậm chớp mi mắt.

Đường Nhược Dao nhìn vào mắt cô ấy, nói ra từng chữ: "Cho dù là thuận lợi hay là khó khăn, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn sầu, em vĩnh viễn sẽ yêu thương chị, trân trọng chị, trung thành với chị, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, sống chết không rời."

Âm thanh của Tần Ý Nùng khàn khàn, nói: "Chị nhớ."

Đường Nhược Dao nói: "Tại sao chị muốn trở thành người hi sinh cho tình cảm của chúng ta chứ? Chẳng phải chúng ta ở bên nhau là một chuyện vui vẻ sao? Tại sao từ miệng chị lại cảm thấy nồng đậm màu sắc bi thương như vậy?"

"..." Tần Ý Nùng nói, "Không phải em cũng giảm bớt rất nhiều công việc vì chị sao? Ngày ngày ở nhà, fan của em cũng cảm thấy em muốn nghỉ đóng phim rồi."

Đường Nhược Dao ồ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh đưa ra câu hỏi: "Vậy em ở nhà làm gì chị biết không?"

Đương nhiên Tần Ý Nùng biết, nói: "Xem phim, đọc sách, luyện chữ, xem kịch nói, xem nhảy múa, ca hát..." Cô ấy đếm mãi đếm mãi, dần dần nhíu mày lại.

Đường Nhược Dao lạnh lùng nói: "Chị còn cảm thấy em đang hi sinh không? Em sống khoan kɧօáϊ hơn ngày trước rất nhiều."

Tần Ý Nùng: "..."

Đường Nhược Dao thở dài, nói: "Đã nói phải chia sẻ vui vẻ cùng

buồn rầu, kết quả chị chỉ đem vui vẻ tới cho em, còn buồn rầu chị giữ lại cho mình, đây có tính là vợ vợ không?"

Tần Ý Nùng phản bác theo bản năng: "Chị không có."

Đường Nhược Dao không tranh luận với cô ấy, xua xua tay, nói: "Chị nói không thì là không."

Tần Ý Nùng: "???"

Đường Nhược Dao nói: "Em ngủ trưa được nửa giấc rồi, em ngủ thêm lúc nữa." Cô cuộn chăn cùng gối tới, ngủ trêи sàn nhà, trong phòng có máy sưởi, không sợ lạnh.

Hiện tại Đường Nhược Dao không muốn nói nhiều, một là Tần Ý Nùng là người thông minh, cô không nhất thiết phải nói rõ ràng chi tiết; hai là Đường Nhược Dao giận cô ấy, lười để ý tới cô ấy, bớt giận rồi nói sau.

Đường Nhược Dao cứ như vậy ngủ mất, hô hấp đều đều. Tần Ý Nùng ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ lại những lời của Đường Nhược Dao.

Cô ấy thật sự sai rồi sao?

Tần Ý Nùng nghĩ mãi nghĩ mãi, ánh mắt rơi trêи khuôn mặt đang say ngủ của Đường Nhược Dao, cô ấy chầm chậm đưa một bàn tay ra, dán lên mặt người phụ nữ trẻ tuổi, Đường Nhược Dao giơ một tay ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Tần Ý Nùng.

Sau khi Tần Ý Nùng kiểm tra xác thực xong, phát hiện Đường Nhược Dao quả thực không tỉnh, nhưng nắm lấy tay cô ấy vẫn không hề buông.

Tần Ý Nùng dứt khoát không nghĩ nữa, nghiêng người nằm xuống, đối mặt với Đường Nhược Dao, ngủ bù giấc ngủ trưa,

Đại khái Tần Ý Nùng hiểu ra bản thân sai ở đâu, nhưng hai suy nghĩ khác nhau đang tranh đấu trong đầu cô ấy, nhất thời cô ấy không biết nên xử lí thế nào, càng không nhắc tới chuyện lựa chọn thế nào.

Cô ấy nhắc lại toàn bộ những lời của Lâm Nhược Hàn nói với mình cho Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao nghe tới đoạn "Cô đã ba mươi mốt tuổi rồi, em ấy trẻ trung tràn đầy sức sống, nên để em ấy tới yêu thương cô nuông chiều cô, cô cứ tận hưởng cuộc đời mình cho tốt", vô cùng đồng tình, nói: "Cô Lâm nói rất có lí."

Tần Ý Nùng cố ý nói: "Chị đã có tuổi sao?"

Đường Nhược Dao không chút do dự bán đứng đồng đội: "Cô Lâm đã , sắp rồi, chị vẫn còn trẻ lắm."

Tần Ý Nùng hài lòng cười lên.

Đường Nhược Dao lại nói: "Nhưng tâm hồn của cô ấy trẻ hơn chị." Cho dù có bị phạt hay không, Đường Nhược Dao cũng phải nói, cô tiếp tục: "Bạn gái của cô Lâm gần bằng tuổi em, mà hai người ở bên nhau giống như chị em vậy."

Tần Ý Nùng hiếu kì hỏi: "Vậy chúng ta thì sao?"

Đường Nhược Dao cho cô ấy một ánh mắt "Em nhất định phải nói sao".

Tần Ý Nùng im lặng một lúc, bối rối nói: "Cũng không phải lúc nào cũng giống mẹ con."

Đường Nhược Dao cười lạnh, không khách sáo vạch trần: "Phần lớn thời gian đều giống mẹ con."

Tần Ý Nùng chỉ đành nói: "Cách ở chung giữa các cặp tình nhân không giống nhau."

Đường Nhược Dao véo má cô ấy, trừng mắt nói: "Chị lại ngụy biện?"

Tần Ý Nùng ngoan ngoãn đóng chặt miệng.

Trêи con đường yêu đương, cô Tần không phải cô Tần, cô Tần biến thành bạn học Tần.

Đường Nhược Dao nói, tư tưởng của Tần Ý Nùng rơi vào vùng sai lầm, còn chưa bước ra khỏi chủ nghĩa tinh thần cống hiến ngày trước, cảm giác tự hi sinh vẫn rất nặng, giống như càng trân trọng quan hệ càng phải hi sinh tương xứng, mới có thể bật lên tầm quan trọng, nhưng thật ra không phải như thế.

Đường Nhược Dao còn nói, cô ấy phạm phải một sai lầm rất lớn, đã nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đồng cam cộng khổ, rượu hợp cẩn cũng đã uống, kết quả cô ấy lại lừa trêи giấu dưới, lừa cả bản thân, muốn một mình gánh vác tương lai của hai người, cho nên muốn phạt cô ấy.

Buổi tối hôm đó một lần một lần một lần một lần lại một lần, Đường Nhược Dao cống hiến như vậy thì không nói, nhưng lại nghĩ cách trêu chọc không cho cô ấy, chậm chạp, lề mề, tức tới nỗi suýt chút nữa Tần Ý Nùng tàn ác cắn người tại hiện trường.

Tật xấu của Tần Ý Nùng không phải có thể giải quyết trong một lần, nhất định phải khiến cô ấy ý thức được, cô ấy không cần hi sinh, chỉ cần hai người đồng tâm hiệp lực, sự đời đều có thể vẹn toàn.

Đường Nhược Dao ôm một chồng kịch bản mới tới cho cô ấy, đẩy tới bàn sách, không cho phép từ chối, nói: "Chọn đi."

Tần Ý Nùng nhìn cô một cái, khẽ hít một hơi, cúi đầu chuyên tâm đọc kịch bản.

Đã rất lâu rồi cô ấy không đọc kịch bản, trang giấy được in ra vẫn còn thơm mùi mực, Tần Ý Nùng vuốt ve trang đại cương đầu tiên của kịch bản, ngẩng mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao mỉm cười với cô ấy.

Tần Ý Nùng cúi thấp đầu, cũng cười lên.

Đường Nhược Dao rất vui vẻ, lại có thể nhìn thấy một Tần Ý Nùng phát sáng như vậy.

Tần Ý nùng cũng rất vui vẻ, bởi vì cô ấy tìm thấy được một bản thân phát sáng trong mắt Đường Nhược Dao.

Mùng hai Tết, Tần Ý Nùng tới nhà họ Kỷ tham dự buổi tiệc gia tộc.

Cô ấy suy nghĩ có nên dẫn theo Đường Nhược Dao hay không, nhưng vừa có ý định này liền lập tức dập tắp. Không nói tới việc cô ấy và Đường Nhược Dao còn chưa công khai, cho dù công khai rồi, nhà họ Kỷ cũng không phải nơi có thể tùy tiện ra vào, cô ấy là dòng nhánh không được coi trọng, hiện tại vì nguyên nhân Kỷ Vân Dao đã đủ nổi bật, nếu mang theo bạn gái, là họa hay phúc quả thật không thể đoán trước.

Con cháu nhà họ Kỷ đông đúc, bao trọn một tầng để làm tiệc, khí thế hừng hực.

Tần Ý Nùng trang điểm quy củ tới dự tiệc, nhưng vì vẻ đẹp cùng khí chất xuất chúng, vừa tới nơi đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, người ở hiện trường dù là thật lòng hay giả dối, đều lộ ra nụ cười thân thiện.

Người bên dòng nhánh có quan hệ không tệ với Tần Ý Nùng, tiến lên phía trước chào đón, kéo cô ấy cùng nhập tiệc.

Tần Ý Nùng có Kỷ Vân Dao làm chỗ dựa, vẫn giống như ngày trước, không thân thiết quá mức, cũng không tỏ rõ xa cách. Cô ấy cảm nhận được vài ánh mắt đánh giá, không rõ hàm ý, nhưng dần dần, đại khái không nhìn ra điều gì, đều đã thu lại.

Buổi tiệc sắp bắt đầu, Tần Ý Nùng cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó, cô ấy nhìn hội trường một lượt, đặc biệt là bàn tiệc dòng chính nhà họ Kỷ, không thấy bóng dáng Kỷ Vân Dao.

Tần Ý Nùng nhíu mày không thể phát giác, nhỏ tiếng hỏi người dòng nhánh bên cạnh: "Sao không thấy Kỷ Vân Dao đâu?"

Vai vế của cô ấy lớn, bình thường đều gọi thẳng tên của Kỷ Vân Dao.

Người đáp lời cô ấy là người cùng vai vế với Kỷ Vân Dao, nói: "Nghe nói tổng giám đốc Tiểu Kỷ bị phạt." Âm thanh nhỏ tới mức chỉ hai người mới có thể nghe thấy.

Người đó dứt khoát đổi thành nhắn tin.

Tần Ý Nùng lấy điện thoại trong túi xách ra, nhìn thấy tin nhắn vừa tới viết: [Tổng giám đốc Tiểu Kỷ kinh doanh không tốt, tổn thất hai công ty, bị gia chủ giam cầm cấm túc]

Ánh mắt Tần Ý Nùng khựng lại.

Cô ấy biết chuyện Kỷ Vân Dao tổn thất hai công ty, nhưng Kỷ Vân Dao dùng hai công ty ấy, đổi lại Lê Ích Xuyên tổn thương lực lượng cực lớn.

Năm trước, Kỷ Vân Dao đồng ý giúp Tần Ý Nùng đối phó Lê Ích Xuyên, sau đó Tần Ý Nùng đem toàn bộ tài liệu mình thu thập được giao cho cô, Kỷ Vân Dao lấy lí do không thích người khác nhúng tay, một mình ôm trọn việc này. Kỷ Vân Dao là một con bạc, Lê Ích Xuyên dù nghĩ thế nào cũng không ngờ được, cô thà lấy công ty nhà mình ra làm mồi nhử, cũng muốn kéo ông ta xuống ngựa, dù sao ở ngoài mặt, hai người không có bất kì thù oán nào.

Mấy ngày trước, Kỷ Vân Dao nhắn tin báo tin vui cho cô ấy, Tần Ý Nùng còn định đích thân vào bếp mời cô tới nhà ăn cơm, Kỷ Vân Dao tự nhiên nói có thời gian sẽ tới, Tần Ý Nùng còn tưởng cô...

Thì ra không được sự đồng ý của bố Kỷ Vân Dao mà đã tự ý hành động sao? Tại sao không nói với cô ấy?

Suy nghĩ của Tần Ý Nùng chuyển động, với tính cách của Kỷ Vân Dao, nếu nói với cô ấy mới là chuyện lạ.

Nhất thời Tần Ý Nùng ngập tràn đủ loại cảm xúc.

...

Nhà họ Kỷ.

Trước bài vị của liệt tổ liệt tông trong nhà thờ của nhà họ Kỷ, xếp thành hàng thẳng tắp, bài vị sơn đen càng thêm phần cổ quái trong ánh nến lay động.

Trước đệm kê có một bóng người mỏng manh quỳ thẳng tắp.

Tiệc gia đình tối nay, mọi người họ Kỷ trong nhà đều ra ngoài, ngoại trừ Kỷ Vân Dao đang bị phạt.

Người hầu nhìn xung quanh không có người, lặng lẽ bưng khay vào bên trong, tuổi đã cao, chân tay không linh hoạt, ra sức bưng khay thức ăn tới cạnh Kỷ Vân Dao một cách nhanh nhất, miệng nói: "Cô chủ, trong nhà không ai phát hiện, cô mau ăn một chút đi."

Kỷ Vân Dao mở mắt nhìn thẳng về phía trước, con ngươi không động đậy: "Không ăn, bưng đi đi."

Người làm già vội nói: "Đây đều là những món lạnh, sẽ không để lại mùi, cô đã quỳ cả một ngày rồi."

Vẻ mặt Kỷ Vân Dao nhàn nhạt, vẫn nói câu kia: "Không ăn."

Người làm già bưng cốc nước lên: "Vậy cô uống chút nước đi."

Đôi môi Kỷ Vân Dao khô khốc nứt ra, chỉ nói: "Cháu đang chịu phạt."

Người làm: "Cô chủ!"

Kỷ Vân Dao nhắm mắt lại.

Người làm ở bên cạnh cô vội vã nhìn mấy vòng, bất đắc dĩ bưng khay thức ăn rời đi.

Không biết quỳ bao lâu, Kỷ Vân Dao nghe được một âm thanh.

"Ông chủ cho mời cô chủ tới phòng sách hỏi chuyện." Người làm đứng ngoài cửa từ đường thông báo.

Kỷ Vân Dao cung kính đáp một tiếng: "Vâng."

Cô chống một tay lên sàn nhà, cắn răng đứng lên, xương cốt gần như đông cứng, chua xót đau nhức, bắp chân đang co rút, cô đứng nguyên tại chỗ mất mấy giây dịu lại, rồi theo người làm tới phòng sách như không có chuyện gì.

"Ông." Kỷ Vân Dao lại quỳ xuống, khiêm nhường nói.

"Cháu biết sai chưa?" Âm thanh của người trước mặt nhàn nhạt, không giận tự phát uy.

"Cháu gái không biết đã sai ở đâu." Tuy Kỷ Vân Dao quỳ trêи sàn, nhưng khí thế không hề yếu hơn đối phương, nói, "Người thừa kế nhà họ Kỷ, phải che chở cho tất cả con cháu nhà họ Kỷ, không phải ngày đầu tiên ông đã dạy cháu điều này sao ạ?"

Chúc các bạn / vui vẻ, luôn xinh đẹp như những đóa hoa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio