Làm Càn

chương 223: đáng yêu giống em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Đáng yêu giống em

Đường Nhược Dao không nhớ mấy giờ đêm qua mới ngủ, hay là sáng nay, hai người giày vò nhau tới gân cốt rã rời, không cả tắm rửa liền ôm lấy nhau ngủ.

Buổi trưa bị gọi tỉnh, mơ mơ màng màng bị Tần Ý Nùng ăn một lần, lại nặng nề ngủ mất.

Trước khi ngủ Đường Nhược Dao còn ghi nhớ phải trả lại, nhưng mí mắt nặng tới mức không mở ra được, người phụ nữ ấy lại dịu dàng dỗ dành đôi ba câu, Đường Nhược Dao liền giống như động ngủ, bất tỉnh nhân sự.

Tần Ý Nùng tỉnh dậy thay ga giường, lau người đơn giản cho Đường Nhược Dao, tuy ý thức của cô choáng váng, nhưng vẫn có thể nghe thấy lời của cô ấy rồi có phản ứng phối hợp, đây là kí ức cơ thể hình thành trong cuộc sống lâu dài của tình nhân.

Tần Ý Nùng bận rộn một phen khiến bản thân mình tỉnh táo, nhất thời không ngủ nổi, mạnh dạn ngồi chụp ảnh lại nhan sắc trầm tĩnh của Đường Nhược Dao. Cô ấy cúi đầu hôn lên má của Đường Nhược Dao, sau đó cũng nhắm mắt lại, chụp lại một tấm ảnh chung, cài đặt làm ảnh màn hình khóa.

Màn hình chính, ảnh nền Wechat, ứng dụng trò chuyện đổi toàn bộ sang ảnh của Đường Nhược Dao, còn chê không đủ. Cô ấy có một loại hưng phấn kì lạ, mở Weibo lên, muốn chia sẻ một bức ảnh của Đường Nhược Dao, tuyên bố chủ quyền của bản thân với người này, nhưng lại nghĩ tới việc nhiều người nhìn thấy dáng vẻ riêng tư của Đường Nhược Dao, thế là ngừng lại, đăng lên trang cá nhân giới hạn người xem.

Weibo cũng có chế độ giới hạn người xem, chỉ có bạn bè theo dõi lẫn nhau mới có thể nhìn được, nhưng rất ít người dùng, đặc biệt là minh tinh. Tần Ý Nùng không quá coi trọng xã giao trêи Weibo, số lượng người đang theo dõi không nhiều, căn bản đều là người có quan hệ bên ngoài, sẽ không vô vị đồn ra ngoài.

Tần Ý Nùng:

[Xấu hổ][Xấu hổ][Xấu hổ][Đính kèm một bức ảnh của Đường Nhược Dao]

Lâm Nhược Hàn: [Là người sao? Hot search còn chưa đủ cho cô tình tứ à? Lại còn đăng lên trang cá nhân?]

Tần Ý Nùng trả lời Lâm Nhược Hàn: [Ha ha ha ha ha]

Lâm Nhược Hàn ngậm một bụng máu thất bại rời đi.

Nhâm Tinh Nguyệt: [Một bức ảnh của Lâm Nhược Hàn]

Tần Ý Nùng trả lời Nhâm Tinh Nguyệt: [Em muốn tình tứ có thể đăng một bài riêng trêи Weibo, tại sao lại xâm chiếm bình luận của tôi? [Người da đen mặt hỏi chấm]

Nhâm Tinh Nguyệt xóa bình luận.

Văn Thù Nhàn được theo dõi bởi vì Đường Nhược Dao công khai: [Thiên trường địa cửu! Trăm năm hòa hợp!]

Tần Ý Nùng trả lời Văn Thù Nhàn: [Cảm ơn, cảm ơn, có thời gian thì tới nhà chúng tôi chơi nhé]

Quan Hạm: [Trái tim][Pháo hoa][Cầu vồng]

Tần Ý Nùng trả lời Quan Hạm: [Làm quản lí nghệ sĩ thế nào rồi? Tới chiều nói chuyện riêng với tôi]

Phó Du Quân: [Cầu vồng][Trái tim][Pháo hoa]

Tần Ý Nùng trả lời Phó Du Quân: [Em và bình luận trêи có thể ghép thành một đôi đấy, tâm tư tương thông]

...

Tần Ý Nùng chơi tới trưa mới có cơn buồn ngủ, đặt điện thoại xuống, đóng mi mắt lại.

Đường Nhược Dao tỉnh giấc, nhìn người bên gối ngủ rất ngon, cô dụi nhẹ hai mắt, vơ lấy điện thoại trêи tủ đầu giường, định nhìn thời gian, nhưng lại thấy tin nhắn ngập tràn trêи giao diện thông báo.

Lâm Nhược Hàn: [Ảnh chụp màn hình Weibo] Người phụ nữ của em đã khoa trương thế này rồi, em thật sự không quản lí cô ấy sao?]

Đường Nhược Dao nhấp vào ảnh chụp, không nhịn được cười thành tiếng.

Khóe môi cô cong lên, gõ chữ nói: [Ở nhà em chị ấy quyết]

Lâm Nhược Hàn gửi lại một biểu cảm: [Khinh thường em].

Đường Nhược Dao nhấp vào tin tiếp theo, là Văn Thù Nhàn gửi cho cô, cũng là một tấm ảnh chụp màn hình, nhưng khác câu chữ: [Sao tôi không có bạn gái? Nếu tôi có bạn gái tôi có cần ở đây ăn cơm chó không?]

Đường Nhược Dao gõ chữ: [Tôi giới thiệu cho cậu]

Văn Thù Nhàn tạm thời không trả lời, có lẽ đang bận.

Còn có Phó Du Quân, lời của Phó Du Quân có chút khiến cô bất ngờ, không đầu không đuôi: [Trợ lí Quan đang làm quản lí nghệ sĩ à?]

Đường Nhược Dao thấy kì lạ, nhưng vẫn có thế nào trả lời thế ấy: [Tần Ý Nùng nói cô ấy nên chuyển nghề, sau này làm người quản lí, bây giờ đang luyện tập ở công ty]

Đầu bên kia cũng không trả lời ngay lập tức như Văn Thù Nhàn, Đường Nhược Dao dừng lại nửa phút, tiếp tục gõ chữ, nói: [Cậu và chị ấy có qua lại à? Sao không trực tiếp hỏi chị ấy?]

Đường Nhược Dao trả lời xong tin nhắn trong Wechat, vừa hay Tần Ý Nùng tỉnh giấc, Đường Nhược Dao khóa màn hình đặt điện thoại xuống, dang tay ôm người phụ nữ đang rúc về phía cô vào lòng. Tần Ý Nùng nhắm mắt, cọ vào cô như nửa tỉnh nửa mê, hừ hừ hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Đường Nhược Dao nói: "Gần hai giờ rồi."

Tần Ý Nùng dùng giọng mũi ừ một tiếng, nói: "Sao em dậy sớm thế?"

Đường Nhược Dao nghe xong cười nói: "Vẫn sớm sao?"

"Đương nhiên sớm." Khóe môi Tần Ý Nùng cong lên, nói, "Chị cho rằng tới tối em mới dậy."

Đường Nhược Dao: "Coi thường em quá đấy."

Tần Ý Nùng mở hai mắt ra, đáy mắt mang theo nụ cười trêu đùa, nói: "Thế là ai trưa nay nói bản thân không ổn rồi nhỉ?"

Đường Nhược Dao không chịu yếu thế: "Tối qua ai xin tha trước?"

Dáng vẻ Tần Ý Nùng rất ngạc nhiên: "Lẽ nào là chị?"

Đường Nhược Dao nói: "Chính là chị!" Khó khăn lắm mới chiếm ưu thế, sao cô có thể dễ dàng nhận thua.

Vốn dĩ Tần Ý Nùng muốn tìm đôi câu phản biện, nhưng nhìn cô nghiêm túc như vậy, liền cong mắt lên, nói: "Thôi được rồi, em lợi hại."

Đường Nhược Dao nói: "Còn có thể lợi hại hơn."

Tần Ý Nùng hứng thú thả lỏng mặt mày, nói: "Lợi hại hơn ở đâu?"

"Lợi hại hơn tới rồi." Đường Nhược Dao cười khúc khích, vừa nói vừa đưa tay về phía cô ấy.

...

Sau đó, đúng năm phút đồng hồ, Tần Ý Nùng vẫn chưa tỉnh táo, dư âm run rẩy toàn thân còn chưa tan hết, tứ chi đau nhũn, không có nổi một tơ một hào sức lực.

Thậm chí cô ấy không dám động đậy, chỉ động nhẹ một cái, cơn run rẩy liền không thể khống chế, giống như các giác quan của cô ấy vẫn còn đang phiêu du giữa không trung dài hạn, bị một người khác chi phối hoàn toàn.

Nhất thời tâm trạng cô ấy phức tạp mà nghĩ: Đường Nhược Dao thật sự sắp xuất sư rồi.

Rèm cửa trong phòng được kéo ra, buổi chiều ngày tháng Năm, ánh mặt trời vàng nhạt, xuyên qua cửa kính chiếu vào trong, rọi lên mặt đất.

Bên tai truyền tới tiếng bước chân, Đường Nhược Dao bưng cốc bước đi từ cửa phòng vào trong.

Tần Ý Nùng chống người dậy, nhận lấy cốc nước Đường Nhược Dao đưa cho, làm nhuận cổ họng khô khốc.

Đường Nhược Dao đem ga giường đã thay tối qua cùng sáng nay bỏ vào trong máy giặt, ấn nút tự động giặt, rồi quay về, tiếp tục xử lí phòng tắm tán loạn sau cuộc chiến tối qua.

Tần Ý Nùng khoác áo tắm lên, ngồi trêи sô-pha nghịch điện thoại, cô nhấp vào trang chủ của Đường Nhược Dao. Bài đăng mới nhất của Đường Nhược Dao là trang bìa của tạp chí thời trang nào đó, phần bình luận cũng bị người qua đường hóng chuyện chiếm cứ.

Em ấy không nhìn thấy bài đăng của mình sao? Tần Ý Nùng cắn môi.

Đường Nhược Dao cong lưng, đang lấy chổi lau nhà hút nước, nghe thấy Tần Ý Nùng gọi cô: "Dao Dao."

Đường Nhược Dao từ nhà tắm thò đầu ra: "Sao thế?"

Tần Ý Nùng nói: "Em bận xong nhớ xem Weibo của chị đấy."

Đường Nhược Dao trả lời: "Vâng."

Dọn dẹp nào có quan trọng bằng lời dặn dò của vợ, Đường Nhược Dao lập tức ra ngoài lấy điện thoại, cô mở Weibo lên trước mặt Tần Ý Nùng, bị Tần Ý Nùng ngăn cản: "Em... vào trong rồi xem."

Tuy là vợ vợ già, dirty talk hạ bút thành văn, nhưng khi đối mặt với loại chuyện này, Tần Ý Nùng vẫn sẽ xấu hổ.

Đường Nhược Dao nghi hoặc chớp chớp mắt, nghe lời đi vào nhà tắm.

Cô quay lưng với Tần Ý Nùng ở bên ngoài, nhấp vào trang cá nhân Weibo của Tần Ý Nùng, vẻ mặt ngẩn ra khóe mắt chầm chậm cong lên nụ cười.

@Đường Nhược Dao:

[Xin chào, bà Đường @Tần Ý Nùng]

Cư dân mạng : [Một người đêm khuya giờ, một người giờ chiều, cách nhau tiếng đồng hồ, Đường Nhược Dao đang bận cái gì? Đoán đi, các bạn đoán đi]

Cư dân mạng : [Tần Ý Nùng – đăng Weibo trước khi hành động, Đường Nhược Dao – đăng Weibo sau khi hành động]

Cư dân mạng : [Được rồi, hiện tại cộng đồng mạng đều biết ba giờ chiều bà Tần mới thức giấc rồi, ha ha ha]

Cư dân mạng : [Không hổ là chị, Tần-công-Nùng]

Cư dân mạng : [Bình luận trêи nói Tần-công-Nùng là muốn tôi chết cười sao? Đường-công-Dao mới là công! Chắc chắn là đêm Đường-công-Dao của chúng tôi phục vụ bà xã, cho nên mệt tới nỗi bây giờ mới tỉnh!]

Cư dân mạng : [Không sai, trong phỏng vấn Tần Hoàng đích thân nói rất dựa dẫm đối phương, Đường Nhược Dao là công!]

Cư dân mạng : [Quên video hậu trường được đăng lên mạng của "Bản Sắc" rồi sao! Đường-Nhược-Dao! Bản chất của thụ được viết trong tên rồi, Dao công đảng nhanh chóng nhận rõ hiện thực đi!]

Cư dân mạng : [Đánh nhau một trận đê!]

Cư dân mạng : [Tôi mặc kệ ai công ai thụ, CP của tôi "doi" tại chỗ rồi, hi hi hi]

Tần Ý Nùng nhấn like cho bài viết này.

Đường Nhược Dao ra khỏi nhà tắm, hai người nhìn vào mắt nhau, gò má phiếm hồng, đều có chút lúng túng.

Tần Ý Nùng di chuyển tầm mắt, hắng giọng nói: "Em muốn ăn gì? Chị đi nấu."

"Đừng nấu nữa, ra ngoài ăn đi." Đường Nhược Dao nói.

Tần Ý Nùng mất chút thời gian phản ứng, mới nói: "... Ừ."

Hai người hiếm khi ra ngoài dùng bữa cùng nhau, dường như trước giờ không có. Hiện tại có thể quang minh chính đại cùng nhau ăn tối, bị chụp được cũng không cần sợ. Sự lúng túng của Tần Ý Nùng nhanh chóng được thay thế bằng hứng thú, cô ấy gọi điện thoại cho Quan Hạm, dặn dò Quan Hạm đặt một nhà hàng cho tình nhân.

giờ chiều, hai người chỉnh trang gọn gàng, ra ngoài dùng bữa.

Quan Hạm đặt một nhà hàng tây bên hồ, buổi tối có thể nhìn thấy đèn điện chiếu lên mặt nước, không gian nhã nhặn.

Cùng với tiếng đàn piano thư thái, hai người tới chỗ ngồi đã đặt trước theo sự hướng dẫn của người phục vụ.

Hai người đều không đeo khẩu trang, thoải mái đi tới. Tiếng đàn piano khựng lại không thể phát giác, lại lập tức nổi lên, tiếp tục diễn tấu như nước chảy mây trôi.

"Hai vị." Nhân viên phục vụ gắng sức khống chế kϊƈɦ động của bản thân, vẻ mặt bình tĩnh kéo ghế ngồi ra, lịch thiệp nói, "Mời vào chỗ."

Tần Ý Nùng gật đầu, khẽ cười ngồi vào chỗ.

"Cảm ơn."

Hai người chọn món xong, nhân viên phục vụ cũng lui đi, tới chỗ xa, không nhịn được quay đầu nhìn hai người thêm lần nữa, ánh mắt diễm lệ.

Cơn gió bên hồ thư thái thổi tới, Tần Ý Nùng giơ tay vén tóc dài lên, vui vẻ nheo mắt lại, mười ngón tay đan lấy nhau, chống cằm lên, đánh giá một lượt, bình luận: "Không khí chỗ này cũng không tệ."

Đường Nhược Dao nhìn tư thế thả lỏng của người phụ nữ trước mắt, không di chuyển tầm mắt.

Bình thường Tần Ý Nùng cũng rất đẹp, hiện tại bị gió hồ thổi tới, cả người toát lên thần thái lười biếng mê người. Đôi môi đỏ tươi, đôi mắt sáng rõ lại mê li, ngón tay trắng bóc thon dài tùy ý vén mái tóc xoăn dài đen láy lên, giống như một phân cảnh với ấn tượng khó phai trong bộ phim cũ của thế kỉ trước.

Tần Ý Nùng gõ ngón cái lên mặt bàn trước mặt cô, cười nói: "Muốn ngắm chị có thể về nhà rồi ngắm, ở bên ngoài mà ngẩn ra cái gì chứ?"

Đường Nhược Dao rũ mí mắt xuống, bưng cốc nước chanh trêи bàn giả vờ uống nước.

Tần Ý Nùng chỉ vào cốc nước: "Có biết cái này được bưng lên lúc nào không?"

Sắc mặt Đường Nhược Dao ửng đỏ.

Cô chỉ chăm chú nhìn Tần Ý Nùng, hoàn toàn không để ý tới chuyện khác.

Tần Ý Nùng trêu chọc cô: "Em nói xem, tương lai nếu có ngày chị bán em, có phải em còn đếm tiền giúp chị không?"

Khóe môi Đường Nhược Dao cong lên, nói: "Chị không nỡ đâu."

Tần Ý Nùng trêu đùa nói: "Tự tin quá nhỉ."

Độ cong trêи khóe môi Đường Nhược Dao ngày càng sâu, giả vờ khiêm tốn nói: "Tàm tạm thôi."

Hai người nhìn nhau, Tần Ý Nùng không nhịn được cười thành tiếng.

Đường Nhược Dao cúi đầu cắn ống hút, uống một ngụm nước chanh.

Tần Ý Nùng nhìn đôi môi đỏ thắm của cô, đột nhiên giọng điệu mềm lại, nhỏ tiếng nói: "Chị cũng muốn uống."

Đường Nhược Dao đẩy cốc nước chanh còn chưa ai động về phía cô ấy.

Tay Tần Ý Nùng bất động, nói: "Chị muốn uống cốc của em."

Trong nhà hàng còn có mấy bàn khác, sau khi hai người tới, thỉnh thoảng có mấy ánh mắt nhìn sang chỗ họ. Vành tai của Đường Nhược Dao nóng lên, cắn nhẹ lấy môi dưới, đưa cốc nước của mình sang.

Tần Ý Nùng ngậm lấy ống hút mà Đường Nhược Dao đã dùng, nhìn vào mắt cô, chầm chậm uống một ngụm.

Rõ ràng là động tác bình thường, nhưng khi Tần Ý Nùng làm thì lại... khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.

Trong bàn ăn với những vị khách trẻ tuổi ở gần họ nhất, có một cô gái rít lên, vội che miệng mình lại không để bản thân phát ra tiếng cún kêu.

Đường Nhược Dao: "Khụ."

Cô đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tìm chuyện để nói: "Ngon không?"

Tần Ý Nùng ɭϊếʍ môi: "Ngon."

Đường Nhược Dao vô duyên vô cớ hoang mang, bản thân cũng không biết bản thân đang nói gì: "... Vậy chị uống nhiều một chút."

Tần Ý Nùng đang uống nửa cốc nước chanh liền bị sặc.

"Bảo... Tần Ý Nùng." Đường Nhược Dao vội vàng rút khăn giấy trêи bàn đưa sang cho cô ấy.

"Khụ khụ khụ..." Tần Ý Nùng lấy giấy che miệng của mình, chỉ lộ ra đôi mắt không thể nhịn cười ra ngoài.

Đường Nhược Dao cũng cười theo.

Cô cảm thấy biểu hiện tối nay của bản thân vô cùng ngu ngốc.

Không phải chỉ là ra ngoài ăn tối chung thôi sao? Lại làm như lần đầu hẹn hò vậy. Nhưng cô nghĩ kĩ lại, hình như hai người chưa từng nghiêm túc hẹn hò. Khi hai người ở bên nhau, là lúc Tần Ý Nùng khó khăn nhất, sau đó nhập viện, công việc ngày ngày lặp lại, còn có con trẻ, thời gian ở cùng nhau bị thu hẹp, ước gì thời gian mỗi khi ở cạnh có thể dính lấy nhau, có mấy khi được nhàn nhã như lúc này?

Cơn gió nhẹ bên hồ thổi tới, ăn đồ tây, thuộc kiểu lãng mạn bình thường của các cặp tình nhân trêи đời, trước giờ chưa từng có.

Nhân lúc Tần Ý Nùng nghiêng đầu ngắm cảnh hồ tới mê hồn, Đường Nhược Dao lén lút lấy điện thoại, nhấp vào ứng dụng chụp ảnh, giơ điện thoại về phía cô ấy, bất ngờ gọi một tiếng: "Tần Ý Nùng."

Tần Ý Nùng quay đầu.

Tách.

Đường Nhược Dao kịp thời chụp lại, đắc ý cười lên.

Tần Ý Nùng buồn cười nói: "Em muốn chụp chị, chẳng lẽ chị không cho em chụp sao? Cần gì làm thế?"

Đường Nhược Dao cúi đầu nhìn ảnh, cười nói: "Chị không hiểu."

Tần Ý Nùng nói: "Chị không hiểu thì em nói cho chị nghe đi."

Đường Nhược Dao cắn môi, thật ra cô cũng không hiểu, cô nhìn những cặp tình nhân khác làm như vậy, nên học theo. Khoảnh khắc khi chụp ảnh ấy, cô cảm thấy rất vui.

Tần Ý Nùng đưa tay ra: "Đưa chị xem chụp thế nào nào."

Đường Nhược Dao đưa điện thoại cho cô ấy.

Tần Ý Nùng lập tức nhíu mày nói: "Sao lại xấu thế?"

Đường Nhược Dao sợ cô ấy xóa ảnh, vội vàng cướp về, bảo vệ như bảo bối, nói: "Xấu chỗ nào chứ?" Rõ ràng rất đẹp, Tần Ý Nùng chẳng hiểu sở thích của tình nhân gì cả.

Tần Ý Nùng làm vẻ "Em thích là được", xua tay nói: "Em nói đẹp thì là đẹp đi."

Cảnh đêm.

Bầu trời màu xanh đen sâu thẳm, những toà nhà trong thành phố ở xa xa chiếu tới từng ánh đèn tròn xoe.

Một tay người phụ nữ ấy chống lấy cằm, tóc thả tự nhiên vừa hay lay động trong gió, gương mặt xinh đẹp tinh tế được ánh đèn trêи mặt hồ làm bật lên vẻ ʍôиɠ lung cùng đẹp đẽ.

Đường Nhược Dao cài đặt tấm ảnh này thành ảnh nền.

Hai phút sau.

Tần Ý Nùng nhìn xuống mặt đất, nói: "Chị có đồ rơi ở chỗ em."

Đường Nhược Dao tìm kiếm theo tầm mắt của cô ấy: "Gì cơ?"

Một tay Tần Ý Nùng thò vào cạnh túi xách, ánh mắt chú ý tới cô, nói: "Ở dưới ghế của em."

Một tay Đường Nhược Dao vén lấy tóc dài, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm.

Tần Ý Nùng chuẩn bị xong rồi, mới nói: "Chị nhìn nhầm rồi."

Đường Nhược Dao ngẩng đầu lên.

Tách.

Âm thanh chụp liên tiếp không kịp phòng bị.

Tần Ý Nùng giơ điện thoại lên: "Ha ha ha ha ha."

Giống như hai con quỷ ấu trĩ vừa biết yêu đương.

Đường Nhược Dao đáp trả lại những lời cô ấy đã nói: "Chị muốn chụp em, chẳng lẽ em không cho chị chụp sao? Cần gì làm thế?"

Tần Ý Nùng cao thâm nói: "Em không hiểu."

Đường Nhược Dao: "Em không hiểu thì chị nói cho em nghe đi."

Tần Ý Nùng: "Ha ha ha ha ha."

Cô xem ảnh Tần Ý Nùng chụp, ghét bỏ nói: "Xấu chết mất."

Bức ảnh Đường Nhược Dao chụp là xấu giả, bức ảnh này là xấu thật, góc độ chụp rất xấu.

Tần Ý Nùng cười không ngừng lại được, chụp lại một tấm khác cho cô.

Đường Nhược Dao kiểm chứng xong, hài lòng gật đầu: "Tấm này còn tạm."

Tần Ý Nùng nói: "Chúng ta chụp chung không?"

Hai người có chút xa lạ với việc tự sướиɠ, càng không nói tới chụp chung, loay hoay rất lâu cũng không thể điều chỉnh ống kính tới khuôn mặt của cả hai. Một cô gái trẻ tuổi cách đó mấy bàn xung phong nói: "Em chụp giúp hai chị nhé."

Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao nhìn nhau, đưa điện thoại cho đối phương: "Làm phiền rồi."

Cô gái nói: "Tiện tay mà thôi."

Cô nàng cẩn thận cầm điện thoại của Tần Ý Nùng, ánh mắt nhanh chóng liếc lên tấm ảnh ở phía góc trái màn hình, là ảnh của Đường Nhược Dao.

Cô nàng đè xuống tâm trạng kϊƈɦ động, để tay mình không run, vững vàng chụp lại mấy tấm cho hai người.

Tần Ý Nùng lấy điện thoại về, nhìn một cái, ánh mắt dịu dàng nói: "Cảm ơn."

Cô gái vội nói: "Không cần đâu ạ. Em là fan của chị." Cô nàng nhìn sang Đường Nhược Dao, chỉnh sửa lại, nói, "Fan của hai chị."

Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nói: "Em có mang giấy bút không?"

Cô gái đã có chuẩn bị từ trước, cuống quýt lấy một chiếc bút bi và một tờ bưu thϊế͙p͙ trong túi xách của mình ra, bưu tiếp là bức ảnh trong phim "Bản Sắc". Tần Ý Nùng nhìn bức ảnh này, vẻ mặt hứng thú giây lát.

Đây là bức ảnh phòng khách sạn trong "tuần trăng mật" của Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi, kϊƈɦ thước không lớn, nhưng khoảnh khắc cắt ghép rất tốt. Vẻ mặt của Thẩm Mộ Thanh mê li, khó kiềm chế cắn môi dưới, ngửa chiếc cổ trắng thon ra sau, một tay nắm lấy gối trắng tuyết, khớp tay cong lên, khớp xương rõ ràng.

Hàn Tử Phi đang lấy lòng cô ấy.

Cô gái nhìn vẻ mặt của Tần Ý Nùng, lúng túng lên tiếng: "Chị có phiền không ạ? Nếu thấy phiền, em còn có bưu thϊế͙p͙ khác."

"Không phiền." Khóe môi Tần Ý Nùng cong lên, mở nắp bút bi ra, tự nhiên kí tên mình lên bưu thϊế͙p͙. Cô ấy đưa bút trong tay cho Đường Nhược Dao, sắc mặt Đường Nhược Dao lạnh lùng, cũng kí tên lên.

Cô gái ôm lấy bưu thϊế͙p͙, như có được bảo bối.

"Chúc hai vị đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm."

"Cảm ơn." Tần Ý Nùng cong môi lên.

Cô gái nói: "Em không làm phiền hai chị nữa."

Hai người Tần Đường liền kết thúc bữa tối rồi rời đi, cô gái nọ chụp lại tấm bưu thϊế͙p͙ rồi đăng lên topic CP.

@Chiếc áo yếm:

[Tình cờ gặp được Tần Hoàng và tiên tử Đường. Gặp ở đâu thì thôi không nói, mọi người cũng đừng nhắn tin riêng hỏi mình. Lần đầu tiên gặp được người thật, mình có chút kϊƈɦ động, nói từ từ nha, có lẽ nói năng có chút lộn xộn, xin lượng thứ. Mình và bạn gái cùng nhau ra ngoài ăn cơm, có lẽ đến sớm hơn hai người họ một chút. Vừa ngồi xuống không lâu, liền nhìn thấy nhân viên phục vụ dẫn hai người tới, hai người đều không đội mũ với khẩu trang, cả người mình liền "bùm" nổ tung pháo hoa.

Tần Hoàng mặc chiếc áo sơ mi lụa màu xanh xám, quần ống loe, dáng người rất cao, cơ thể đỉnh cao, khí chất tuyệt vời ông mặt trời, gương mặt đẹp hơn vạn lần so với trêи màn hình! Mình có thể cam đoan mà nói, ánh mắt đầu tiên khiến người ta quên hít thở, ánh mắt thứ hai sẽ khiến bạn cảm thấy cmn chắc chắn là thần tiên, người phàm căn bản không thể có vẻ đẹp như vậy được, nếu Bao Tự có dáng vẻ như chị ấy, nếu là Chu U Vương mình cũng đốt lửa triệu chư hầu, bây giờ nhớ lại mình vẫn cảm thấy vẻ đẹp của chị ấy diễm lệ nhất thế giới, cho nên không có ai có thể xứng với chị ấy, ngoài tiên tử Đường.

Đường Nhược Dao trang điểm bình thường hơn chút, mặc bộ quần áo thể thao màu nhạt, còn có đôi giày trắng. Nhưng các bạn hiểu mà, tiên nữ cho dù khoác bao tải cũng đẹp hơn chúng ta, hơn nữa khí chất đặc biệt sạch sẽ thoát tục. Dáng người tương đương Tần Hoàng, chị ấy đi giày đế bằng, Tần Hoàng đi giày có đế, cho nên nhìn thấp hơn nửa cái đầu, tỉ lệ rất đẹp, chân rất thẳng, chiều cao chính thức của hai người hình như là trêи m, bên ngoài nhìn giống như cao m vậy. Da của Đường Nhược Dao trắng, giống như sữa, còn trắng hơn Tần Hoàng, trắng tới mức phát sáng là thật đó, không phải phóng đại đâu! Chị ấy đi qua trước mặt tôi, tôi có một loại cảm giác tiên nữ hạ phàm, phàm nhân lui đi, thật thẹn với lòng, vô thức cúi thấp đầu. Tóm lại hai người đều là thần tiên, chỉ có hai người mới xứng với đối phương, Tần Đường khóa chết cho mình! Khóa này mình hòa vào nước rồi khóa trong mắt nhé!

Nói tới chủ đề chính này, hai người ngồi vào chỗ. Mọi người đoán xem hai người họ làm gì? Em đứng trêи cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh đang ngắm em. Tần Hoàng đang nhìn cảnh hồ, Đường Nhược Dao nhìn chị ấy mà mất hồn, vị trí của mình vừa hay ở đối diện chị ấy, ánh mắt chăm chú

ấy, giống như muốn nói "Thế giới rộng như vậy, nhưng trong mắt em chỉ có chị". Chua tới mức mình đá bạn gái mình một cái ngay tại hiện trường. Trêи bàn có hai cốc nước chanh, mỗi người một cốc, Đường Nhược Dao uống cốc của chị ấy, cốc của Tần Hoàng không ai động, Đường Nhược Dao uống được một nửa, Tần Hoàng nói gì đó, Đường Nhược Dao liền đưa cốc của mình sang, hai người uống chung một cốc đó! Dùng chung một chiếc ống hút! Suýt chút nữa mình kêu ra tiếng cún tại hiện trường!

Hiện tại nhớ lại vẫn còn kϊƈɦ động, để mình dịu lại rồi viết tiếp. Ờ, hai người họ còn rất trẻ con, đầu tiên Tần Hoàng ngắm phong cảnh, Đường Nhược Dao đột nhiên gọi chị ấy, tách một tiếng chụp ảnh lại, sau đó Tần Hoàng lừa Đường Nhược Dao tìm đồ, đợi chị ấy ngẩng đầu lên rồi chụp chị ấy. Mọi người nói có trẻ con hay không? Quan trọng là hai người còn cười rất vui vẻ, ngọt quá đi mất, suýt chút nữa mình đã kêu ra tiếng cún.

Quay trở lại chuyện ban đầu, hai người muốn tự sướиɠ, mình không ngờ được hai người rõ ràng là đại minh tinh mà kĩ thuật tự sướиɠ có chút chật vật, mình liền xung phong tới giúp đỡ, mình thành công rồi, chính tay mình chụp ảnh chung cho CP của mình, đời này của mị đáng lắm. Sau đó thuận tiện có ảnh kí tên của hai người, mình muốn biến nó thành bảo bối gia truyền, truyền từ đời này sang đời khác.

Đúng rồi, bổ sung mấy chi tiết. Khi Tần Hoàng nhìn thấy ảnh chụp liền nở nụ cười say mê, mình cảm thấy có lẽ chị ấy đang nói "Bức ảnh này tôi không có mà em lại có" ha ha ha; còn nữa, Tần Hoàng rất dịu dàng, nói chuyện dịu dàng ấm áp, mình nghe mà muốn say, còn Đường Nhược Dao chỉ nhiệt tình với mình Tần Hoàng thôi, đối diện với Tần Hoàng cùng đối diện với người khác là hai người hoàn toàn khác nhau. Khi mình tới chụp ảnh giúp hai người, đều là Tần Hoàng nói chuyện với mình, Đường Nhược Dao không nói một chữ, lạnh lùng lắm, nếu chỉ có một mình chị ấy, chắc chắn mình không dám bắt chuyện, cái này gọi là tình yêu thần tiên "người khác chỉ biết mặt lạnh của em, nhưng không biết sự dịu dàng đầy ắp của em chỉ dành cho một mình chị".

Cuối cùng, mình có chết đi, bị đóng trong quan tài, cũng phải dùng âm thanh mục nát của mình hét lên: Tần Đường thịnh thế, đệ nhất thiên hạ!]

Bình luận của cư dân mạng:

... Mẹ khỉ, chủ thớt có vận may gì thế, tôi chua quá.jpg

... A a a a a chỉ nghe thuật lại hiện trường cũng khiến tôi kêu ra tiếng gà: Tôi có thể!

... Đằng ấy không thể! Chỉ có hai người họ có thể thôi!

... Tôi chết rồi, mỗi ngày tôi bị tình yêu tuyệt mĩ này làm chết đi sống lại

...

Sau khi ra khỏi nhà hàng, hai người Tần Đường tránh tăng thêm phiền phức nếu bị nhận ra, nên mang mũ cùng khẩu trang lên, che giấu trong sắc đêm, không có đích đến cụ thể, chỉ nắm tay nhau đi dọc bờ hồ, mười ngón tay đan lấy nhau, chầm chậm tản bộ trong làn gió từ bên hồ thổi tới.

Trêи lan can đá có khắc con sư tử nhỏ, Tần Ý Nùng nhìn con sư tử đáng yêu kia rất lâu, đột nhiên ánh mắt vui vẻ, nói: "Cái này giống em."

Đường Nhược Dao hiếu kì: "Ừm? Tại sao nó lại giống em?"

Tần Ý Nùng quay mặt sang nhìn cô, chớp chớp mắt, nói: "Đáng yêu giống em."

Đường Nhược Dao cười lên: "Được rồi."

Ánh sao trêи bầu trời lóe sáng, hoặc là rực rỡ, hoặc là nhàn nhạt, từng ngôi nối tiếp từng ngôi.

Hai người đi quanh hồ hết vòng này tới vòng khác, sau đó dừng lại bên dưới cây mộc miên yên tĩnh, khẽ khàng hôn nhau.

+++++++++

Chương : Vẫn không nói sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio