Dương Quang không hiểu, sao mọi việc lại thành ra thế này!
Tương lai hắn chuẩn bị cho đứa nhỏ, từng bước đi đều hao tổn toàn bộ sức lực của hắn.
Hắn đặt ra rất nhiều cái sau này, nhưng không nghĩ đến, thậm chí không kịp đợi đến sau này, tất cả mọi thứ đã bắt đầu lệch hướng.
“Mày có thể nào ngừng gây sức ép cho nhóc không?” Đêm hôm khuya khoắt bị điện thoại quấy rối, sắc mặt của Tư Đồ Lỗi kém không cần nói.
Kết quả thấy bệnh nhân là Dương Hi Ngôn, hơn nữa trên mặt còn có dấu tay rõ ràng, sắc mặt hắn muốn đen bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tư Đồ Lỗi chỉ vào đứa nhỏ đang hôn mê nói: “Nếu không tao giết nhóc luôn, đỡ mệt mày gây sức ép, chứ tao nhìn mệt rồi.”
Người không về, Dương Quang lật tung cả thế giới lên tìm, người về rồi hắn lại tiễn vào bệnh viện.
Tư Đồ Lỗi nghĩ mãi vẫn thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, nhưng Dương Quang cũng đáng thương không kém.
“Bớt nói nhảm!” Giao người cho y tá trực ca đẩy vào phòng cấp cứu, Dương Quang chậm rãi thu hồi tầm mắt của mình, có chút suy sụp nói với Tư Đồ Lỗi: “Đi nhanh, tao làm điếu thuốc đã.”
“Hút thuốc?” Tư Đồ Lỗi mặc áo blouse trắng đang đeo bao tay y tế cũng phải hoài nghi quay đầu lại nhìn hắn, “Tao có bao giờ nghe nói mày hút thuốc đâu?”
“Được rồi được rồi!” Đối với ánh mắt u ám của Dương Quang, Tư Đồ Lỗi bất đắc dĩ: “Tao đi xem sao, đừng gấp.”
“Anh cả…”
Triệu Đông thức thời lấy thuốc đưa cho Dương Quang, sau khi hắn cầm lại giúp hắn châm lửa.
Triệu Đông nhìn gương mặt lạnh lùng ẩn hiện sau làn khói, muốn an ủi đôi câu nhưng cái miệng vụng về của cậu ta lại không biết nên nói gì.
Tối hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhất thời Triệu Đông cũng chưa hiểu rõ lắm.
Không biết vì sao một người đã tìm kiếm rất lâu đột nhiên chạy về.
Về rồi lại ngã xuống, nhất là khi nhìn thấy trên mặt đứa nhỏ bất tỉnh nhân sự nằm trong lòng Dương Quang có dấu tay rõ ràng, Triệu Đông bị dọa sợ đến mức tim ngừng đập.
Ai không biết Dương Hi Ngôn là ‘cục cưng’ của anh cả chứ, vì đứa nhỏ mà anh cả thiếu chút nữa thanh trừng cả thành phố S, sao bây giờ lại nỡ lòng nào đánh cậu?
Nhưng cậu ta cũng không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra, ấp úng nửa ngày trời mới phun ra được một câu: “Cậu Ngôn sẽ không sao đâu, anh…”
Dương Quang khoát tay nói: “Đi xem chừng đi, khi nào ra thì gọi anh.” Hắn cần bình tĩnh lại.
“Dạ.”
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại mình hắn, khoang miệng tràn ngập mùi vị khói thuốc đắng nghét, đôi mắt sâu thẳm lộ ra nét mỏi mệt hiếm thấy.
Dương Quang của hiện tại nào còn dáng vẻ nghiêm nghị và tuyệt tình như lúc dạy dỗ đứa nhỏ khi nãy.
Một bạt tai kia, Dương Quang đánh không chút do dự.
Hắn thật sự mong rằng cái tát ấy có thể khiến đứa nhỏ tỉnh lại.
Thậm chí đối với thái độ của Dương Hi Ngôn, Dương Quang thật sự quyết định muốn đưa cậu đi xa một chút, cho dù phải dùng đến thủ đoạn cưỡng ép.
Tiếng cười trầm thấp vang lên giữa căn phòng trống vắng, Dương Quang nâng tay che đi vẻ mặt ngập tràn giãy dụa và thống khổ không ai nhìn thấy.
Việc hắn lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra, là ý trời đã định sao? Vậy hà cớ gì cho hắn sống lại thêm một lần nữa?
Kết thúc đầy bi kịch một lần chưa đủ, còn phải thêm một lần nữa sao?
“Rầm!” Tiếng động cực lớn từ trong phòng truyền ra dọa sợ Triệu Đông đứng ngoài cửa, bàn tay đặt trên cửa định đẩy vào lại đột nhiên do dự.
Trực giác nói với cậu ta, lúc này anh cả nhà mình nhất định không muốn người khác nhìn thấy.
Do dự thật lâu, Triệu Đông vẫn lựa chọn yên lặng đợi bên ngoài.
Có chút mất khống chế.
Vết thương không ngừng chảy máu kéo lý trí của Dương Quang trở về.
Vẻ mặt hắn không chút cảm xúc nhìn nắm đấm của mình tạo ra một lỗ to trên băng ghế dài, tất cả cảm xúc hỗn loạn dần lui khỏi đôi mắt u tối của Dương Quang.
Oán hận, thất vọng hay giận dữ đều không có tác dụng gì đối với tất cả sự việc đã xảy ra
Dương Quang chưa từng trốn tránh, cũng chưa từng ngồi yên chờ chết!
Mặc kệ vết thương trên tay, hắn gọi điện thoại cho Thiệu Phong.
“Trở về rồi.”
“Tìm thấy ở đâu vậy?”
“Tự mình về.”
Ở bên kia đầu dây, Thiệu Phong sửng sốt, “Nhóc…cố ý?”
“Mày cũng nhìn ra?” Dương Quang nhếch khóe môi, cách một cái điện thoại Thiệu Phong không nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của hắn hiện giờ.
“Những thứ tao dạy cho nhóc đúng là không hề lãng phí, dùng hết toàn bộ lên người tao.”
Vạch kế hoạch chu đáo, giữ sức đợi bùng nổ, vờ yếu đuối với địch… Nếu đứa nhỏ không vứt bỏ sự phản kháng khi đối diện với Dương Quang, vậy hiện tại cậu không phải ở trong bệnh viện, mà đã bị hắn vứt ra đường.
Góc mềm yếu trong lòng hắn dường như đứa nhỏ kia đều có thể lợi dụng đến triệt để.
“Mày nghĩ nhiều rồi.” So với cách nghĩ u ám của Dương Quang, Thiệu Phong cho rằng đứa nhỏ chỉ là không dám quay về mà thôi.
Cố ý trốn đi, có lẽ hi vọng sẽ nhìn thấy Dương Quang sốt ruột, chẳng phải cũng chỉ vì đứa nhỏ kia sợ rằng chú hai không cần mình nữa sao?
Tốt xấu gì y cũng ở với Dương Hi Ngôn lâu như thế, có rất nhiều việc Thiệu Phong đều hiểu rõ.
Y hỏi Dương Quang: “Mày biết từ sớm rồi phải không?” Biết cái gì, y không nói rõ, nhưng y tin Dương Quang sẽ hiểu.
Dương Quang ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trả lời một câu không liên quan: “Bây giờ nhóc đang trong phòng cấp cứu.”
“Bị thương rồi?”
“Tao đánh nhóc.”
Trong điện thoại đột nhiên trầm mặc.
Dương Quang hơi kinh ngạc, “Mày không hỏi nhóc bị thương nặng nhẹ thế nào sao?”
“Không phải nguyên nhân ở mày.”
Dương Quang cười cười, “Sao lại chắc chắn như vậy.”
Người ở đầu dây bên kia căn bản lười chẳng muốn trả thêm.
Một lúc lâu sau, Thiệu Phong hỏi: “Mày định làm sao?”
“Cho ra nước ngoài.”
“Nhóc sẽ không đi.” Thiệu Phong khẳng định, “Nhóc có thể đợi lâu nhưng vậy mới nổi loạn, lần này mày không đưa đi được nữa đâu.”
“Tao biết.” Đối với câu trả lời của Thiệu Phong, Dương Quang không hề ngoài ý muốn.
Từ thời khắc Dương Hi Ngôn nói ra câu nói kia trước khi ngất xỉu, Dương Quang đã biết đứa nhỏ này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời nữa.
Cậu rất ít khi kiên trì việc gì.
Nhưng nếu đã kiên trì thì sẽ không để người khác dễ dàng thay đổi ý định của mình.
Chỉ là, vì sao nhất định phải kiên trì với chuyện này?
Yêu và không yêu, nếu như có thời gian, Dương Quang có thể chậm rãi dạy dỗ cậu về vấn đề này.
Đứa nhỏ ngây thơ chỉ nhận sai đối tượng, đối với việc này Dương Quang sẽ tức giận, nhưng không phải nguyên nhân trách cứ chủ yếu.
Đứa nhỏ kia không hiểu, tình cảm này liên quan đến tương lai và sinh mệnh của cậu.
Đây mới là chuyện Dương Quang quan tâm nhất.
Tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, giọng nói của hắn mang theo chút suy sụp, hắn hỏi Thiệu Phong: “Mày thấy tao nên làm gì bây giờ?”
Dương Quang chưa từng mờ mịt như vậy, mờ mịt đến mức hắn không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn chỉ biết rằng mình không thể đổ hết trách nhiệm sang cho đứa nhỏ kia.
Có rất nhiều chuyện cho dù chán ghét vẫn phải học cách đối mặt.
Từ lúc Dương Quang mở lá thư kia của Dương Hi Ngôn ra, hắn vẫn không ngừng kiểm điểm lại cách giáo dục của bản thân.
“Tao dạy sai rồi sao?”
Nếu như sai rồi, vậy thì sai ở đâu, sai từ bước nào?
“Tao không biết.” Thiệu Phong nói: “Tao chỉ biết nếu cứ tiếp tục thế này, cuộc đời đứa nhỏ xem như bỏ đi.” Thiệu Phong ngập ngừng một lúc rồi nói: “Tao có thể kể với mày một vài chuyện liên quan đến nhóc, mày muốn nghe hay không?”
“Thiệu Phong.” Dương Quang bật cười, hỏi: “Mày đang giúp nhóc hả?” Là câu nghi vấn được hỏi bằng giọng điệu khẳng định.
Nhìn qua có vẻ như giao quyền lựa chọn cho hắn, nhưng là bạn bè nhiều năm, sao Dương Quang có thể không hiểu ý tứ khác của y cơ chứ.
Chuyện y muốn nói chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Dương Quang, nếu không phải như thế, Thiệu Phong cũng sẽ không do dự!
“Tao muốn giúp nhóc.” Thiệu Phong thoải mái thừa nhận, hoàn toàn không cảm thấy chột dạ khi bị vạch trần.
“Vì sao?” Một người rất ít khi nhúng tay vào chuyện của người khác lại có thể thoải mái trả lời như vậy, Dương Quang vô cùng kinh ngạc.
Hắn nhắc nhở Thiệu Phong, “Tao là chú ruột của nhóc.”
“Rồi mày định lấy lý do này từ chối nhóc?”
“Chưa đủ hả?”
“Không đủ!” Thiệu Phong không quan tâm nói: “Hai người sẽ không sinh ra đời sau, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề cận huyết.”
“Đâu có dễ như mày nghĩ…” Dương Quang bất đắc dĩ.
Đúng rồi nhỉ, hắn đã quên rằng Thiệu Phong được hun đúc trong nền văn hóa nước ngoài, đương nhiên sẽ không để ý vấn đề này quá mức.
Dương Quang cười khổ nói: “Tao sẽ không có đời sau, nhóc lại là giọt máu cuối cùng của gia đình tao.
Nếu thật sự đứt đoạn trên tay tao, nói theo kiểu phong kiến mê tín, thì cha và anh hai có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho tao.”
“Tao không muốn nghe mày viện cớ.” Đối với mấy lời nói cho qua chuyện của Dương Quang, Thiệu Phong vạch trần không hề lưu tình.
“…” Có cần phải sắc bén như vậy không? Dương Quang hơi nghẹn lời rồi.
Dương Quang không nói, Thiệu Phong tự cho rằng hắn đã ngầm thừa nhận.
Một người ngoài cuộc như y cũng không thể nói nhiều lắm, vì vậy tự biết chừng mực chuyển đề tài về Dương Hi Ngôn.
Thiệu Phong nói: “Trạng thái tâm lý của nhóc vốn không tốt, nhất là mấy tháng gần đây, nhóc nhốt mình trong phòng, không ăn không uống liên tục huấn luyện, Kyle cũng không giúp được nhóc.”
“Sao lại thế này…” Kyle là bác sĩ tâm lý hắn tìm cho Dương Hi Ngôn, Tư Đồ Lỗi từng nói người đó là chuyên gia có tiếng trong lĩnh vực tâm lý học.
Dương Quang ngừng một lúc, lại hỏi: “Mày vẫn luôn muốn nói với tao chuyện này sao?”
Trong nửa năm nay, Dương Quang rất ít khi hỏi đến chuyện của Dương Hi Ngôn, thậm chí đôi khi Thiệu Phong muốn nói với hắn, hắn đều từ chối nghe.
Cũng vì hắn cố ý phớt lờ, Thiệu Phong mới tin rằng Dương Quang biết hết mọi thứ.
“Đúng.”
“Vậy lần này nhóc chạy trốn, là mày cố ý sao?”
“Không phải.” Thiệu Phong nói: “Cho dù có muốn giúp nhóc, cũng phải nằm trong phạm vi mày cho phép.”
“Cảm ơn.”
“Tao không muốn nghe cái này.”
“Vậy mày muốn nghe cái gì?” Dương Quang nhíu mày hỏi: “Mày mong tao chấp nhận nhóc?”
“Đó là quyết định của mày, đừng hỏi tao.”
Dương Quang cười, “Lúc này rồi mà mày còn lý trí như vậy.”
Dưới tình huống đã nói rõ y muốn giúp đứa nhỏ, lại có thể không can thiệp vào quyết định của hắn, thật không hổ là Thiệu Phong.
“Cho tao chút ý kiến đi.”
Y không muốn bàng quan đứng xem, đương nhiên Dương Quang sẽ không từ chối ý muốn giúp đỡ của y.
Thế nhưng Thiệu Phong lại bất ngờ đặt câu hỏi không liên quan đến trọng tâm câu chuyện.
Y hỏi Dương Quang: “Mày hiểu nhóc bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm.” Thẳng thắn thừa nhận sự thất trách của mình, giọng nói của Dương Quang lại mang thêm chút tự giễu, “Tao không biết nhóc thích gì, cũng không biết trong lòng nhóc nghĩ gì…” Giống hệt một đời đã từng trải qua, tựa hồ hắn đã quen với việc xem nhẹ suy nghĩ của đứa nhỏ.
Chỉ cần bề ngoài đứa nhỏ biểu hiện tốt, làm theo những gì Dương Quang đã an bài, hắn cho rằng sẽ không xuất hiện vấn đề.
Sau một khắc trầm mặc ngắn ngủi, Dương Quang hỏi: “Nhóc nói gì với mày sao?”
“Không nói gì hết.” Thiệu Phong nói: “Ít khi nào nhóc chủ động mở miệng, nếu Kyle không đề nghị tao nói chuyện với nhóc nhiều hơn, nhóc vẫn luôn có thể im lặng thật lâu…” Dường như ngại chưa đủ chấn động, Thiệu Phong bổ sung: “Tao đoán nhóc đã biết thân phận của Kyle.”
“Ai nói với nhóc?” Trong nháy mắt, con ngươi của Dương Quang lạnh xuống, hắn nói: “Tao đã nói chuyện này không được để nhóc biết!” Đứa nhỏ bài xích với bác sĩ đến mức nào, Dương Quang càng rõ hơn ai hết.
“Không có ai nói với nhóc hết.” Thiệu Phong trả lời: “Chỉ là nhóc thông minh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, có gì mà không hiểu chứ.”
Thiệu Phong biết y không nên trách móc, nhưng là bạn của Dương Quang, y cảm thấy bản thân cần phải nói ra góc nhìn của mình, “Nhóc là người, không phải cây cỏ, không cách nào trưởng thành theo khung xương mày dựng sẵn.
Đôi khi mày cho rằng sắp xếp cho Hi Ngôn như vậy là tốt, nhưng đối với nhóc đó mới thật sự là tàn nhẫn.”
“Thiệu Phong…” Sự bình tĩnh trên gương mặt bị phá vỡ từng chút một, Dương Quang chống tay lên trán, “Lúc này rồi đừng trách tao thất trách nữa.” Hắn yếu ớt nói: “Tao đã làm hết sức rồi.”
“Tao không trách mày.” Dường như y căn bản không phát hiện ra những lời mình nói chói tai đến thế nào với Dương Quang, Thiệu Phong tiếp tục, “Mày không hiểu nhóc, lại một tay ôm lấy toàn bộ tương lai của nhóc.
Nếu tao là nhóc thì cũng sẽ phản kháng lại.”
“Thiệu Phong!” Dương Quang hít sâu một hơi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh nói: “Tao không phải không cho nhóc phản kháng, Hi Ngôn có thể sống bằng bất kỳ cách nào nhóc muốn, tao chỉ cần nhóc sống sót mà thôi!”
Âm thanh có chút run rẩy, đầu dây bên kia lại tiếp tục trầm mặc.
Thật lâu sau, Thiệu Phong hỏi: “Không phải mày không muốn chấp nhận nhóc, là không thể chấp nhận sao?” Y chỉ có thể nghe ra được ý này từ lời nói của Dương Quang.
Không lời hồi đáp, lần này người trầm mặc là Dương Quang.
“Xin lỗi.” Thiệu Phong cũng không có ý định tìm hiểu sâu hơn: “Tao chỉ nói ra cái nhìn của mình, mày có thể không cần để ý.”
Y nói với Dương Quang: “Nếu như thật sự không thể chấp nhận, vậy đưa người về đây cũng được, lần này tao sẽ xem chừng nhóc cẩn thận.”
“Cảm ơn.”
Cất điện thoại đi, Dương Quang nghiêng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen như mực ngoài cửa sổ, nếu như làm thế nào cũng là sai, vậy hắn phải tự bước tiếp con đường hắn cho là đúng nhất!
—————-
Cận huyết (quan hệ cận huyết): Là mối quan hệ trong họ hàng thân thuộc chưa quá ba thế hệ, là việc kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng giữa những người có huyết thống trực hệ với nhau, giữa những người có cùng họ trong phạm vi ba đời.
Tác giả tâm sự:
Tôi không rõ vì sao mọi người lại nói Dương Quang là “tra nam”.
Là một phụ huynh, hắn đã cố gắng hết sức, có lẽ hắn không đạt chuẩn, nhưng tất cả những việc hắn làm đều xuất phát từ ý muốn Hi Ngôn có thể sống tiếp, sau khi hắn chết đi vẫn có thể sống tốt.
Dương Quang là một người trọng tình trọng nghĩa, Dương Nghiên đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy, hắn vẫn nuôi dưỡng Dương Hi Ngôn, tình nguyện phụ trách cuộc đời của cậu.
Cho dù hắn đã từng thờ ơ với đứa nhỏ, nhưng tuyệt đối không để cậu dính vào bất cứ thứ đen tối nào, bảo đảm cho cậu một cuộc sống không lo cơm áo.
Là một người trong giới xã hội đen, tôi cảm thấy đây là sự nhân từ lớn nhất của hắn.
Hắn lựa chọn một mình gánh vác phần ký ức nặng trĩu, không nói với bạn bè vì hắn không muốn họ lo lắng…
Tôi không biết hình tượng của người chú trong mắt các bạn thế nào, nhưng câu chuyện tôi muốn viết là về một người chú đối mặt với vận mệnh không thể thay đổi, tranh đấu đến cùng muốn thay đổi tất cả những chuyện đã xảy ra.
Hắn lớn mạnh, kiên cường lại nhẫn tâm.
Hắn sẽ không sụp đổ vì quá khứ, luôn nỗ lực tạo ra tương lai cho đứa nhỏ của mình.
Là tác giả, là người dùng ngòi bút miêu tả nên một con người, tôi có thể hiểu được tất cả những thống khổ của người chú này.
Mặc dù hi vọng xa vời, nhưng tôi cũng mong các bạn có thể thấu hiểu.
Đừng nói hắn “tra” nữa, mỗi khi nhìn thấy tim tôi thật sự rỉ máu…