Làm Chú Khó Lắm

chương 53: người trong cuộc bất đắc dĩ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dường như sau buổi tối hôm ấy, mối quan hệ của hai chú cháu rơi đến điểm đóng băng.

Dương Hi Ngôn vẫn đợi cửa mỗi tối, chỉ đáng tiếc không phải hôm nào Dương Quang cũng về Tất Viên.

Dương Quang có nơi ở khác, bao nuôi một ngôi sao nam.

Khi tin tức này truyền đến tai Dương Hi Ngôn, con ngươi đen tuyền của thiếu niên u ám đến mức chẳng còn sót lại chút tia sáng nào.

Nhưng mà, cậu có thể làm gì chứ?

Không thể nói rõ ràng, nếu như nói rõ, Dương Hi Ngôn biết bản thân mình sẽ có kết cục gì.

Bất ngờ nhận được điện thoại của Thiệu Phong, y hỏi cậu: “Hi Ngôn, vẫn ổn chứ?” Hiểu rõ nhất cảm nhận của cậu, sợ là chỉ có mấy người bạn này của Dương Quang.

“Vẫn ổn.” Lúc nhận được điện thoại của Thiệu Phong, Dương Hi Ngôn vừa ra khỏi Ám Dạ, ánh đèn nê ông trên đường chiếu sáng gương mặt không chút cảm xúc của thiếu niên.

Dương Hi Ngôn nói: “Chú Thiệu, đừng lo lắng, con không sao.”

Thiệu Phong không tin, không cho cậu từ chối nói: “Tụi chú ở chỗ cũ, nhóc qua đây đi.”

Chỗ cũ, là quán bar mấy người bọn họ tụ họp, nhưng lần này không có Dương Quang.

Thấy Dương Hi Ngôn bước vào, ánh mắt của mấy người bọn họ đều dừng trên người cậu.

“Ngồi đi.” Nghiêm Phong chỉ một bàn đầy rượu, nói với Dương Hi Ngôn: “Mấy chú uống với với nhóc, hôm nay không say không về.”

Tư Đồ Lỗi không nhiều lời trực tiếp kéo Dương Hi Ngôn ngồi xuống, nhìn gương mặt gầy yếu của cậu, Tư Đồ Lỗi thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Có thể nói cái gì?

Nói câu an ủi, đứa nhỏ này không cần, nói lời khuyên can, đứa nhỏ càng không cần.

“Uống!” Nhét chai rượu vào tay Dương Hi Ngôn, không khí trong phòng cũng mang theo một chút áp lực.

Kết quả của buổi tụ họp này, Nghiêm Phong và Tư Đồ Lỗi uống quá chén.

Nghiêm Phong tháo mắt kính, gối đầu lên cánh tay, hiếm khi lộ vẻ chán chường, mà Tư Đồ Lỗi say đến mờ hồ lại đè Mạc Tĩnh Thành, uy hiếp y: “Cưng còn ồn ào với anh nữa, anh giải phẫu cưng luôn!”

Người im lặng từ đầu đến cuối chỉ có Thiệu Phong và Dương Hi Ngôn.

Thấy Dương Hi Ngôn vẫn chăm chú nhìn chất lỏng trong ly, Thiệu Phong bước đến ngồi cạnh cậu, tầm mắt dừng lại trên những người khác, y hỏi: “Còn kiên trì nổi không?”

Dương Hi Ngôn ngơ ngác, thật lâu sau vẫn không mở miệng.

Thấy Thiệu Phong xoay đầu sang nhìn cậu, Dương Hi Ngôn mới khẽ gật đầu, âm thanh nhỏ đến mức nếu không chú tâm sẽ không nghe được, “Chỉ cần chú hai không đuổi con đi, thì không sao hết.”

Yêu đến tận cùng hèn mọn, cũng không dám cầu mong quá nhiều.

Nghe vậy, Thiệu Phong vỗ vai cậu, nói: “Đừng trách hắn, hắn có băn khoăn của mình.” Đứng ở góc độ của bọn họ, không ai nói Dương Quang làm sai.

“Dạ.” Dương Hi Ngôn nhẹ giọng đáp lời, cậu nhìn ly rượu trong tay, đột nhiên nhớ đến mấy năm trước, nhớ đến khung cảnh lần đầu tiên Dương Quang dẫn cậu đến Ám Dạ.

Năm ấy nhỏ tuổi vẫn chưa hiểu được vì sao khi chú hai đưa ly rượu đến trước mặt cậu, trong mắt lại đấu tranh đến thế.

Bây giờ nhớ lại, chú hai của cậu vẫn luôn không yên lòng về cậu.

Hắn chưa từng yêu cầu cậu phải làm tốt đến mức nào, hắn cho cậu học đánh nhau, học bắn súng, cũng chỉ vì để cậu có đủ năng lực tự bảo vệ bản thân.

Hơn nữa vẫn luôn dặn dò cậu phải đối xử tốt với thân thể của mình.

Nếu không phải vì bản thân cậu sinh bệnh, nếu như không vì một câu ‘sẽ chết’ kia, cậu nhất định đã sớm bị chú hai đưa đi thật xa!

Bản thân cậu là điểm yếu của hắn, vẫn luôn là như thế.

.

“Anh cả, có chuyện rồi.” Dương Quang đang thương lượng công việc với Tuần Thành, đã thấy Triệu Đông bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng, “Cậu Ngôn đập nát một chỗ bên Phong Khởi!”

Dương Quang sửng sốt, nhưng không hề tức giận như dự đoán, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, hỏi: “Vì sao?”

“Bọn họ đến chỗ chúng ta bán thuốc lắc bị cậu Ngôn tóm được.”

Việc này không phải lần đầu tiên, thuốc lắc cũng không được xem là thuốc phiện, chỗ ăn chơi của nhà nào mà không có loại thú vui này? Khi trước vì giao tình với Tôn Ninh Vũ, Triệu Đông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, ai ngờ được đứa nhỏ kia lại im hơi lặng tiếng tìm đến cửa.

“Ồ!” Nếu đã không phải bên mình đuối lý, Dương Quang cũng mặc kệ, xem như không có việc gì nói: “Đập thì đập, cho người đi theo nhóc, đừng để nhóc xảy ra chuyện gì là được.”

“Vậy bên Phong Khởi thì sao?” Triệu Đông hỏi: “Bên đó có giao tình với anh cả, không cho người ta một lời giải thích sao?”

Nghe vậy, Dương Quang ngẩng đầu liếc cậu ta, “Mày thấy nhóc làm sai sao?”

“Dạ không.” Làm hơi quá, nhưng xét đến cùng vẫn không sai.

“Nếu đã như vậy, anh cần cho bên đó lời giải thích gì?”

“…Em hiểu rồi.” Triệu Đông xoa mũi, cảm thấy bản thân vừa hỏi một vấn đề thật ngốc, còn mệt cậu ta nơm nớp lo đứa nhỏ kia bị phạt, hiện giờ xem ra lo lắng dư thừa rồi.

Thật ra cũng không thể trách Triệu Đông nghĩ ngợi lung tung, thái độ của Dương Quang với Dương Hi Ngôn trong khoảng thời gian này… là cố gắng xem nhẹ hết sức, không hỏi đến, thậm chí nếu có thể tránh gặp mặt cũng sẽ tránh.

Không ai biết được có chuyện gì xảy ra, đến cả Tuần Thành cũng đã vài lần không nhịn được mà mở miệng.

Nhưng đề tài còn chưa khơi lên được, đã bị vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng của Dương Quang đánh gãy.

Dương Quang quyết tâm phải làm đến cùng, sao có thể để người khác có cơ hội xoay chuyển dễ dàng cơ chứ.

Nhưng mà, vẫn chưa giải quyết được, không phải sao?

Lại trở về Tất Viên, tất cả đều không thay đổi.

Có lẽ đoán được hắn sẽ trở về, cũng có lẽ mấy hôm nay đứa nhỏ này vẫn luôn chờ đợi, vừa vào cửa, Dương Quang đã thấy cái người lại gầy đi thêm vài phần kia.

Liếc mắt nhìn nhau, rồi lại thản nhiên dời đi, Dương Quang tiếp tục bước lên lầu, Dương Hi Ngôn đi theo sau hắn.

“Nhóc náo loạn đủ chưa?”

Câu hỏi tùy ý chẳng khác nào đang hỏi về một đề tài bình thường như ‘nhóc ăn cơm chưa?”, Dương Quang ngồi xuống sau bàn làm việc, nhìn đứa nhỏ vẫn đứng bên kia.

“Quỳ xuống!”

“Con không sai.” Trong mắt dâng lên sự ưu thương, thiếu niên quật cường đứng thẳng sống lưng không chịu cong gối, cậu nhìn Dương Quang, bờ môi nhẹ run, “Chú hai, chú muốn vứt bỏ con, đúng không?”

Người đàn ông này cuối cùng cũng chịu trở về, nhưng lại vì người khác.

Hắn vì người khác mà khiển trách cậu, vì muốn nói cho cậu biết, cậu đã không còn là đứa nhỏ người đàn ông này tình nguyện bảo vệ nữa.

“Ngoài câu này nhóc còn nói được câu nào khác không?” Sức lực giấu đi dưới dáng vẻ thong dong, chỉ có đôi tay đang nắm chặt kia mới nhìn ra được một chút trắng bệch nơi khớp xương.

Dương Quang nhếch môi, có chút trào phúng nói: “Nhóc nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi? Cứ tùy hứng như vậy mãi sao? Nhóc cho rằng tôi còn bao nhiêu thời gian có thể dung túng cho sự tùy hứng của nhóc? Tôi cho nhóc thời gian trưởng thành, cũng cho nhóc thời gian học hỏi mọi thứ, tốt nhất nhóc đừng khiến tôi hối hận, hối hận ngày đó đón nhóc từ nhà họ Dương trở về…”

Điện thoại không ngừng rung lên cắt đứt lời nói ngày càng đả thương người của hắn, không nhìn đến đứa nhỏ mặt mũi đã trắng bệch như tờ giấy lấy một cái, hắn rũ mắt giấu đi sự bi thương thiếu chút nữa đã tràn ra.

“Alo?”

“Dương Quang, Nghiêm Phong bị cha nó nhốt ở nhà rồi.”

Phiền toái luôn đến cùng một lúc, những việc đã từng xảy ra, đang im hơi lặng tiếng tiến vào quỹ đạo đã định sẵn của vận mệnh.

Nhận được điện thoại của Tư Đồ Lỗi, một lúc lâu Dương Quang vẫn chưa hồi phục tinh thần.

“Dương Quang? Còn đó không?”

“Ừ, tao đang nghe.” Hắn đứng lên, không để ý đến Dương Hi Ngôn vẫn đứng đó bất động, xoay người xuống lầu.

Cũng do hắn luôn bận rộn xử lý chuyện của mình, lại quên mất lúc này là khoảng thời gian chuyện tình cảm của Nghiêm Phong bị lộ ra.

Hắn hỏi Tư Đồ Lỗi: “Chuyện lúc nào?”

“Hôm kia, gọi điện cho nó không được, gọi đến trường thì nghe nói đã nghỉ phép, tao cảm thấy không đúng lắm mới tìm người hỏi thăm một chút mới biết đã xảy ra chuyện.”

“Sao lại ầm ĩ đến vậy?”

“Lần trước Nghiêm Phong uống say, hẹn người ra, thiếu chút nữa đã… Sau đó không biết vì sao chuyện này lại bị vợ của người kia phát hiện, gọi điện đến trường học, còn ồn ào đến tận chỗ cha nó, nghe nói ông cụ còn cho Nghiêm Phong một cái tát.”

Tư Đồ Lỗi nói: “Bên phía Nghiêm Phong tụi tao không giúp được gì, cậu ta lại cố chấp, có lẽ cha cậu ta cũng sẽ bó tay hết cách.

Nhưng tao lo cho người kia hơn, hắn vốn là người sợ mất thể diện, xảy ra chuyện này chỉ sợ nghĩ không thông…”

May mà Tư Đồ Lỗi còn để tâm đến việc này.

Lúc đó xảy ra chuyện, người Nghiêm Phong thích cuối cùng không chịu nổi áp lực mà nhảy lầu tự sát, cũng vì vậy mà Nghiêm Phong không gượng dậy nổi.

Trong mấy người bọn họ, chuyện tình cảm của hắn là không thuận lợi nhất, người từng hăng hái bừng bừng kia cuối cùng lại sụp đổ đến mức thiếu chút nữa vào bệnh viện tâm thần…

“Ừ, tao biết rồi, tao sẽ tìm được anh ta.”

Chuyện bản thân luôn ghi nhớ thiếu chút nữa đã bỏ sót, may mà vẫn còn kịp.

Đứng ở cổng Tất Viên xoay người lại, hắn nhìn thấy đứa nhỏ vẫn đứng ở cửa, trong mắt Dương Quang hiện lên sự kiên quyết.

Đợi việc của Nghiêm Phong chấm dứt, vấn đề giữa hắn và đứa nhỏ này cũng nên đặt dấu chấm câu.

Nghiêm Phong vẫn luôn thích làm thầy giáo, cũng chỉ vì hắn thích một thầy giáo.

Đối phương là người đức cao vọng trọng, thể diện quan trọng hơn mọi thức, hiện giờ lại xảy ra chuyện gièm pha này, trong nháy mắt trời đất sụp đổ.

Lúc Dương Quang tìm được người kia, y đang cuộn mình trên mái nhà ngoài ban công, uống đến say khướt, uống đến mức không còn nhận ra ai, chỉ cần thấy người đến sẽ lớn tiếng gào vào mặt đối phương: “Nghiêm Phong, vì sao hại tôi? Vì sao hại tôi? Sao cậu không chết đi?”

Dương Quang không hề nghĩ ngợi đã vung ra một cái tát, kéo cổ áo y đến gần hắn, Dương Quang lạnh lùng nhìn y nói: “Bởi vì Nghiêm Phong mù rồi, mới coi trọng anh! Hắn chỉ thích anh thôi, đã làm gì có lỗi với anh? Hắn hại anh? Anh có nhìn thấy mình hại hắn thành cái dạng gì không, cha hắn đánh gãy chân hắn, cũng bởi vì anh!”

Mặc dù biết rằng người này thật ra rất vô tội, nhưng Dương Quang vẫn không nhịn được mà bênh vực cho bạn mình.

Ném người cho đàn em, Dương Quang xoa xoa thái dương.

Trong câu chuyện tình cảm không nên có, người được thích và người đem lòng yêu thích đều sẽ thống khổ.

Thật không hiểu nổi loại tình cảm khiến đôi bên phải chịu tra tấn này vì sao biết rõ sẽ đau đớn nhưng vẫn sa vào.

Dương Quang lại lơ đãng nhớ đến đứa nhỏ mình cố ý lạnh nhạt kia, thở dài một tiếng.

Cuối cùng Dương Quang vẫn đưa người về Tất Viên.

Mặc dù cha của Nghiêm Phong hiện giờ vẫn chưa nghĩ đến việc ra tay với người này, nhưng nếu Nghiêm Phong còn không phối hợp thì khó đảm bảo anh ta không bị liên lụy vào.

Hơn nữa vợ của người này cũng là một nhân vật phiền phức.

Người phụ nữ không cần mặt mũi khuấy động chuyện này đến mức cả thế giới đều biết, cơ bản cách chữ ‘điên’ cũng không xa nữa.

Khi Dương Hi Ngôn nhận được tin tức chạy vội về Tất Viên, vừa đẩy cửa phòng sách ra đã thấy Dương Quang ngồi bên trong.

Thấy cậu bước vào, Dương Quang cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, thản nhiên nói: “Trong nhà có khách, mấy ngày nay đừng chạy loạn bên ngoài, ngoan ngoãn một chút.”

“Dạ.” Dương Hi Ngôn gật đầu, đứng nơi đó nhìn hắn chăm chú.

Dương Quang trở về Tất Viên, nhưng vẫn cố ý tránh né cậu.

Cậu cũng không dám tiếp cận, vì vậy nếu Dương Quang không mở miệng, cậu cũng không biết nên nói gì.

Có đôi khi, chỉ muốn nhìn thấy đối phương cũng đã là một sự kì vọng.

Dương Quang nói: “Ra ngoài đi.”

Dương Hi Ngôn yên lặng đóng cửa phòng, yên lặng tựa vào bức tường ngoài cửa.

Dương Quang nhìn cánh cửa đóng chặt, trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio