Làm Chú Khó Lắm

chương 73: chú không thể cúi đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất cả mọi việc đều đang tiến hành đâu vào đấy.

Giống như Dương Quang nói, kế hoạch là kế hoạch, mỗi ngày trôi qua đều phải bước tiếp.

Chỉ ngoại trừ…

Từng hơi thở lạnh như băng phả ra, con ngươi tối tăm của Dương Quang đánh giá xung quanh.

Khi hắn nhìn rõ bản thân mình đang sống sót chứ không phải nằm trong quan tài, thân thể của thiếu niên trong lòng cũng không lạnh lẽo, nỗi khiếp sợ trong mắt hắn mới tan đi một ít.

“Chú hai?” Thiếu niên trong lòng bất an cựa quậy lẩm bẩm một câu, có dấu hiệu sắp bị đánh thức.

Dương Quang vội vàng điều chỉnh lại tần suất hô hấp của mình, cũng không đáp lời mà ôm lấy cánh tay cậu kéo về hướng của mình một chút.

Dương Hi Ngôn nặng nề ngủ say trở lại, cuối cùng Dương Quang mới thở phào một hơi.

May mà hắn che giấu rất tốt, chất lượng giấc ngủ có giảm xuống, Dương Hi Ngôn không phải không biết, nhưng lại bị Dương Quang lừa gạt mấy câu, quy cho công việc.

Dương Hi Ngôn vì lo lắng mà làm việc vô cùng chăm chú, Dương Quang cũng vui vẻ tìm chuyện cho cậu làm.

Hắn biết bé con này không phải không có năng lực, chỉ là rất nhiều việc cậu không muốn để ý mà thôi.

Hôn lên trán của bé con trong lồng ngực, Dương Quang nhẹ cong khóe môi, căn phòng mờ tối không thấy rõ biểu tình của Dương Hi Ngôn, nhưng hắn biết bé con này ngủ rất yên ổn.

Dương Hi Ngôn đang dần thay đổi, cậu sẽ chủ động nói chuyện, sẽ cười, sẽ nhõng nhẽo, sẽ tủi thân, sẽ nói lời cảm ơn, thậm chí còn lộ ra một mặt quyến rũ câu lấy lòng người.

Cậu bắt đầu học cách gánh vác, học cách sẻ chia, học hiểu được con người sống trên đời này không phải chỉ có thể tùy theo ý mình là được.

Đối với Dương Hi Ngôn của hiện tại, Dương Quang cảm thấy vô cùng vừa lòng.

Bé con này đang bước từng bước ra khỏi thế giới phong bế của mình, đây là trạng thái Dương Quang đã từng cố gắng tưởng tượng rất lâu rồi vẫn chưa đạt được.

Thiệu Phong hỏi Dương Quang có hối hận không, khi đó hắn trả lời không biết, nhưng sau khi nghĩ lại, quả thật hắn không hối hận.

Cho dù có sống lại một lần nữa, có lẽ hắn vẫn sẽ làm như thế.

Hắn không yên tâm khi giao bạn nhỏ này cho người khác, mà sự giãy dụa của một người làm phụ huynh, lúc ban đầu nhất định vẫn sẽ tồn tại.

Có một dạo Dương Quang cảm thấy hắn làm sai rồi, Dương Hi Ngôn cũng sai rồi.

Mà hiện tại nghĩ lại, thật ra chẳng có ai sai cả.

Dương Hi Ngôn chỉ làm việc cậu cho là đúng, dù người khác nói đó là sai lầm, nhưng mục tiêu mà bé con này đã nhận định chắc chắn sẽ không buông tay.

Mà bản thân Dương Quang cũng như thế, việc hắn cho là đúng, bất kể kết quả có thể nào, nỗ lực vì nó mới không có hối hận về sau.

Thật ra mà nói, Dương Quang cảm thấy một đời của hắn không hề lỗ vốn, hắn có nhiều hơn người khác mười năm, cũng trải qua hai bản thân không hề giống nhau.

Một bản thân tùy tiện phóng túng, một bản thân thận trọng từng bước.

Cả hai đều là Dương Quang, một Dương Quang trẻ tuổi và một Dương Quang đã trải qua sự lắng đọng của tháng năm.

Hắn chỉ đau lòng cho bé con này mà thôi…

Vùi đầu vào cổ Dương Hi Ngôn, hít lấy hơi thở của cậu, Dương Quang nhắm mắt lại lần nữa, thầm đếm nhịp tim của mình rồi đi vào giấc ngủ.

Hắn không thể để những chuyện chưa xảy ra đánh ngã mình, hắn cũng không thể để Dương Hi Ngôn nhìn ra được điều gì…

.

“Hi Ngôn, có một tập tài liệu tôi để trên bàn trong phòng sách, em tìm thử xem, tìm ra rồi thì đưa thẳng nó sang chỗ Tuần Thành.”

“Dạ.”

“Tối nay tôi phải tham gia tiệc rượu, Triệu Đông sẽ đón tôi, em không cần qua đâu, ngủ sớm một chút, đừng đợi tôi.”

“Dạ, chú hai về sớm chút, uống ít rượu thôi.”

“Ừ.”

Gác điện thoại, Anna đắc ý nhướng mày với Dương Quang, “Rất thuận lợi, không hề nghi ngờ.”

“Rất tốt.” Nhìn quá trình Anna gọi điện cho Dương Hi Ngôn, Dương Quang vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Giọng điệu giống hệt, ngắt nghỉ giống hệt, khẩu âm cũng giống hệt, sự mô phỏng của Anna tuyệt đối có thể đánh tráo thật giả.

“Đương nhiên rồi, cái này là bản lĩnh gia truyền! Nhưng mà…” Vẻ mặt tươi cười của Anna dần nhạt đi, cô hỏi Dương Quang: “Chú thật sự cho rằng sắp xếp thế này sẽ có công dụng sao? Nếu là thật, Hi Ngôn sẽ tổn thương lắm đó.” Ở chung càng lâu, Anna càng cảm động với tình cảm của hai chú cháu này.

Những nhiệm vụ trước cô nhận, nếu mục đích không phải vì tiền thì cũng có liên quan đến những lợi ích khác.

Nhưng lần đầu cô lại gặp được một khách hàng, chỉ vì để người khác tin rằng hắn vẫn còn sống sót ở một góc nào đó trên thế giới này, chỉ vì để cậu không đau buồn vì phải tiếp nhận tin hắn qua đời mà tìm đến cô.

Dương Quang im lặng ngửa đầu ra, con ngươi u ám nhìn lên chỗ nào đó trên trần nhà.

Vấn đề này Anna đã hỏi rất nhiều lần, cũng có rất nhiều người đã hỏi, rất nhiều người, bao gồm cả Dương Quang cũng nghi ngờ chính hắn.

Thế nhưng tất cả những người biết chuyện đều chấp nhận phối hợp cùng hắn.

Một cơn ác mộng mơ suốt mười năm là cảm giác gì? Sợ hãi, lo lắng…từng bước đi đều như đạp trên băng mỏng, sự sợ hãi tận sâu đáy lòng rằng giấc mơ sẽ thành hiện thực.

“Thôi đi, chú cứ xem như tôi nhiều chuyện vậy.” Mỗi khi hỏi đến vấn đề này thì bầu không khí lại đóng băng, một lời nói dối nói đến lần thứ mười rồi sẽ thành thật.

Vì vậy Anna vẫn luôn không tin tưởng cũng bị Dương Quang ảnh hưởng, bắt đầu có cảm giác lo sợ bất an đối với tương lai.

Kỳ thật Dương Quang không hề đặt những điều lo lắng đó lên mặt, người đàn ông này cường thế đến mức cho dù đang sắp đặt hậu sự của mình vẫn có thể bày ra dáng vẻ thản nhiên như không.

Anna ở lại Tất Viên lâu như vậy, những lời cô được nghe nhiều nhất là Hi Ngôn thế này thế nọ!

Anna là một người thích hóng chuyện, vì vậy cô nghe ngóng không ít chuyện giữa Dương Quang và Dương Hi Ngôn.

Có thể vì chuyện này quá mức tưởng tượng nên mấy đàn em bên cạnh hắn, tính cả Triệu Đông và Tuần Thành đều không phát giác bất thường, vì thế sự phiền muộn của Anna đến từ hai vị đương sự này là nhiều nhất.

Dương Hi Ngôn vẫn không thích để ý đến cô, có lẽ do ấn tượng đầu tiên quá xấu.

Anna hỏi mười câu mà thiếu niên kia có thể trả lời một câu đã không tồi, vậy nên cô chỉ đành làm phiền đến Dương Quang nhiều hơn.

Kiên trì hỏi thăm không ngừng, kết quả cũng biết được không ít chuyện.

Theo cô thấy tình cảm của hắn dành cho Dương Hi Ngôn không hề ít hơn so với những gì đứa nhỏ kia biểu hiện ra.

Thậm chí vì những hành động của Dương Quang mà cô cảm thấy Dương Quang mới là người có tình ý sâu đậm nhất.

Anna đã từng nói như thế với Dương Quang, nhưng người đàn ông kia chỉ mỉm cười.

Tình ai đậm sâu tình ai cạn, cần phải tất yếu so đo chăng?

Anna nghĩ cô đã bị tình cảm này đả động.

Theo kế hoạch của Dương Quang, những khi hai người ở chung cô lại càng phải theo bên Dương Quang để quan sát mới đúng.

Nhưng hiện tại Anna lại rất thức thời rời đi mỗi khi Dương Hi Ngôn xuất hiện, trả lại không gian yên tĩnh cho hai người kia.

Cô vỗ ngực cam đoan với Dương Quang, công việc nhất định sẽ không có vấn đề, cô chỉ là cảm thấy…bầu không khí giữa hai người kia không cho phép ai được bước vào.

Cảnh tượng bọn họ cùng nhau làm việc không phải Anna chưa từng nhìn thấy.

Họ nói chuyện không hề nhiều, nhưng từng ánh mắt, từng nụ cười dường như đã thay thế cho rất nhiều lời chưa nói ra.

Loại ăn ý như thế khiến cô cảm giác mình là một bóng đèn lớn tỏa sáng lập lòe trong khung cảnh ấy.

“Hình như cô hơi mất bình tĩnh?” Dương Quang nhìn cô đang liều mạng nắm chặt tai gấu nhỏ trên ba lô của mình.

“Không phải do chú hại sao?” Anna nhụt chí trừng hắn, nói: “Tôi còn trẻ, không có trầm ổn được như chú, chịu không nổi bầu không khí này?”

“Có gì đâu chứ?” Dương Quang buồn cười, “Tôi cũng không phải nhà tiên tri, sắp xếp mấy việc này chỉ là một kiểu bảo đảm tâm lý cho bản thân mà thôi, cô cũng không cần để ý đến thái độ của tôi.”

“Khó lắm!!” Anna bĩu môi, không biết đang nói cho chính bản thân mình hay cho Dương Quang nghe: “Không cần biết là thật hay không, tôi cảm thấy phải lừa gạt một thiếu niên xinh đẹp như vậy, tâm lí khó vượt qua nha.”

“Nếu cô thấy miễn cưỡng quá thì…” Dương Quang suy tư một lúc, nói: “Cô có thể trả tiền cho tôi, rút ra khỏi kế hoạch này.”

“Chú nghĩ hay thế!” Anna từ chối không hề do dự, “Tiền đã đến tay tôi đừng mong lấy lại!”

Anna tham tiền có chết cũng không buông.

Dương Quang nhún vai tỏ vẻ ‘vậy thì tôi lực bất tòng tâm’.

Yến tiệc linh đình, kẻ cười người nói, tất cả các buổi tiệc đại khái đều giống nhau.

Một đám người quen biết hoặc không quen biết tụ tập lại, đeo lên mặt nạ dối trá, nói ra những lời khách sáo.

Cho dù là Dương Quang, Tuần Thành hay Dương Hi Ngôn, có lẽ đều có một chút thiên phú trong kinh doanh.

Từ một anh cả xã hội đen trở thành doanh nhân có tiếng, không thể nghi ngờ Diệm Bang tẩy trắng vô cùng thành công, vì vậy những buổi tiệc như thế này Dương Quang rất hay tham gia.

Nói thật thì hắn có chút phiền chán, hắn cảm thấy sàn đấu quyền anh u tối ở Ám Dạ còn chân thật hơn nơi đây.

Vì vậy vừa kết thúc, Dương Quang đã vội tháo cà vạt, thở dài một hơi.

“Anh cả, em vừa thấy Tôn Ninh Vũ.” Triệu Đông đến đón người, đợi Dương Quang lên xe lập tức mở miệng.

Dương Quang nhíu mày, “Ở đâu?”

“Quán bar ở phố Thiếu An.” Triệu Đông vừa để ý tình hình xe cộ trước sau, vừa nói: “Em thấy y nói chuyện với một quản lý của Hồng Môn, không mang theo nhiều người lắm, có vẻ là liên hệ ngầm.”

“Xem ra y chuẩn bị cắn chặt Hồng Môn không buông rồi.”

“Em cũng đoán vậy.” Triệu Đông xoay đầu nhìn Dương Quang một cái, hỏi: “Anh cả, chuyện này chúng ta có quản không?”

Chó cắn chó một miệng đầy lông.

Hồng Vân Bằng mới chết chưa bao lâu, trạng thái hiện tại của Hồng Môn có thể nói là lung lay sắp đổ.

Nếu như mặc kệ vậy chuyện Hồng Môn bị kéo xuống chỉ là sớm muộn, dù sao Tôn Ninh Vũ cũng không phải đèn cạn dầu.

Nghĩ ngợi một lúc, Dương Quang dặn dò Triệu Đông: “Ngày mai đưa tin qua chỗ Tôn Ninh Vũ, nói ông ba Hồng có giao tình không tồi với Diệm Bang, y đừng đuổi tận giết tuyệt.”

Có thể kéo lên thì kéo lên, dù sao Dương Quang cũng không hề phiền não về chuyện này.

Mặc kệ ân ân oán oán của đời trước, ông ba đối với hắn quả thật không tồi.

Lùi một bước mà nghĩ, Hồng Môn cũng là một mục tiêu Dương Quang lưu lại cho Tôn Ninh Vũ.

Nếu để y ăn sạch không còn một mảnh, khó bảo đảm mục tiêu tiếp theo có chuyển đến Dương Quang hay không.

“Em biết rồi.”

Dường như Triệu Đông không hề bất ngờ chuyện Dương Quang nhất định sẽ ra tay, cậu ta không hề nói thêm lời nào.

Dương Quang liếc Triệu Đông hỏi: “Mày khẳng định anh nhất định sẽ quản vậy sao?”

“Em không khẳng định!” Triệu Đông hoài nghi nghiêng đầu nói: “Quản hay không còn không phải chỉ chờ một câu của anh sao, dù sao hiện giờ chúng ta cũng không sợ ai ở thành phố S.”

Theo sự phát triển ngày càng tốt của Diệm Bang, sống lưng của Triệu Đông cũng ngày càng đứng thẳng.

Trước mặt người khác cậu ta có thể là kẻ hai mặt, gian xảo lươn lẹo, thế nhưng trước mặt Dương Quang, cậu ta vẫn mang theo bóng dáng lỗ mãng mười phần của một Triệu Đông năm đó.

Con người dù có thay đổi cũng không thể nào thay đổi hoàn toàn.

Dương Quang có chút xúc động cười nói: “Nhiều năm như vậy rồi mà cách nói chuyện của mày vẫn không thay đổi!”

“He he.” Triệu Đông cười ngốc nói: “Anh cả cũng không thay đổi, nhưng cậu Ngôn lại thay đổi không ít, trưởng thành rồi.”

Nhìn mà xem, sự trưởng thành của bé con, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Trở về Tất Viên, Dương Hi Ngôn đã ngủ rồi, cậu cuộn tròn người ôm chặt gối đầu của Dương Quang, nhưng ngủ cũng không yên giấc lắm.

Dương Quang nhìn cậu, thở dài một hơi.

Hắn vào phòng tắm lau chùi sạch sẽ rồi mới mang theo cả người đầy hơi nước lên giường.

Dương Quang vừa mở chăn ra thì Dương Hi Ngôn đã kề đến.

“Chú hai…”

“Ừ.”

Rút gối đầu trong lòng cậu ra, Dương Quang đến gần hôn lên đôi mắt nửa nhắm nửa mở của cậu nói: “Mau ngủ đi.”

Dương Hi Ngôn lắc đầu, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt đến trán hắn, nhẹ nhàng ấn ấn, hỏi: “Có đau đầu không?”

Dương Quang không hay uống rượu, nhưng nếu uống nhiều quá sẽ đau đầu.

Gần đây Dương Hi Ngôn mới biết được.

“Vẫn ổn.”

Dương Hi Ngôn mở bừng mắt, dường như muốn đứng lên.

Dương Quang vội kéo cậu lại, “Đi đâu?”

“Lấy thuốc cho chú.”

“Không cần đầu.” Kéo người lại đè xuống, Dương Quang chôn đầu vào cổ của Dương Hi Ngôn, hít lấy hơi thở yên ổn trên người cậu, nói: “Không nghiêm trọng, đừng lo lắng.”

Trên người Dương Hi Ngôn không hề có cái gọi là nóng nảy, cậu sẽ trầm tĩnh hoặc sẽ bộc phát đến triệt để.

Mà sự trầm tĩnh của cậu tựa như liều thuốc an thần dành cho Dương Quang.

Có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, có độ ấm…

“Dạ.” Dương Hi Ngôn biết Dương Quang sẽ không miễn cưỡng bản thân vì loại chuyện này, cậu mới yên tâm vòng tay ôm cổ hắn.

“Hi Ngôn…” Đột nhiên Dương Quang phát hiện tư thế của hai người bọn họ có chút nguy hiểm.

Mặc dù hắn không say, nhưng quả thật tối nay uống không ít rượu.

Hắn muốn leo xuống khỏi người Dương Hi Ngôn, nhưng thiếu niên trong lòng lại ôm chặt cổ hắn không buông.

Hơi thở chợt dừng một lúc, Dương Quang cũng không định kiềm chế bản thân quá mức.

Hắn vươn tay men theo vạt áo tiến vào vuốt ve thân thể của thiếu niên, trước khi hành động còn không quên hỏi thăm: “Còn buồn ngủ không?”

“Không buồn ngủ.” Dương Hi Ngôn buông lỏng tay một chút, cậu nằm thẳng người không hề giãy dụa, mặc cho Dương Quang cởi từng nút áo ngủ của cậu ra, con ngươi đen như mực trong veo vô ngần.

Thật ra số lần Dương Quang chủ động trong chuyện này không hề nhiều.

Hắn không thích miệt mài, nhưng đừng quên Dương Hi Ngôn lại đang ở độ tuổi tràn trề tinh lực.

Dương Hi Ngôn lại không thích tự mình ra tay, vì vậy nếu như cảm giác lên rồi mà Dương Quang không để ý đến, thông thường cậu đều nhịn xuống cho qua.

Nếu như phải tìm ra điểm giống nhau của Dương Quang và Dương Hi Ngôn, có lẽ chính là sự nhẫn nại.

Nhưng Dương Quang là do thời gian lắng đọng tôi luyện thành, mà Dương Hi Ngôn có thể xem như thiên tính.

So với Dương Quang, xương cốt của Dương Hi Ngôn mảnh khảnh hơn.

Tuy không đến mức như con gái nhưng chỉ nhìn bên ngoài thì rất khó biết được lực chiến đấu của thiếu niên này không hề thua Dương Quang.

“Chú hai…” Bàn tay ấm áp lướt đến đâu khơi lửa đến đó, người bị nổi lửa có chút khó chịu, Dương Hi Ngôn cựa quậy, ánh mắt mê ly nhìn người đàn ông đang đánh dấu trên thân thể cậu.

Dương Quang ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm phản chiếu gương mặt có chút đỏ bừng của thiếu niên.

Dương Hi Ngôn gọi hắn, “Chú hai, giúp em…”

Dương Quang cười, “Được.”

“Chú hai!”

Dương Quang có chút do dự thu tay lại, cơ thể trượt xuống dưới, vừa định cúi đầu đột nhiên Dương Hi Ngôn bật dậy.

“Hi Ngôn?” Cậu nắm chặt tay hắn ngăn lại khiến Dương Quang ngây ngẩn.

Dương Quang cho rằng Dương Hi Ngôn sợ hãi, vì vậy vuốt lưng cậu trấn an: “Đừng sợ, rất thoải mái…”

Trong chuyện làm tình, Dương Quang luôn là bên chủ đạo.

Trước Dương Hi Ngôn hắn có không ít tình nhân, nhưng chưa từng có ý định tìm cách lấy lòng đối phương.

Nhưng mới khi nãy, đột nhiên hắn muốn thử xem.

Dương Quang biết kinh nghiệm của Dương Hi Ngôn chỉ có hắn, vì vậy cố gắng hết sức khiến cậu thoải mái một chút.

“Không!” Tựa như bị dọa sợ, ánh mắt Dương Hi Ngôn có chút bối rối, giống như cầu khẩn mà nói: “Chú không thể! Đừng cúi đầu, không thể…”

“Hi Ngôn?” Lúc đầu Dương Quang không hiểu được ý cậu, ngây ngẩn một lúc mới cảm thấy bản thân đã đoán được nguyên nhân.

Nói sao nhỉ? Có thể là do để bé con này ngây ngốc trong mấy nơi tình sắc lâu quá nên lưu lại di chứng chăng?

Dương Hi Ngôn không thích hắn vào từ phía sau, nhất là kiểu quỳ gối tiến vào từ phía sau.

Chỉ có một lần, khi Dương Quang cảm thấy bàn tay nắm chăn giường của cậu siết chặt đến trắng bệch mới phát giác phản ứng của Dương Hi Ngôn có chút không đúng.

Hắn xoay mặt đối phương lại mới thấy cậu không có chút vui sướng nào, chỉ có sự nhẫn nhịn…

“Hi Ngôn…” Bầu không khí tốt đẹp bị đánh gãy, Dương Quang có chút bất đắc dĩ.

Tuy hắn không kiên trì nữa nhưng vẫn muốn nói với cậu: “Mấy cái này là bình thường, chỉ là một cách để người yêu vui vẻ thôi.”

“Em không thích…” Dương Hi Ngôn sửng sốt một lúc mới hiểu được Dương Quang vừa nói gì, lúc này chân mày của cậu mới giãn ra.

Dương Hi Ngôn đến gần hôn lên đôi môi mỏng của Dương Quang, nhỏ giọng nói: “Chú hai thích, em có thể.” Chỉ là cậu không chịu nổi khi thấy người đàn ông này cúi đầu.

Trong mắt Dương Hi Ngôn, Dương Quang là người chống đỡ cả thế giới của cậu, tựa như vị vua ngồi trên ngôi cao tiếp nhận sự phục tùng và quỳ bái của người khác.

Nếu người đàn ông này không cường đại như thế, cậu cũng không phải theo đuổi vất vả đến vậy.

Cậu không thể tưởng tượng được người đàn ông này sẽ dùng tư thế thấp kém như vậy lấy lòng cậu!

Vì thế Dương Hi Ngôn nhìn Dương Quang, mang theo một chút khẩn cầu mà nói: “Chú hai, đừng làm như vậy với em, đừng cúi đầu với em.”

“Bé con này…” Đôi khi bản thân hắn muốn trở thành người tình đủ tư cách, nhưng cậu lại không chịu phối hợp.

Dương Quang có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn luôn nuông chiều cho một chút thói xấu mà hắn cảm thấy buồn cười.

Dương Quang không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy.

Chạm trán nhau, bốn mắt nhìn nhau, từng nụ hôn rơi xuống môi đối phương, Dương Quang hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”

“Dạ.” Dương Hi Ngôn ôm chặt hắn, sóng nước dập dềnh trong mắt.

Cuộc đời con người luôn có sự tồn tại không cách nào vượt qua, cho dù thần phục cũng là cam tâm tình nguyện!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio