*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Meekiuu
Page: Diaries blog of Mee
...
Vì được Tần gia và Khương gia coi trọng nên tiệc đính hôn này không khác gì đám cưới chính thức.
Tiệc tối được tổ chức ở một hoa viên rộng lớn, khung cảnh được bài trí rất đẹp, trong bóng đêm xa hoa mà lộng lẫy.
Khương Hân mặc một chiếc váy tinh xảo hoa lệ khoác cánh tay cha cô ấy bước lên đài đi đến bên Tần Ngạn, tiểu tình lữ* mười ngón tay đan nhau, liếc mắt đưa tình.
(*) cặp đôi yêu nhau ân ái.
Lễ đính hôn khác với lễ kết hôn, nhưng có một chút giống nhau là phần cuối hai bên trao nhẫn đính hôn cho nhau, rồi ôm hôn hạnh phúc trong tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người.
Người chủ trì tiệc đính hôn là một người dẫn chương trình có tiếng trong giới giải trí, hắn còn tâm huyết, chúc phúc hơn cả hôn lễ chính mình.
Trần Hòa Nhan ngồi phía dưới nhìn, không thể không thở dài cảm thán người chủ trì kia viết kịch bản thật tài hoa hơn người, nghe thật rung động lòng người, ít nhất là Tần Ngạn và Khương Hân cảm xúc cũng dào dạt.
Thuật lại hồi ức khoảnh khắc từ khi hai người quen nhau đến khi yêu nhau của cặp đôi vừa ngọt ngào vừa xúc động.
Con gái thường sẽ dễ xúc động hơn, nói xong Khương Hân liền rơi nước mắt. Là một diễn viên nổi tiếng, mặc dù có khóc đi nữa thì nhìn vẫn rất ăn ảnh, Tần Ngạn nhìn thấy vị hôn thê của mình rơi nước mắt hạnh phúc, cảm xúc cũng lây theo, hốc mắt đỏ đỏ.
Tiếp theo là người chủ trì tiết mục mời phụ huynh hai nhà lên phát biểu, chúc phúc rồi cảm xúc tất cả mọi người đều được trọn vẹn.
Bà Tống Nghi Lam không hổ là phu nhân hào môn quyền quý, khi khóc cũng không quên giữ vẻ tao nhã, đoan trang, nói một ít các con hạnh phúc chính là mong ước lớn nhất của bà... Mẹ của Khương Hân cũng xuất thân từ hào môn, bà cầm tay con gái và con rể mà mừng rơi lệ, nhưng khí chất tao nhã đoan trang vẫn giữ được không thua gì Tống Nghi Lam.
Mà cha Khương Hân, đứa con gái duy nhất lấy chồng, người đàn ông trung niên cũng không kìm được nước mắt.
Bao gồm cả chủ trì yến tiệc rất tận tâm thì trên đài có bảy người, ngoại trừ Tần Chính Nguyên, mọi người đều rơi lệ.
Nhưng Tần Chính Nguyên và Tống Nghi Lam được coi là cặp đôi mẫu mực ân ái có tiếng trong vòng hào môn, lúc này vợ đang khóc đến thương tâm, ông liền đứng ở bên cạnh Tống Nghi Lam vuốt vuốt lưng bà, tuy rằng không khóc nhưng có thể thấy vẻ mặt của ông tâm trạng cũng rất đúng thời điểm.
Trần Hòa Nhan ở dưới nhìn lên, cô phát hiện ra không riêng gì những người trên đài rơi nước mắt mà dưới đài cũng không ít người cảm động, cô đứng một bên nhìn người thân của Khương gia, hình như cô cũng thấy mấy cô dì bên đó cũng cầm khăn giấy lau nước mắt.
Nhìn như vậy, Trần Hòa Nhan cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong lòng tự hỏi, hay là...cô cũng rơi một vài giọt nước mắt?
Nhưng hôm này cô nghịch điện thoại khá lâu, mắt hơi khô...
Nghĩ như vậy, Trần Hòa Nhan ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh mình.
...
Dưới ánh đèn, lông mày của người đàn ông nào đó vẫn lạnh lùng như cũ, vẻ mặt lãng đạm, lúc này anh cũng nhìn về phía trên đài, nhưng cũng không có biểu tình gì dư thừa, đây cũng là vẻ mặt thường ngày của anh trước mặt mọi người.
Có lẽ ý thức được Trần Hòa Nhan đang nhìn mình, Tần Tuyển quay sang bên đây nhìn, nhìn khóe mắt cô chuyển động, sự lạnh lùng giữa hai lông mày cũng giảm đi không ít. Anh nhìn Trần Hòa Nhan, nhẹ giọng nói mấy câu, nhưng đúng lúc bị âm nhạc trên đài che mất, nhưng nhìn khuôn miệng của anh, Trần Hòa Nhan xem liền đã hiểu anh hỏi "Làm sao vậy?"
Trần Hoa Nhan dừng một lúc, sau đó mới lắc đầu với Tần Tuyển, ý bảo không có việc gì.
...Quên đi, vẫn là nên an tĩnh đứng nhìn.
Đem ánh mắt lần nữa trở lại đài, nhìn Khương Hân giống như nàng tiên đang rơi lệ, Trần Hòa Nhan không khỏi suy nghĩ, nhớ lại hồi chính mình kết hôn, lúc đó cô cũng không hề khóc, chỉ cười một cách mù quáng.
Khi đó, cô cảm thấy mình đã khoác lên mình bộ váy cưới đẹp nhất chưa từng thấy, trang điểm xinh đẹp nhất trong bao nhiêu năm, chuẩn bị kết hôn với người bạn trai mà mọi người đều ghen tị. Đặc biệt còn là một đám cưới thế kỷ trong mơ mà tất cả các cô gái đều mơ ước, cô chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Vì vậy, trong ngày cưới, cô ấy cười toe toét như một gã béo 500 cân*.
(*) cười toe toét như một gã béo 500 cân ( hình ảnh minh họa)
Khi ba cô nắm tay cô dẫn vào lễ đường, ông đã hơi lo lắng trước mặt mọi người và không biết phải làm gì, nhưng khi nhìn thấy cô cười rạng rỡ suốt chặng đường, ông cũngvô thức cười xán lạn, rồi hai người họ bước đi. Người này cười còn rạng rỡ hơn người kia.
Sau khi trao nhẫn xong, Tần Tuyển thấy cô cười ngốc nghếch, ngay cả lúc anh cúi xuống hôn cô, cô cũng đang cười ngốc, nhịn không được liền phì cười, sau đó hai vợ chồng nhìn đối phương cười không dứt.
Nhìn chung, bầu không khí của đám cưới chủ yếu là do cặp đôi mới cưới điều khuyển, lúc đó những vị khách ở hiện trường thấy hai vợ chồng son mới tân hôn này vui vẻ hạnh phúc, cũng bật cười theo. Sau đó hai bên cha mẹ lên sân khấu, mẹ Trần Hòa Nhan nhìn con gái cùng con rể đều cười đến ngọt ngào, trong lòng cũng cao hứng theo.
Đến nỗi hai vị bên Tần gia, Tần Chính Nguyên không biết trong lòng nghĩ như nào, nhưng ông lại rất quan tâm thể diện, mọi người đều cao hứng cười nên ông cũng cười theo. Tuy rằng Tống Nghi Lam từ đầu đến cuối đều cực lực phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng cuối cùng vẫn cho con trai mặt mũi mà xuất hiện ở hôn lễ, bà đi theo Tần Chính Nguyên miệng cười nhưng lòng không cười, thỉnh thoảng có nở nụ cười để ứng phó một vài trường hợp.
Cho nên, toàn bộ đám cưới, chỉ có duy nhất một người khóc đỏ mũi chính là người ngày nào cũng ồn ào cô không được kết hôn, em trai cô Trần Hòa Nam.
...
"Tiểu Hân đứa nhỏ này là cùng nhà chúng tôi có duyên, nhớ rõ là năm con bé bốn năm tuổi, tôi gặp con bé trong tiệc mừng thọ của Lưu lão gia tử. Lúc đó nhìn con bé xinh đẹp dễ thương, ngoan ngoãn trắng hồng như một quả bóng tuyết, tôi nhìn mà thèm, tiếc thay tôi lại sinh ra hai cái tiểu tử thối này, không có một cái áo bông tri kỉ..."
Suy nghĩ của cô dần tan biến, giọng điệu nhã nhặn, dịu dàng của mẹ chồng cô Tống Nghi Lam kéo Trần Hòa Nhan lại, "Tôi lúc đó còn luyến tiếc không buông, lúc ấy còn cùng con bé nói giỡn, dì không có con gái, nhưng trong nhà lại có hai tiểu ca ca, sau này lớn liền gả đến nhà dì làm con dâu...Không nghĩ tới lúc ấy nói đùa mà bây giờ lại thành sự thật, đây đúng là duyên phận."
Lúc này trên sân khấu phát biểu cũng đã kết thúc, Tống Nghi Lam cùng Khương Hân mẹ chồng nàng dâu thân mật kéo tay nhau đứng chung một chỗ, Tống Nghi Lam ầm micro ngữ khí dịu dàng mà lại nhu hòa, tay còn lại thì cầm một hộp bằng nhung tinh xảo, lớn hơn lòng bàn tay một chút.
Trần Hòa Nhan đem suy nghĩ của mình kéo về, thấy Tống Nghi Lam từ ái, dịu dàng mà nắm tay Khương Hân, cười nói với cha mẹ Khương: "Sau khi Tiểu Hân kết hôn, chúng ta đều là người một nhà, thông gia cứ yên tâm, về sau tôi coi con bé như con gái mình, cái này..."
Tống Nghi Lam nói, buông tay Khương Hân, đưa micro cho MC, mở ra hộp nhung màu đỏ trên tay, từ bên trong lấy ra một chiếc vòng ngọc phát sáng tinh xảo, kéo tay Khương Hân ra rồi đeo cho cô trước mặt mọi người.
Khương Hân nhìn vào cổ tay mình, thấy đó là một chiệc vòng ngọc bích cực tốt, sắc mặt ửng hồng ngượng ngùng nói: "Cảm ơn mẹ."
Tống Nghi Lam nhìn Khương Hân rồi lại nhìn vòng tay cô, vẻ mặt vừa lòng lại nở nụ cười từ ái yêu thương, người khác đều nhìn ra cô yêu thật sự yêu thích nó từ tận đáy lòng, bà lại cầm micro từ người chủ trì hôn lễ, nắm lấy tay Khương Hân cười nói: "Chiếc vòng này vốn là thời điểm mẹ cùng ba A Ngạn kết hôn, là bà nội A Ngạn trao cho mẹ, cũng là từ bà cố nội giao cho bà nội A Ngạn, truyền qua vài đời con dâu Tần gia, vốn dĩ định chờ hai đứa kết hôn mới tặng nhưng nghĩ lại đến chiếc vòng này, ý nghĩa tốt, nếu tặng sớm coi như tấm lòng của mẹ chồng này, hi vọng hai đứa có thể cùng nhau đi đến răng long đầu bạc."
Khương Hân từ nhỏ đến lớn đã được thấy không ít thứ tốt, mặc dù chất lượng của chiếc vòng này tốt nhưng cũng không đến mức hi thế trân phẩm* đáng lẽ khi nhận được quà từ trưởng bối cho thì cô phải vui mừng, coi như nhận được tấm lòng của mẹ chồng tương lai, nhưng bây giờ nghe Tống Nghi Lam nói vậy cô có chút thụ sủng nhược kinh.
(*) tương tự như một bảo vật quý hiếm.
Sự việc ở trên đài đều được mọi người thu vào trong mắt, có thể đến yến hội như này ai nào không phải người có dã tâm, lập tức có mấy ánh mắt quét qua người Trần Hòa Nhan.
Trần Hòa Nhan cảm thấy có vài ánh mặt mang theo thái độ xem kịch, thần sắc của của cô cũng không biến hóa, nhìn lên đài chớp chớp mắt.
Vòng tay truyền lại cho con dâu họ Tần a...
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một cánh tay ôm lấy eo cô, cánh tay nhẹ nhành kéo cô vào trong lòng ngực ấm áp, lưng Trần Hòa Nhan dựa vào lồng ngực anh, đột nhiên có người cúi đầu tiến sát gần cô, hơi thở nóng rực mang theo hương gỗ nhàn nhạt nói phía sau tai cô.
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp và êm dịu của người đàn ông bên tai, khẽ nói nhỏ: "Anh có thư mời, thứ sáu tuần sau có một buổi đấu giá, anh đã xem danh mục vật phẩm đấu giá, trong đó có một chiếc vòng tay bằng ngọc bích màu tím thượng hạng, chúng ta sẽ cùng nhau đến đó, nếu em thích thì đấu giá.
Trần Hòa Nhan cũng không thèm quay đầu lại, "Bang" cô đập phát vào tay người nào đó đang ôm cô, bĩu môi. Cô cũng không hiếm lạ cái vòng tay, ở nhà có một tủ trang sức, trong đó tùy tiện lấy ra một cái cũng có giá trị cao hơn cái Khương Hân đang mang.
Sau khi bị đập vào tay một cái, nhưng tay anh vẫn bám riết trên người cô, mang theo một chút thân mật trắng trợn, nhiều ánh mắt hơn từ xung quanh nhìn vào, đôi môi của người đàn ông cũng gần vào tai Trần Hòa Nhan, "Được không, bảo bối?"
Nơi công cộng, Trần Hòa Nhan da mặt vẫn mỏng hơn lão lưu manh này, cô xấu hổ nghiêng đầu sang một bên tránh né, thấp giọng có chút oán trách, "...Anh sao vậy, em có rất nhiều vòng tay rồi, cổ tay em nhỏ, không phải đồ định chế thì em đeo vào chả đẹp chút nào."
Tần Tuyển thấp giọng cười vài tiếng, cánh tay ôm eo cô chặt hơn, anh đứng sau lưng cô, thân hình cao lớn, chặn mọi tầm nhìn sau lưng rồi thấp giọng nói bên tai: "Vậy không lấy chiếc vòng tay...anh nhớ ngoài vòng tay còn có một viên ngọc xanh rất lớn, vậy anh đấu giá về rồi làm dây chuyền cho em?"
Hơi thở nóng rực phun lên cổ Trần Hòa Nhan, ngứa nháy khiến cô không kìm được, cong cong khóe miệng, "Vậy được rồi, đến lúc đó đến buổi đấu giá rồi nói."
Đáp lại cô là tiếng cười trầm ấm dễ chịu của người đàn ông.
Cô gái của hắn thật đơn giản và trong sáng, lúc nào cũng dễ dỗ dành, lúc giận thì thương tâm, cũng hay mang thù, nổi nóng nhưng lại không muốn so đo quá nhiều với mọi người.
...
Cầu nhận xét và góp ý. Mong mọi người nhận xét thật nhiều thật nhiều để tớ rút kinh nghiệm và cải thiện trình edit nhiều hơn.