2 chiếc xe nối đuôi nhau đi trên con đường dài yên ắng, qua gương chiếu hậu bóng dáng ngôi nhà bà Đường ngày một xa dần. Cô được sắp xếp ngồi ghế sau cùng xe với bà hai. Cảm giác không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, cô không biết nói gì vì cô sợ nói ra sơ xuất cái là bại lộ thân phận. Mà nghe vẻ bà hai nhà này cũng rất sắc xảo và khéo léo, ngồi trên xe nãy giờ nhưng một chốc một lát bà lại liếc mắt nhìn cô tỏ ý thăm dò.
- Mà Diệu Anh này.
Cô thót tim nghe bà gọi, phải rồi, từ giờ trở đi cô phải ghi nhớ cô là Diệu Anh.
- Dạ phu nhân gọi con ạ?
- Gọi ta là mẹ hai được rồi.
- Dạ. Con biết rồi ạ.
- Thấy con cũng có vẻ hiền lành nên ta mới dặn trước. Nhà có lão phu nhân là lớn nhất, chính là bà nội của chồng con. Xong sau đó là đến ba chồng con rồi đến ta, bà ba và bà tư. Nhà Trần Gia có 3 người cháu trai, lớn nhất là Trần Gia Minh, cậu hai là Trần Gia Long,cậu ba là Trần Gia Hưng. Cậu Trần Gia Hưng đã có một vợ và 2 con rồi. Còn lại Trần Gia Minh và Trần Gia Long vẫn độc thân.
Cô nhíu mày lẩm bẩm, chao ôi, sao nhiều thế hệ sống chung một nhà như vậy luôn hả. Vậy rốt cuộc cô làm vợ của Trần Gia Minh hay Trần Gia Long vậy? Cô nhanh trí hỏi bà hai luôn.
- Mẹ hai! Vậy chồng của con là ai ạ?
- Về nhà rồi con sẽ rõ. Quan trọng là phải để lão phu nhân xem tuổi con hợp với cậu nào. Cậu Cả thì tính tình lạnh lùng, cậu hai tính tình tuy bất ổn một chút nhưng mà trẻ con nên vui tính lắm.
Từ nhỏ đến giờ mới biết cách nhà giàu lấy vợ cho con lại kỳ quặc vậy luôn á. Xem ra chẳng có gì là vui hết. Tưởng làm dâu nhà giàu là sẽ có một lễ cưới cổ tích, ai ngờ không khác gì cho không nhà người ta. Chẳng biết sướng khổ cỡ nào nhưng nghe từng tầng lớp như vậy đã khiến cô khẽ lạnh sống lưng. Cô lại khẽ thở dài cho thân phận bèo trôi của mình. Mỗi lúc đôi mắt cô lại nhíu lại vì buồn ngủ, tuy nhiên cô thấy bà hai vẫn còn tươi tỉnh nên cô cũng không dám ngủ trước kẻo thất lễ. Cha mẹ ơi, chưa lúc nào cô lại mong mau chóng đến nơi như vậy, buồn ngủ sắp không chịu nổi đến nơi rồi.
Ngồi trên xe gần 3 tiếng đồng hồ, chiếc xe mới dừng lại trước ngôi biệt thự to lớn, đập vào mắt cô là tường đỏ trang nghiêm dưới ánh đèn vàng, ngôi nhà lộng lẫy giống như một cung điện hùng vỹ. Mọi thứ thu vào mắt cô khiến cô bừng tỉnh, cô chưa bao giờ nghĩ lại có một ngôi nhà to lớn giống như cung vua chúa vậy. Bảo sao bà chủ nói của cải nhà họ ăn 8 đời không hết. Nói đến bà chủ cô lại thấy có gì đó sai sai, bà ấy vốn là người hám tiền hám của, có mối ngon như vậy mà bà ấy lại chọn cô thì quả nhiên là chuyện lạ có thật. Đang miên man suy nghĩ, giọng nói của bà hai vang lên khiến cô giật mình thức tỉnh.
- Vào trong đi con.
- Dạ.
Cô bước xuống xe, có người phụ nữ trung tuổi đứng ở cổng chờ sẵn.
- Bà hai với mọi người về rồi ạ?
Bà mỉm cười giới thiệu.
- Đây là Diệu Anh. Trước sau cũng là mợ trong nhà này.
- Dạ chào mợ ( người phụ nữ cúi xuống trước mặt cô)
Cô liền vẫy tay xua xua.
- Ấy. Cô cứ gọi cháu là Diệu Anh được rồi, gọi như vậy cháu cảm giác giống như bị tổn thọ lắm.
Bà Hai nghiêm giọng nói.
- Đây là phép tắc của nhà này, tuyệt đối không ai được trái lại.
Sắc mặt bà hai giáo huấn khiến cô khẽ sợ, rõ ràng sắc mặt thay đổi hoàn toàn với lúc trước, cô chỉ biết nhỏ giọng đáp lời.
- Dạ.
- Được rồi. Dẫn mợ vào phòng nghỉ ngơi đi, chắc mợ cũng mệt rồi. Sáng mai 5 giờ có mặt từ đường để trình kiến lão phu nhân cùng mọi người trong nhà.
Cô được người phụ nữ trung tuổi kia dẫn đi lối cửa sau của ngôi nhà, nhà này thực sự quá rộng lớn, nếu đi một hai lần mà không được chỉ bảo chắc chẳng thể nhớ nổi hết các cửa. Cô chỉ nhớ rằng từ ngoài cổng vào tới phòng mình là có đi qua một cái hồ, hình như là hồ hoa sen thì phải, cô có ngửi thấy loáng thoáng hương hoa sen thơm ngát toả ra. Dừng chân lại trước căn phòng chừng 24m2, cánh cửa mở ra, bên trong mọi thứ rất đầy đủ và ngăn nắp gọn gàng, nó còn đẹp hơn rất nhiều phòng của tiểu thư Diệu Anh ở nhà bà Đường.
Người phụ nữ nhẹ nhàng nói với cô.
- Đây là phòng của mợ, mợ vào đó nghỉ ngơi đi.
- Dạ cháu cảm ơn cô nhé.
- Không cần cảm ơn, việc của tôi phải làm.
Nói rồi người phụ nữ cúi xuống trước mặt cô.
- Chúc mợ ngủ ngon.
Chưa để cô cất lời, người ấy đã quay mặt bước đi. Cô khẽ thở dài quay lưng lại đóng cửa căn phòng lại. Một nỗi buồn trong cô dâng trào, rõ ràng ban nãy buồn ngủ lắm mà bây giờ mắt lại thao thao không ngủ được. Cô tiến tới mở cửa sổ phòng, vừa nhìn lên bầu trời đầy sao, không ngờ đối diện phòng cô có một người đàn ông cao lớn đang nhìn xuống căn phòng, hai ánh mắt bất chợt chạm vào nhau trong vài giây ngắn ngủi. Cô giật mình thu ánh mắt lại, lắc đầu vài cái rồi ngước mắt lên nhìn đã không thấy bóng dáng người đàn ông đó đâu.
- Má... chẳng lẽ là ma, nếu không là ma thì cũng là ảo giác à? Người gì nhanh như cắt đã biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
Do bản tính tò mò, cô có liếc mắt nhìn xung quanh một lượt để tìm kiếm bóng dáng người đàn ông đó, kết quả vẫn là một màn đêm sâu thẳm không lấy một bóng người. Phải rồi, phải cố gắng đi ngủ thôi, sáng mai còn rất nhiều việc đang chờ đón, không thể xuất hiện với bộ dạng phờ phạc và đôi mắt thâm như gấu trúc được.
- Ú oà....!
Cô định bụng đưa tay đóng cửa sổ lại thì tiếng nói cùng sự xuất hiện của người đàn ông trước mặt khiến cô giật mình muốn bắn cả tim gan ra khỏi lồng ngực. Người đàn ông có khuôn mặt khá điển trai đang cười cười trước mặt cô, nhưng nụ cười ấy không giống như người bình thường.
- Haha cô thua rồi nhé.
Cô ngơ ngác hỏi lại anh ta.
- Tôi thua?
- Đêm tối rồi chúng ta chơi trốn tìm đi. Chơi trốn tìm vui lắm!
- Anh là ai? Sao khuya rồi còn chưa ngủ?
- Cô đi chơi trốn tìm với Gia Long đi cô.
“ Gia Long “... lẽ nào là cậu hai Gia Long mà bà hai từng nhắc đến. À, giờ thì cô hiểu rồi, Diệu Anh sợ mình phải gả cho một người không được bình thường nên mới để cô thế thân.
Cô nhìn anh ta thật kỹ một chút, xem ra cũng không tồi, ngoại trừ tinh thần bất ổn thi mọi thứ đều rất đẹp, thân hình này cao tầm cỡ m75-78 gì đó, khuôn mặt vuông, sống mũi khá cao và ánh mắt....
“ Mà khoan đã.. ánh mắt ấy rất quen, mới gặp sao cô cảm giác như đã gặp rồi. Phải rồi, hình như là ánh mắt của người mặc áo đen khi nãy “
Cô đăm chiêu nhìn anh, anh bất ngờ chộp lấy tay cô.
- Chúng ta chơi trốn tìm đi,xem ai nhanh chân tìm ra được xác Diệu Nhi trước.
- Anh vừa nói xác ai cơ? Xác chết ấy ạ?
Cô vừa hỏi dứt lời thì một cô gái trẻ chạy tới.
- Ơn giời.. cậu hai đây rồi, chúng tôi tìm cậu nãy giờ. Đêm hôm cậu không ngủ sao lại qua đây thế này.
- Không... tôi muốn chơi trốn tìm, muốn chơi trốn tìm cơ...
Cô gái quay qua nhìn cô đầy ái ngại.
- Xin lỗi đã làm phiền mợ ạ. Tôi đưa cậu hai về phòng luôn đây.
- À.. không có gì đâu ạ.
Cô gái cầm lấy tay cậu hai kéo về đằng trước, anh khựng chân lại không bước.
- Cậu hai mà không đi là tôi mách bà ba đó. Cậu hai có sợ bà ba không?
- Sợ.. sợ..! Đừng mách.. đừng mách ( nói với giọng hoảng loạn)
- Vậy theo tôi về phòng nhé cậu hai.
Trước khi đi, cậu hai không quên ngoảnh lại nói với cô.
- Tối mai chúng ta lại chơi trốn tìm tiếp nhé.
Cô ngơ ngác nhìn bóng dáng hai người khuất xa rồi quay mặt lại hướng về chiếc giường màu trắng kia. Đặt lưng xuống giường cô lại bắt đầu suy nghĩ về cậu hai Gia Long và biết đâu có thể cậu ấy lại là chồng của cô không chừng. Miên man trong suy nghĩ, cô dần thiếp vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết.
Cốc... cốc.. cốc...
- Mợ ơi dậy chưa ạ?
Tiếng gõ cửa vang lên cùng tiếng gọi, cô giật mình ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh căn phòng mới chợt nhớ ra mình đang ở nhà Trần Gia. Giọng cô vang lên vẫn còn ngái ngủ.
- Ai đó? Vào đi ạ.
Cánh cửa mở ra, lần này là cô gái chừng tuổi của cô thôi, trên tay cô gái ấy hình như có cầm một bộ đồ thì phải.
- Mợ ơi. Con mang đồ tới cho mợ.
- Úi tôi vẫn trẻ lắm, mới 20 tuổi thôi, không chừng mình bằng tuổi nhau đó.
- Theo phép tắc con phải gọi mợ xưng con ạ.
- Bắt buộc phải vậy à? Thấy kỳ quá.
- Dạ. Bắt buộc ạ. Bà hai sai con tới đây để hầu mợ.
- Vậy còn bà gì đó tối qua cơ mà.
- À. Bà ấy là quản gia nhà này ạ.
- Ồ thì ra là vậy.
- Mợ xuống thay đồ rồi con dắt mợ tới từ đường. Lão phu nhân không thích ai tới trễ đâu ạ, với lại mợ lại là dâu mới nữa.
- Được rồi. Tôi cảm ơn cô nhé, mà cô tên gì nhỉ?
- Gọi con là Cúc ạ.
Cô gật đầu rồi vươn vai, xoay mình một vòng mới bước chân xuống giường, mỗi bước chân uể oải cảm giác chẳng có tí sức sống nào cả.
Cầm chiếc váy trên tay, cô thầm nghĩ bà hai xem ra có mắt thẩm mỹ phết chứ đùa, chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng và rất thanh lịch, vừa vặn tôn dáng cô luôn.
Cúc dẫn cô đi qua 3 lối mới đến từ đường, vừa đi con bé vừa giới thiệu rất kỹ từng căn phòng để tránh việc cô bị lạc đường. Bước đến cửa phòng, cô thấy trước mặt mình là bà lão ngoài 80 tuổi, tóc đã bạc trắng ngồi chính giữa, cô đoán đó là lão phu nhân. Hàng ghế đầu tiên bên phải là một người đàn ông trung tuổi nhưng rất phong độ, cô nghĩ đó là bố chồng cô. Ngồi đối diện ông chính là bà hai thì cô đã biết rồi. Sau đó lần lượt cô không biết đâu là bà ba hay bà tư. Còn người đàn ông trẻ tuổi kia nữa, cô không biết đấy là cậu cả hay cậu ba. Người ngồi bên anh ta chắc là vợ và con. Tất cả những ánh mắt ấy đang đổ dồn nhìn về hướng cô, cảm giác lúc này sao giống như một học sinh bị tới lớp muộn quá vậy. Cô hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng cơ thể ra một chút, từng bước chân nhẹ nhàng tiến vào bên trong, cô cúi đầu chào mọi người theo phép lịch sự. Trước mắt cô cứ coi như mình không biết ai vào ai, người ta nói người không biết không có tội mà.
Bà hai đứng dậy khỏi chiếc ghế rồi tiến tới chỗ cô, dắt tay cô đi vào.
- Giới thiệu với con, đây là bà nội, người đứng đầu Trần Gia.
Cô cúi đầu xuống nói nhẹ nhàng đầy lễ phép.
- Dạ con chào bà nội ạ.
Bà gật đầu đáp lời cô rồi rút ra cho cô chiếc phong bao đỏ.
- Tặng con.
Bà hai nói tiếp.
- Còn đây là ba chồng con.
- Dạ con chào ba ạ.
Ông khẽ gật đầu đáp lại.
- Đây là bà ba.
- Dạ con chào mẹ ba.
- Ừ. Con tên là Diệu Anh nhỉ? Con bé này xinh đáo để.
- Con cảm ơn mẹ ba đã quá khen con rồi.
- Đây là bà tư.
- Dạ con chào mẹ tư.
Bà cười nhạt đáp lại.
- Ừ chào con.
- Đây là cậu ba Gia Hưng và vợ Gia Hưng.
- Chào chú ba và thím ba.
- Dạ chào chị dâu. Chào mừng chị tới nhà Trần Gia.
Cô khẽ thở dài và tự suy nghĩ thầm trong lòng, đến giờ này mình còn chẳng biết chồng mình là ai mà đi chào hỏi như đúng rồi ấy. Lão phu nhân giọng nói ồm ồm cất lời.
- Ngồi xuống đi con. Không cần khách sáo.
- Dạ. Vậy con xin phép ạ.
Cô vừa đặt mông ngồi xuống ghế thì từ xa một người đàn ông mặc bộ vest màu đen tiến lại gần. Trời đất ơi, từ bé đến giờ cô chưa thấy ai đẹp như là anh ta luôn ấy, đôi mắt chim ưng lạnh lùng, sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ như là con gái, nhìn tổng thể ngũ quan giống như một vật điêu khắc tới hoàn hảo. Nhìn thấy anh ta, bà nội vui mừng đứng dậy nói.
- Gia Minh... Con về rồi.
Anh lạnh nhạt nói với mọi người.
- Chào cả nhà. Con về rồi đây ạ.
Cô để ý mới thấy ngoài bà nội và ba Chồng cô vui mừng ra thì có vẻ trong ánh mắt mọi người đều có một nỗi sợ nào đó thì phải, cảm giác không được tự nhiên như lúc anh ta chưa xuất hiện.
Bà hai:
- Sao con về mà không nói trước để mọi người ra đón.
- Về bất ngờ mới vui mà mẹ hai.
Bà nội:
- Thôi được rồi. Có gì nói sau đi, bây giờ cho người dọn cơm cho thằng bé ăn không đói.
- Khoan đã bà nội. Còn chưa xong việc mà.
- Còn gì nữa đây?
- Bà chưa nói cô gái này sẽ lấy ai.
Bà ngạc nhiên nhìn Gia Minh, trước giờ anh cũng không quan tâm tới chuyện vợ con, lần này lại được anh mở lời hỏi trước nên mọi người trong nhà đều ngạc nhiên vô cùng.
- Gia Minh... con thích cô gái này không? ( bà hỏi)
Anh liếc mắt nhìn sang cô rồi khẽ nhếch môi cười nhàn nhạt.
- Sao cũng được ạ.
- Ơ kìa. Nếu cháu ưng thì cô gái đó sẽ được gả cho cháu và sẽ làm mợ cả trong nhà này.
Cô tròn xoe mắt nhìn anh, người gì đâu đẹp thì có đẹp thật nhưng mà lạnh lùng thế chứ, ghét cái thái độ!
Bất ngờ anh lạnh nhạt nói một câu khiến cô chết lặng.
- Vậy thì cứ quyết như lời nội nói đi ạ. Cô gái này sẽ làm vợ cháu.