Từ từ buông môi ra khỏi môi cô, anh nhấc bổng cô lên rồi đi thẳng vào phòng thay đồ, đi qua trước mặt Trân Trân, anh dừng chân lại chừng 15 giây rồi lạnh lùng bước đi tiếp. Trân Trân loạng choạng lùi lại đằng sau vài bước, mắt nhắm lại lấy một chút bình tĩnh. Trợ lý của cô đưa cho cô cốc nước ép cam.
- Trân Trân.. cô ổn chứ?
Cô im lặng không nói gì rồi uống một hơi hết ly nước cam ép.
- Có phải tôi đến đây là một sai lầm phải không Lý Tình?
- Trân Trân..!
- Tôi không sao, tĩnh tâm một chút sẽ ổn thôi.
*******
Đặt cô ngồi xuống chiếc ghế sofa phòng thay đồ, anh quay qua nói với nhân viên.
- Chuẩn bị trang phục mới cho cô ấy.
Sau khi nhân viên rời khỏi, cô mới ngước mắt lên nhìn anh mà lắp bắp nói.
- Vừa nãy.. cảm ơn anh!
- Đơn giản là một lời cảm ơn thôi sao?
- Chứ anh còn muốn gì nữa. Tôi còn chưa tính sổ anh dám tuỳ tiện hôn tôi ấy.
- Cô là vợ tôi, tôi hôn vợ mình thì có gì là sai? Luật pháp nào cấm chồng không được hôn vợ không?
- Anh...( ngượng ngùng đỏ mặt)
Anh bật cười rồi sau đó nụ cười nhanh chóng vụt tắt.
Lát sau nhân viên mang tới một vài chiếc đầm dạ hội khác.
- Trần tổng... đây là đầm dạ hội có sẵn tại khách sạn. Mời anh chọn!
Anh tiến tới chọn chiếc đầm dạ hội màu trắng khác.
- Mặc cái này đi.
Cô nhận lấy chiếc váy nhưng vẫn ngập ngừng.
Anh nói tiếp.
- Mặc đi.
- Ra ngoài cho tôi thay đồ.
Anh thẫn thờ rồi gật đầu nói với nhân viên.
- Cô ở lại giúp cô ấy thay đồ!
- Thiếu phu nhân.. cô xinh thật đấy ( cô nhân viên nói)
- Cảm ơn cô.. cô cũng đáng yêu lắm.
Chỉnh sửa một chút, mọi thứ đã ổn cô mới bắt đầu bước ra ngoài. Cứ tưởng anh chờ mình bên ngoài nhưng cuối cùng chẳng thấy bóng dáng anh đâu, thôi thì cô đành tự mình bước xuống bữa tiệc. Từ trên bậc cao bước xuống, cô giống như một nàng công chúa kiêu sa lộng lẫy.
- Gia Minh... xem vợ cậu tới kìa ( anh nhấp môi ly rượu vang rồi từ từ đặt xuống bàn, ánh mắt chăm chú hướng về phía cô)
- Gia Minh. Cậu làm gì mà nhìn vợ chăm chú vậy? Sợ người khác đập chậu cướp hoa à?
Gia Minh thu gọn ánh mắt lại, sắc mặt có chút thay đổi rồi ho lên vài tiếng.
- Nghiêm chỉnh chút đi!
- Thì có ai không nghiêm chỉnh đâu.
Cô hướng mắt tìm bóng dáng anh, vô tình đụng trúng người phụ nữ trước mặt, tưởng ai định xin lỗi, hóa ra lại là ả Trân Trân. Cô với ả cứ như kẻ thù truyền kiếp, đi tới đâu cũng dễ đụng phải.
Anh thấy vậy định tiến đến thì bạn của anh kéo tay lại.
- Chuyện của phụ nữ hãy để họ tự giải quyết một lần.
Trợ lý của Trân Trân lên tiếng.
- Ô kìa. Đây chẳng phải mợ cả Trần Gia, thiếu phu nhân của Trần tổng hay sao? Trái đất tròn mà bé thật ấy, lại đụng phải nhau rồi. Hình như mợ cả thích đụng vào đồ của người khác thì phải.
Trân Trân nghe vậy mỉm cười nhìn cô với ánh mắt đầy khiêu khích. Cô là cô cũng nóng máu lắm rồi nhưng cô biết hôm nay bữa tiệc này có rất nhiều ánh nhìn về phía mình, bạn bè của anh trong giới thượng lưu cũng rất nhiều cho nên không cần thiết vì ai đó mà tức giận, không làm dâu nhà hào môn thì thôi nhưng đã bước chân vào gia đình hào môn thì chút ít mấy ngày học lễ nghi ứng xử đó chính là thản nhiên đối đáp khôn ngoan, tuyệt đối không được tức giận, tức giận thường không được việc. Cô giữ nụ cười thản nhiên trên khoé môi, nhẹ nhàng đáp trả.
- Sao tôi nghe thấy nó sai sai thế nhỉ? Cảm giác như là ngược lại với ai đó. Ít ra câu nói này bây giờ không đúng với tôi, k cần tôi phải nói, ai đụng vào đồ của ai thì sau hôm nay tất cả mọi người đều biết.
- Cô?? ( Trân Trân không thể chịu đựng được người khác công kích mình, sắc mặt cô thay đổi trông rất khó coi. Những lời cô nói khiến Trân Trân không tìm được lý do nào phản bác để lấy lại thể diện cho bản thân)
Sau một hồi cô ta lên tiếng.
- Cô chỉ là người vợ dởm thôi, chắc chắn sẽ không có chuyện Gia Minh ân ái cùng cô vì anh ấy không yêu cô.
Nghe Trân Trân nói đến đây cô bật cười thành tiếng.
- Ớ. Cô ngủ dưới gậm giường vợ chồng tôi hay sao mà biết hay vậy? Haha.
Lời nói của Nụ vừa ngây thơ vừa hồn nhiên khiến Trân Trân càng thêm phần tức giận. Những người xung quanh đều liếc mắt nhìn về phía họ, chắc hẳn mọi người sẽ có cách nhìn khác về Trân Trân. Nói những lời này khác nào Trân Trân tự vạch áo cho người xem lưng rằng chính mình đang cố tình chen chân vào mối quan hệ của hai người.
Nói xong những lời này, Trân Trân mới biết mình đã giận quá mất khôn. Đúng như người ta thường nói “ một phút nông nổi, cả đời bốc cám “. Lời nói đã nói ra rồi, làm sao có thể rút lại bây giờ.
Trợ lý của cô thấy vậy liền nói.
- Trân Trân.. chúng ta đi thôi.
- Ơ còn chưa nói xong mà. Tôi còn chưa nói tôi biết chồng tôi là một người tài giỏi lại đẹp trai, không thiếu những bóng hồng thầm thương trộm nhớ và lắm khi còn không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, không ngờ trong đó có cô.
- Cô??
Trợ lý kéo Trân Trân đi khỏi, cô bật cười.
- Xúy! Tưởng ai cũng hiền để cô bắt nạt à?
Cuộc nói chuyện của cô và Trân Trân nãy giờ thu gọn vào tầm mắt của anh, xem ra từ nay trở đi anh sẽ phải có cái nhìn khác về cô, người vợ này của anh cũng không tồi, ngược lại đối đáp còn rất thông minh là đằng khác. Đến thời điểm này, bữa tiệc đã kết thúc thành công tốt đẹp.
- Gia Minh.. cậu lấy được cô vợ thật không phải đơn giản. Hai người rất hợp nhau ( bạn anh lên tiếng)
Anh mỉm cười lắc lắc ly rượu vang trên tay rồi nói.
- Mọi người ở lại vui chơi thêm đi nhé. Tôi đưa cô ấy về trước.
- Vẫn sớm mà.
- Bận rồi.
Dứt lời anh kéo tay cô bước đi..
Trên đường trở về nhà, hai người im lặng rất rất lâu.. im lặng tới mức cô có thể nghe được tiếng thở của cả hai...Cho đến khi tiếng chuông điện thoại cô reo lên, nhìn lên màn hình điện thoại chính là số của bà chủ Đường. Mấy ngày ở Trần Gia, đã có những lúc cô quên mất đi thân phận thực sự, cũng từ hôm tổ chức hôn lễ tới giờ bà chủ Đường mới gọi cho cô. Cô nghĩ thầm chắc hẳn là có chuyện gì đó thì bà ấy mới gọi đêm tối thế này. Cô liếc sang anh, chần chừ bấm nghe máy.
- Ai gọi cô? Sao không nghe đi.
- À.. lát về nghe cũng được.
- Nhưng ai gọi?
- Mẹ.. mẹ tôi gọi.
- Vậy nghe đi.
- Tắt máy rồi. Lát tôi nghe sau.
Về đến nhà, ngay lập tức cô chạy thẳng lên phòng bấm số gọi lại cho bà chủ Đường. Giọng nói đầu dây vang vảng bên tai.
- Sao bây giờ mới nghe máy?
- Con k cầm máy thưa bà.
- Tao đang biểu hay là bây giờ mày lấy được chồng giàu nên quên vợ chồng tao luôn.
- Không có đâu bà.
Từ trong điện thoại vọng ra tiếng kèn trống đám tang.
- Mà bà gọi con có gì chỉ bảo không? Bà đang ở đâu vậy? Sao con nghe thấy tiếng kèn trống đám tang à?
- Làm gì có tiếng kèn trống nào.
- Rõ ràng con có nghe thấy. Ở quê ai chết hả bà?
- Xui xẻo cái mồm bay. Lâu lâu tao gọi điện nhắc nhở mày kẻo mày lại quên mất vợ chồng tao. Thế nhé..
- Khoan đã bà... bố mẹ con lẻ nhà khỏe không ạ?
- Mẹ mày khỏe.
- Vậy còn bố con?
- Tao bận rồi. Thế nhé..
Tút.. tút.. tút..
Tự dưng cô thấy nóng ruột, ruột gan cứ như có ai đó nhóm lửa đốt. Rõ ràng là cô có nghe thấy tiếng kèn trống đám tang. Đang loay hoay trong suy nghĩ, cô giật mình khi nghe thấy tiếng cạch cửa.. Thấy sắc mặt cô không tốt, anh nhíu mày hỏi.
- Sao vậy?
- Không có gì. Tôi đi thay đồ.
Đóng sập cửa nhà tắm lại, cô bấm máy gọi cho số của mẹ đẻ mình ở quê nhưng không thể nào liên lạc được.
Cả đêm đó, cô trằn trọc lăn qua trái rồi lại qua phải. Sau cuộc gọi của bà Đường mà khiến trong lòng cô nóng râm ran, thấp thỏm không yên. Một chốc một lát cô lại bật dậy. Anh nhíu mày hỏi cô.
- Cô sao thế?
Cô lắc đầu.
- không có gì. Tôi tưởng anh ngủ rồi.
- Cô trằn trọc không ngủ thì tôi làm sao mà ngủ được.
- Vậy à? Tôi xin lỗi.
- Cô có chuyện gì à?
- Không có.
Dứt lời cô đặt lưng nằm xuống, quay lưng lại với anh. Một lúc sau đó anh nhẹ nhàng xoay người cô áp sát vào lồng ngực mình.
- Ngủ đi.
- Tôi không ngủ được.
- Không ngủ được thì làm tí khởi động nhá.
- Khùng. Tôi đâu có tâm trạng giỡn với anh.
- Tôi cũng đâu có giỡn em.
Chưa để cô phản ứng anh đã đặt nụ hôn lên môi cô, nụ hôn cuồng nhiệt vồ vập. Hôn từ đôi môi xuống đến xương quai xanh rồi dừng lại trước bầu ngực căng tròn. Một tay linh hoạt kéo tuột chiếc váy ngủ cô đang mặc quăng xuống sàn. Anh đưa mắt xuống nhìn cô, hai má ửng Hồng khiến một góc cõi lòng lạnh giá như tan chảy thành nước. Cúi xuống mút mạnh nụ hoa Hồng đỏ rồi trượt xuống phần hạ thân, tấn công một phát đánh ập vào bên trong hang động, ra sức tung hoành, ra sức càn quấy. Người vợ này của anh luôn khiến anh có cảm giác đặc biệt. Đã bốn năm nay, anh chưa từng động lòng với bất kỳ ai khác, cho dù họ có lột sạch quần áo hoặc khiêu gợi trước mặt anh thì anh cũng chẳng bao giờ quan tâm dù là lướt mắt nhìn một cái. Vậy mà khi gặp cô, được nói chuyện với cô, nhìn thấy cô cười khiến anh cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Lẽ nào anh đã thích cô rồi?
Bầu trời hửng sáng.. hai người vẫn còn quấn quýt bên chiếc giường, thoạt nhìn thật hạnh phúc. Rồi sau đó hai người cùng nhau thức giấc rồi cùng nhau xuống ăn sáng.
Út Liên về ngoại mấy hôm, chú thím hai đi sang làng bên từ rất sớm nên bữa ăn chỉ còn có anh, cô, Trân Trân, bà nội và mẹ hai. Mẹ ba và mẹ tư đi đâu cô cũng không rõ vì dạo gần đây hai người thường xuyên vắng mặt. Trong lúc dùng bữa, bà nội có nhắc đến chuyện của anh và cô.
- Bà nghe nói hôm qua cháu đã giải quyết xong việc với Trân Trân. Bà rất hài lòng.
- Dạ bà.
- Thế bây giờ là việc của hai vợ chồng. Chừng nào thì tính sinh thêm cho Trần Gia thêm một thành viên mới. Cháu là cháu đích tôn nên cả họ ai cũng mong đấy.
- Bà nội. Việc sinh con đẻ cái là Lộc trời cho, đâu phải muốn tính là tính được ạ ( Gia Minh trả lời)
- Ai nói cháu không tính được. Mà hôm qua mẹ hai của cháu phải đi thuyền sang làng bên để cắt thuốc bổ cho hai đứa ấy. Lát nữa bảo nhỏ Cúc sắc thuốc uống đầy đủ là chẳng mấy sẽ có tin vui.
Biết là không nói lại được với bà nội nên hai người nhìn nhau Dạ vâng cho qua chuyện.
Tiễn anh ra xe đi làm, anh nói với cô.
- Cô chẳng cần uống thuốc bà nội bảo đâu.
- Anh không muốn có con à?
- Tôi có yếu sinh lý đâu mà phải uống thuốc, thích thì đẻ phát 2 đứa còn được nữa là.