Lâm Kiều ôm gối nằm trên giường, sau khi học bài mở điện thoại lên chát chít với tụi bạn cùng lớp cô mới lên giường.
Nhưng mà nằm mãi không có ngủ được, đúng là bực mình.
“Cốc… cốc… cốc!” Vương Đông Quân nhìn đồng hồ đêm đã khuya, không biết làm thế nào đành gõ cửa phòng Lâm Kiều.
“Ai đấy, khuya rồi mà không ngủ sao?” Lâm Kiều đang bực bội nghe tiếng gõ cửa thì lầu bầu ngồi dậy sốc chăn đi ra ngoài.
Ban đêm sàn nhà được lát gạch men nên rất lạnh, Lâm Kiều vừa bước đi vừa hít hà.
Trời ạ giờ này vẫn còn mưa, trong nhà tối không thấy ngón tay đâu.
Cô lần mò lại bên vách tường bật điện ngón tay vừa chạm vào công tất thì một tiếng sấm vang lên.
“A…” Lâm Kiều giật mình ngã xuống nền gạch, đầu gối bị va vào tường đau đến nổi cô r3n rỉ.
“Đau quá…”
Vương Đông Quân đứng bên ngoài cánh cửa hồi lâu không nghe động tĩnh định rời đi, nhưng một tiếng sấm vang lên khiên anh dừng lại.
Anh nghe được âm thanh của cô trong phòng đầy sợ hãi liền vội vã đạp cửa phòng xông vào, phải mất một lúc lâu anh mới vào được.
Trong bóng tối Vương Đông Quân cầm điện thoại soi đèn pin nhìn thấy người con gái đang ngồi cạnh vách tường khóc đến thương tâm.
“Em làm sao thế này?” Anh vội ngồi xuống ôm cô đi lại giường.
“Đau chân quá đi, tất cả là lỗi tại anh.
Đang đêm anh chạy tới phòng tôi làm gì?” Lâm Kiều hung hăng đánh vào tay anh khi anh đặt cô ngồi lên giường.
Vương Đông Quân nhìn đầu gối của cô mà đau lòng vội bật đèn phòng lên, lúc nhìn rõ chỗ bị sưng thì trách bản thân mình.
“Tôi xin lỗi em, là lỗi của tôi.
Tại tôi không ngủ được muốn tìm em hỏi chút chuyện.”
“Bây giờ phải làm sao đây?” Lâm Kiều lúc này mặc áo ngủ rộng in hình gấu trúc mặc quần sọt ngắn đang ôm gối rưng rưng trông tội nghiệp.
“Ngoan đợi tôi một lát.” Vương Đông Quân mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đêm tối tĩnh mịch trời còn sấm chớp mấy hồi, Lâm Kiều hít mấy hơi thở ra.
Biết thế cô không đi mở cửa cho anh, đã không ra làm sao còn bị té cho đau chân, đầu gối đau thế này ngày mai làm sao đi học bây giờ?
Cô với tay lên tủ ở đầu giường, nhìn qua màn hình điện thoại đã 2 giờ sáng rồi sao?
Vương Đông Quân mở cửa đi vào, anh nhìn thấy cô cầm điện thoại nhíu mày thì lặng lẽ đi đến dùng thuốc bôi qua vết thương lặng lẽ băng bó cho cô.
“Xin lỗi em, là do tôi không tốt nên khiến em bị thế này.”
Nhìn thấy anh dịu dàng giúp mình băng vết thương, cô cũng không dám mắng anh.
“Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì với tôi mà đêm hôm không ngủ.” Lâm Kiều co chân lại để cho anh một khoảng trống.
“Tôi… lạ nhà.” Lời vừa nói ra nhưng khuôn mặt anh lại nghiêm túc.
Lâm Kiều đột nhiên bật cười, trời ạ một người đàn ông to xác như anh mà còn không ngủ được vì lạ nhà ư? Thật là hết nói nổi mà.
Vương Đông Quân thấy cô cười thì khịt khịt mũi, anh cũng đâu muốn như thế, tất cả là tại vì nơi này có cô.
“Thật ra tôi cũng không ngủ được.” Lâm Kiều bình tĩnh nói, cũng là do có anh ở đây nên mới thế.
Đôi trẻ cứ như một đôi tình nhân hú hý đêm khuya khiến người ta ngại ngùng, hai người nhìn nhau bật cười.
Minh Sơn lúc này đã dậy rồi bởi vì nghe tiếng hét thất thanh của Lâm Kiều nên dậy kiểm tra.
“Ôi trời giờ này sao hai người chưa ngủ vậy ạ?” Anh ta ló đầu nhìn vào phòng Lâm Kiều, bởi vì đèn phòng sáng trưng hai người trẻ thì ngồi trên giường làm người ta có cảm giác mờ ám.
Lâm Kiều cùng Vương Đông Quân giật mình, cô xấu hổ nhìn lại mình và anh đang ngồi chung trên một chiếc giường còn anh thì dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn Minh Sơn khiến anh ta sợ đến nổi vội vàng chạy mất.
“Người ta đi về phòng rồi, sao anh còn ở đây?”
“Tôi muốn ở lại với em không được sao?” anh nghiêm túc.
“Không tôi cần nghỉ nghơi mai đi học.”
“Mai tôi xin cho em nghỉ được chưa?”
“Không được.”
Vương Đông Quân không nói hai lời lấy tay dẩy cô ngã xuống giường.
“Em mà không nghe lời tôi ăn em luôn bây giờ!”
“Anh...” Lâm kiều buồn cười nhưng cũng giận, cái đồ đàn ông gì mà chỉ giỏi ăn hiếp cô thôi.
Cánh tay anh vừa to vừa khoẻ cầm tay cô đã thấy đâu rồi, người thì cao lớn bảo con gái nhà người ta sao mà vật cho lại.
“Hình như hết mưa rồi.” Lâm Kiều nhìn ra cửa sổ thấy mưa đã ngừng bầu trời sáng hơn.
“Ưm, tôi đùa tôi.
Em ngủ đi, tôi cũng phải về phòng nghỉ ngơi.” Nói rồi anh đứng lên đi về phòng không quên đóng cửa cho cô.
Lâm Kiều nhìn đồng hồ, trời ơi nó đã 4 giờ sáng rồi.
Mặc dù cô tự nhủ sẽ ngủ nhưng mắt vẫn mở to nhìn trần nhà, mãi cho đến khi nghe tiếng xe vang lên dưới sân mới chạy lại cửa sổ xem qua.
Minh Sơn đang lái xe đi về nhà của anh ta thì phải.
Lúc Lâm Kiều xuống bếp đã thấy Vương Đông Quân đang ngồi ăn sáng, anh còn chừa cho cô một phần trên bàn.
Lâm Kiều ngồi xuống đối diện anh, Vương Đông Quân đứng dậy đi pha hai ly trà nóng cho cô và anh.
“Anh chuẩn bị bữa sáng sao?” Lâm Kiều hỏi.
“Không, là Minh Sơn đấy.
Còn tôi chỉ ngồi ăn thôi.” Vương Đông Quân cười anh đặt ly trà xuống cạnh cô.
Sáng nay khi anh thức dậy thì thấy Minh Sơn đang làm bánh mì kẹp thịt bò, anh cũng không ngạc nhiên lắm nhưng mà Minh Sơn nói rằng đêm qua anh ta cũng không ngủ được.
Ngẫm lại thì chuyện này không ổn lắm, hình như có gì đó sai sai.
“Oh, trợ lý nhà anh khéo tay quá.” Cô còn tưởng đích thân anh vào bếp làm bữa sáng.
“Tôi luôn tuyển người có ích mà, những trợ lý thư ký bên cạnh tôi luôn rất giỏi.” Vương Đông Quân khoe mẻ.
Lâm Kiều bĩu môi, ý anh là sao nhỉ? Đột nhiên Vương Đông Quân nói với cô.
“Hay là em đến công ty làm trợ lý kiêm thư ký cho tôi đi.”
“Anh có hai người toàn năng rồi còn cần tôi làm gì?” Lâm Kiều hỏi.
“Nhưng mà bọn họ có một số lúc không thể dùng đến, tôi cần một phụ nữ như em nhiều hơn.”
Nói rồi anh nhìn cô một cách ẩn ý, nếu có cô đến công ty sau giờ lên lớp thì tốt quá anh sẽ không cần phải suy nghĩ xem cô hiện đang làm gì.
Lâm Kiều không hiểu ý anh cho lắm cô đơn thuần là nghĩ hiện tại cần một công việc, vừa hay đến chỗ anh để học hỏi kinh nghiệm..