Hiểu Nam đứng nói chuyện với giáo sư trong phòng chủ nhiệm nhìn thấy Lâm Kiều bước vào có chút sửng sốt, đôi tay đang cầm quyển sổ hơi siết lại.
Lâm Kiều coi như không thấy đối phương, cô vào đây chỉ để chào hỏi qua thầy giáo của mình.
Vị giáo sư già đang nói chuyện thấy Hiểu Nam ngây người thì nhìn Lâm Kiều một cái.
Hình như ông ta chưa nhìn ra cô là ai, đôi tay nhăn nheo hạ cặp kính cận xuống nhìn lại lần nữa mới đeo lên lại.
“Em đi học liền đấy à? Đã khoẻ chưa mà đã đến lớp rồi?” Ông nhìn cô nhàn nhạt nói.
“Sao thầy biết chuyện của em ạ?” Lâm Kiều còn định đến giải thích mong ông bỏ qua cho cô về việc nghỉ học hai hôm ở lớp.
“Người nhà em đã báo tin với trường rồi, em yên tâm nghỉ ngơi thêm nhé.”
“Vâng em cảm ơn thầy, thầy cho em xin bài hôm trước để về ôn lại ạ.”
“Đây cầm lấy.”
Lâm Kiều nhận xong tài liệu cúi đầu chào ông rồi đi thẳng ra ngoài cũng không để ý Hiểu Nam làm gì khiến cho cậu ta tức giận thêm.
Cô vừa đi vừa gọi điện sang cho mẹ mình, hôm qua mẹ cô được đưa về nhà sau đó bác sĩ riêng của Vương Thị còn đưa bà đi chăm sóc sức khoẻ theo lệnh của Vương Đông Quân.
Hiện tại bà đang điều trị tại bệnh viện tư nhân của Vương Thị, sức khoẻ đã dần ổn định rồi.
“Mẹ cảm thấy thế nào rồi ạ?” Lâm Kiều đi nhanh đến lớp học của mình, cô muốn gặp Đường Dung nói chuyện một lúc.
“Mẹ khỏe, hôm nay ăn ngon miệng hơn rồi.
Cũng nhờ Đông Quân và mấy cô y tá với bác sĩ Hồ chăm sóc mà giờ chân đỡ đau rồi.
Còn con, con thế nào rồi?.” Cao Nhu ngồi trên giường xem tivi, cảm giác sau nhiều năm nhìn thấy sự thay đổi của nhân loại có chút không quen.
“Dạ, mẹ khoẻ hơn thì tốt ạ.
Con đang đến trường lấy vở về chép bài, buổi tối con và anh ấy sẽ ghé thăm mẹ nha.” Lâm Kiều thờ phào nhẹ nhõm mẹ cô đang yếu, chỉ sợ bà chưa thích ứng được với môi trường bên ngoài thôi.
Cũng may có anh sắp xếp hết cho hai mẹ con cô, Lâm Kiều càng cảm kích anh.
“Vậy được, mẹ chờ hai đứa đến.
Nhớ buổi tối đến đây mặc áo ấm một chút nhé, trời hình như lạnh hơn rồi.” Cao Nhu xem phim đến đoạn gay cấn hai mắt vẫn nhìn màn hình, nhìn thấy khung cảnh trong màn hình tivi có mưa rơi lất phất liền nói.
“Dạ…” Lâm Kiều sửng sốt nhìn trời bên ngoài sân trường đang nắng vàng rực rỡ, cô không thể hình dung được.
Đột nhiên Lâm Kiều nhíu mày hoảng hốt bàn tay bịt chặt miệng tránh để bà Cao Nhu nghe thấy tiếng nức nở.
“Con làm sao đấy?”
“Dạ con vào lớp chút, mẹ nghỉ ngơi đi tối con ghé nha.
Con sẽ mua đồ ăn ngon cho mẹ.”
“Um, con bận thì đi đi.” Nói xong bà Cao Nhu cúp máy trả lại cho cô y tá, còn bà vừa ăn miếng trái cây y tá đưa cho mắt vẫn theo dõi phim đang chiếu trên tivi.
Y tá gọt xong trái cây, thu dọn đồ rồi đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Cô khẽ lắc đầu thở dài nhìn bác sĩ Hồ, bác sĩ Hồ nhìn qua cửa kính ánh mắt phức tạp.
Thực ra ông và bà Cao Nhu là bạn lâu năm, nhớ năm đó đột ngột nhận được tin bà qua đời, ông vẫn không tin được một người như bà lại đoản mệnh.
Hiện tại người vẫn còn trở về nhưng có vẻ bà đang bị bệnh nghiêm trọng rồi, thần trí kém minh mẫn bị lẫn lộn đời thật và phim ảnh.
Điều này cũng là do ông quan sát bà từ sáng, bọn họ có mở tivi cho bà xem đỡ buồn không ngờ nhờ nó mà phát hiện ra.
“Cao Nhu sao số bà lại khổ thế này!” Bác sĩ Hồ tháo kính xoay người bước về phía phòng trực phía sau hai người vệ sĩ canh cửa nhìn nhau, một người cầm điện thoại bấm số gọi đi.
oOo
Khi Vương Đông Quân tan làm trở về nhà đã thấy Lâm Kiều chuẩn bị một túi đồ ăn cùng sữa và trái cây, cô mặc chiếc áo thun rộng cùng quần jean tóc búi cao đơn giản ngồi ở phòng khách.
Đợi cho anh tắm rửa xong cùng nhau ăn cơm rồi xuất phát.
Trên đường đến bệnh viện dừng xe trước đèn đỏ, Vương Đông Quân nhận được tin nhắn nội dung là: “Lâm Na bị nhốt đến phát điên rồi! Không biết trong hai ngày nửa nhà họ Lâm sẽ có động tĩnh gì lớn không?”
“Cứ cho ăn đầy đủ ngày ba bữa rồi thả gián vào phòng cô ta.” Nhắn xong Vương Đông Quân còn khiêm tốn nhếch môi một cái.
Lâm Kiều ngồi bên cạnh nhìn anh có phần khó hiểu: “Anh vừa đọc gì vui lắm à?”
“Không có!” Nói xong đèn chuyển sang xanh anh liền lái xe đi, một tay vươn qua bên cạnh để cô tựa vào vai mình.
“Ngoan, sau này em không cần lo lắng nữa.
Mọi chuyện có tôi sẽ gánh vác thay em.”
Lâm Kiều không hiểu gì, chỉ nghe lời anh nói rồi gật đầu.
Vậy cũng được một mình cô cũng mệt mỏi lắm, có anh thật tốt biết bao.
Xe rất nhanh đã dừng trước bệnh viện, đây là bệnh viện tư nhân đắt đỏ người dân nghèo sẽ không có đủ chi phí vào đây khám bệnh.
Những nhà giàu thì không thiếu người mang người thân đến đây, dịch vụ hậu mãi ở bệnh viện này cũng tốt hơn bên ngoài.
Lâm Kiều hít một cái, lúc trước ở trong trường cũng có một bạn nam sinh nhà giàu chỉ gãy tay thôi mà cậu ta nằm ở đây tận ba tháng.
Đến khi trở về thì tăng lên 5 kilogam thịt khiến bạn học ai cũng suýt xoa, có tiền thích thật đấy.
“Mẹ nói vẫn ổn nhưng mà em hơi lo.” Lâm Kiều cầm túi trái cây mở cửa ra xuống xe.
Vương Đông Quân mở cửa xe cầm theo đồ ăn đi qua cầm luôn trái cây cho cô, đôi mắt đen của anh khẽ nhìn cô một cái rất nhanh.
Anh đã nghe vệ sĩ báo lúc sáng rồi, nhưng không muốn cô lo lắng nên không nói ra.
“Đi thôi.”
Lâm Kiều bước theo anh vào trong bệnh viện, đi tới chỗ nào cũng dừng lại nhìn một lúc khiến anh bật cười.
Sau này anh sẽ cho cô đứng tên bệnh viện này, để cô quản lý có lẽ tốt hơn là anh.
Vừa đi đến hành lang định rẽ qua khoa ngoại đột nhiên bước chân Lâm Kiều khựng lại nắm lấy cánh tay của Vương Đông Quân.
Anh cũng nhìn theo cô, bọn họ không hẹn mà cùng nhau đứng nép sau vách tường nhìn về hướng đối diện.
“Anh nói đi bao giờ thì anh ly hôn.” Tiếng người phụ nữ vang lên có phần quen tai, Lâm Kiều nhớ ra người này là thư ký riêng của Lâm Hải.
Lâm Hải đột nhiên đẩy người phụ nữ kia vào phòng bệnh giọng tức giận: “Bé cái mồm lại, cô có biết đây là đâu không?”
“Anh sợ mất mặc thế còn đứa bé này anh tính sao hả?”
“Con thì sinh ra, nhưng cô không được vượt quá giới hạn của tôi.
Mau vào phòng.” Lâm Hải đẩy người phụ nữa kia vào phòng đóng cửa lại.
“Ôi trời!” Lâm Kiều bịt miệng vội lấy điện thoại ra.
Hai người chứng kiến hết một cảnh đặc sắc này cô còn bật điện thoại quay phim lại, Vương Đông Quân ở bên cạnh còn tưởng cô sẽ kinh ngạc mà chạy tới hỏi hai người kia chứ.
Không hiểu sao anh nhìn cô mà bậc cười làm Lâm Kiều giật mình.
“Anh cười cái gì?” Lâm Kiều giật mình dùng một tay đánh anh.
“Em thật là đáo để đó.” Vừa cười vừa né tay cô, hai người đi từ từ đến thang máy.
“Hừ mấy lúc thế này là trời cho em tác nghiệp đó anh.” Cô chạy theo nói nhỏ, ý trời rồi mà.
Bóng dáng đôi tình nhân rối ra rối rít khuất sau thang máy, Lâm Kiều ở trong thang máy còn không ngừng phát lại đoạn video kia xem thật kỹ.
Anh ở bên cạnh nhìn lên camera không nói hai lời bỏ đồ trên tay xuống, lấy áo khoác của mình che lên đầu Lâm Kiều.
Cả người thơm hương bạc hà vây hãm cô gái nhỏ vào góc khuất cúi đầu xuống hôn khiến Lâm Kiều không thể chống cự.
Nhân viên an ninh của bệnh viện đang trực đêm có năm người ngồi trước màn hình nhìn thấy vị nào đó vừa trừng mắt ngay lập tức tắt camera trên góc thang máy.
Tháng này bọn họ có được lương hay không là nhờ một lần này đó, ai mà biết chủ tịch hôm nay liều lĩnh như thế chứ..