Trong cái thành phố bé nhỏ mỗi ngày Lâm Kiều phải bon chen cân bằng việc học và làm kiếm tiền nuôi bản thân, nhưng ngày tháng cực khổ như thế mặc dù mang danh là tiểu thư nhà họ Lâm.
Nhưng cái mác ấy khiến cho cô không thở nổi, giá như tất cả chỉ là câu chuyện của một gia đình nào đó mà không phải cô.
Cổ phần công ty cô đã lấy lại được nhưng điều đó có ý nghĩa gì khi mà hai mẹ con cô không hạnh phúc?
Đại Hàn, thành phố N.
Chuyến bay đáp xuống là 3 giờ chiều, Vương Đông Quân cùng Lâm Kiều lập tức cùng Châu Thiên lái xe đi vào trung tâm thành phố.
Đến trụ sở chi nhánh đã có rất nhiều nhân viên công ty cùng phóng viên đang vây quanh nhà xưởng.
“Chào ngài chủ tịch và phu nhân!” Nhân viên nhìn thấy xe đến vội bước tới chào hỏi.
“Chào mọi người” Vương Đông Quân xuống xe mở cửa cho Lâm Kiều.
Nhân viên vừa nhìn thấy đám phóng viên vội vàng ngăn họ lại không cho đến quá gần anh và cô, những người làm nghiệp viết báo này hay có tính làm liều.
Bọn họ ở đây để chờ đợi kết quả giải quyết từ cán bộ cấp cao của Vương Thị, vừa nhìn thấy Vương Đông Quân đến phóng viên liền chen lấn xô đẩy mong muốn phỏng vấn anh.
“Ngài chủ tịch nghe nói anh đích thân bay từ thành phố Q đến đây sao?”
“Tình hình nhà xưởng cháy rụi thiệt hại hàng trăm tỷ đồng anh tính giải quyết thế nào? Bên công ty có đối sách gì không?” Phóng viên đài truyền hình thành phố N.
“Đối với việc may mắn không có công nhân nào thiệt mạng anh có cảm thấy yên lòng hơn không?” Một phóng viên chen ngang.
“Các vị mời mọi người đợi bên ngoài, chủ tịch chúng tôi vừa xuống máy bay hơi mệt.
Buổi chiều có tổ chúc họp báo sẽ mời anh chị đến dự, thời gian sẽ thông báo sau.
Cảm ơn.” Châu Thiên đi trước mở đường cho hai người, lần đầu bị phóng viên vây kín Lâm Kiều có cảm giác hơi run.
“Kiều Kiều em không sao chứ?”
“Xin nhường đường!” nhìn thấy sắc mặt cô không thoả mái cho lắm anh vội dùng tay che để cô nép trong lòng mình cùng nhau vào văn phòng.
“Không sao, em hồi hộp quá thôi.”
Sáng hôm nay bọn họ chuẩn bị hơi gấp ăn uống qua loa mang theo vài bộ quần áo rồi lập tức lên đường, cũng may lần này cô đã thi xong nên có thể cùng anh đi mà không cần lo lắng.
Hiện tại chắc có chút đói rồi.
Văn phòng công ty ở thành phố N cũng là một trụ sở lớn, bọn họ đến gặp tổng giám đốc khu vực này anh ta vừa nhìn thấy chủ tịch hai chân điều run lên.
“Chào chủ tịch, chào phu nhân!” Đứng ở bên ngoài đợi từ sớm hiện giờ tận mắt thấy khí thế của đối phương anh ta không khỏi chấn động, tuổi đời ngang nhau nhưng đúng là khí chất tinh anh không phải ai cũng có được.
“Chào anh.” Vương Đông Quân bắt tay.
Lâm Kiều nhìn người thanh niên tuổi chừng ngoài ba mươi gương mặt cương nghị, quần áo nghiêm chỉnh.
Trong lòng ít nhiều cũng nể phục anh ta, dù sao hiện nay người trẻ tuổi làm đến chức vụ này không nhiều.
Tuổi còn trẻ đã có thể tự mình đứng đầu một chi nhánh đủ biết nổ lực của anh ta rất lớn, cô cũng mong Vương Đông Quân có thể xử lý nhẹ nhàng một chút.
Tiền mất có thể kiếm lại nhưng mầm non nhân tài như thế này rất hiếm, nếu như không có trận hoả hoạn xảy ra có lẽ đây là chi nhánh đứng đầu ở ngoại quốc của Vương Thị có sức hút với các nhà đầu tư.
Xưởng rượu này nghe nói được anh ta chăm chút không ít, mỗi năm mang về lợi nhuận cho Vương Thị không nhỏ.
Vương Đông Quân không nói gì nhiều trực tiếp đi vào trong toà nhà, sau khi được Phạm Sơn dẫn đường bọn họ nhanh chóng vào văn phòng.
Anh hiện đang xem giấy tờ hồ sơ mà Phạm Sơn đưa qua, anh xem qua một lúc lâu cuối cùng bảo anh ta ngồi xuống bàn trà bên cạnh.
“Đã tìm ra nguyên nhân cháy chưa?”
“Bước đầu xác minh là do chập điện ạ.” Phạm Sơn đứng thẳng hai tay đặt bên quần hơi siết lại.
“Bên cảnh sát đã lấy lời khai hết nhân chứng chưa?”
“Dạ tất cả đã làm xong.”
“Vậy chúng ta đến sở cảnh sát một chuyến.” Anh đứng dậy nhìn Lâm Kiều hai người không hẹn mà cùng đặt tay vào nhau cùng ra ngoài.
Châu Thiên nhìn Phạm Sơn chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng thở ra một cái, lần này biết bao hợp đồng lớn bên tập đoàn gửi xuống vậy mà nhà xưởng lại không còn.
Xoay sở cũng mất khá nhiều thời gian, chỉ mong đối tác sẽ thông cảm.
oOo
Sau khi làm việc với bên cảnh sát Vương Đông Quân bắt tay chào tạm biệt với đội điều tra, anh và cô cùng quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Buổi chiều tầm 3 giờ Vương Đông Quân sẽ họp báo, lần này anh muốn trấn an công nhân nhà máy để bọn họ nhận ít phúc lợi ổn định cuộc sống.
Sắp xếp cho Phạm Sơn và Châu Thiên làm việc hai người về phòng tắm rửa thay quần áo, Vương Đông Quân đặt một bàn ăn dưới nhà hàng nhưng bị Lâm Kiều cản lại.
Hôm nay cô muốn đặt đồ ăn tại phòng.
“Em còn nói không mệt, mau nằm nghỉ ngơi.
Chiều nay để mình anh đi là được rồi.” Vương Đông Quân ôm lấy cô vào lòng.
Hơi thở ấm nóng làm đôi tai Lâm Kiều đỏ lựng, hai má cô bất giác nóng lên.
Anh nhìn thấy còn cố tình hôn lên hõm cổ trắng của Lâm Kiều, khi đôi môi anh vừa chạm đến cả người cô run nhẹ.
Hơi thở ám muội bao phủ căn phòng, từ ngày bọn họ xác định yêu đương anh chưa bao giờ đi quá giới hạn với cô.
Chắc anh nhịn cũng khổ sở rất nhiều, Lâm Kiều nghỉ vậy.
Anh là một người đàn ông sức khoẻ đang ở thời kỳ sung mãn làm sao lại không có nhu cầu.
Lâm Kiều càng nghĩ càng thương anh, cô ôm lấy đôi má trên gương mặt đẹp ấy đưa đôi môi mềm nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
“Có phải vì em anh đợi rất lâu?”
“Em biết mà còn hỏi…” Vương Đông Quân hờn dỗi, anh toàn bị cô trêu như bây giờ vậy.
“Vậy em hứa với anh, khi hoa hướng dương trong vườn nở em sẽ gả cho anh.” Lâm Kiều vừa vừa nói xong hôn lên môi anh thật nhanh.
Bắt được khoảnh khắc này Vương Đông Quân không nói hai lời hôn cô thật lâu, anh suýt thì vượt qua giới hạn rồi.
Buổi chiều đợi cho Lâm Kiều ngủ say Vương Đông Quân bắt đầu đi họp báo, trước khi đi không quên căn dặn cô đợi anh về.
Họp báo giải quyết công việc đến tận 6 giờ tối Vương Đông Quân mới nhớ ra anh có một chuyện cần phải làm ngay.
Vậy là ở một ngôi nhà quen thuộc nào đó trong thành phố Q, vườn hoa hướng dương ngoài vườn đang ở tuổi lá đã bị ai đó âm thầm sai người thay toàn bộ sang hướng dương sắp nở hoa..