----Mấy năm trôi qua, Cường Tử kết hôn, có con.
Lúc này bà Lý vẫn chưa tái hôn.
Cường Tử mới ý thức được bản thân mình đang xem nhẹ cái gì, tựa như Lương Cẩm Tú nói, nếu như ông ta nói cho bà Lý ngày đó nhìn thấy gì, có lẽ bà Lý sẽ không tái giá nhưng tuyệt đối sẽ không trông như vậy.
Ông ta đã gián tiếp hại bà.
Mấy lần ông thầm hạ quyết tâm đi tới cửa nhà bà Lý nhưng lúc nào cũng lần lượt trở về.
Muốn nói cái gì?Đã nhiều năm trôi qua.
Vì sao lúc ấy không nói?Liên lụy đến ân nhân, liên lụy đến bà Lý, còn có thím hai, cùng với rất nhiều rất nhiều người khác trong thôn.
Có tính lấy oán trả ơn hay không?Cứ như vậy, thời gian tiếp tục trôi qua, dũng khí tựa như một bong bóng, càng lớn càng dễ phá, Cường Tử càng ngày càng nhiều băn khoăn, càng ngày càng không thể nói ra miệng, ngược lại ngày đêm tự mình gặm nhấm áy náy.
Cả đời bà Lý cứ bị hủy hoại như vậy.
Ông là một nửa tội đồ.
“Thím, con không phải người, trong những năm gần đây con cũng không dám nhìn thẳng vào thím.
"Nói ra bằng miệng, Cường Tử lại có cảm giác được giải thoát, rất thoải mái, bí mật kia nặng trịch, làm cho ông ta không lúc nào mà không cảm thấy có gông đeo trên cổ, tra tấn lương tâm, ông ta hung hăng tát mình mấy bạt tai, tuy nhiên không cảm thấy đau chút nào:"Thím đánh con đi, mắng con đi, giết con cũng được, chỉ cầu thím đừng giận bản thân mình.
”Ông ta lo lắng nhiều hơn Lương Cẩm Tú.
Vì yêu mà nhảy giếng, vì yêu mà không để ý xuất thân, vì yêu mà thủ tiết mấy chục năm.
Cho tới hôm nay tất cả đều tan biến thành bọt nước.
Ông đã sớm đã không còn là đứa trẻ năm đó, đã trở thành người đàn ông có gia đình, trải qua một số chuyện nen biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Phải là loại đàn bà như thế nào mới có thể hơn nửa đêm hẹn hò với một người đàn ông đã có vợ.
Bà Lý gần như không có một chút phản ứng, linh hồn giống như không biết bay đi nơi nào, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong bóng đêm, một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nâng Cường Tử dậy.
Giọng bà dịu dàng như thường lệ, cô nói:"Cường Tử ngoan, đứng lên đi, thím không trách con.
”Bà ấy quá bình tĩnh.
Bình tĩnh làm cho người ta không nói nên một câu an ủi.
Mặt trăng leo lên đầu cây, bóng cây lắc lư.
Bà Lý chậm rãi đứng lên, xoay người đi, bà giống như không thấy hai người, thậm chí ngay cả rùa cỏ làm bạn với bà hơn nửa đời người cũng quên mất.
Cường Tử muốn đuổi theo, Lương Cẩm Tú giữ chặt ông ta, nhẹ nhàng lắc lắc tay.
Tựa như Bạch đầu ông đến bây giờ vẫn không ăn không uống chờ chết kia, bà Lý hiện tại đang ở trong một không gian hoàn toàn khác, trở về hay là đi tiếp đều do bà quyết định.
Lương Cẩm Tú chậm rãi đi theo phía sau.
Đi một hồi cô mới phát hiện không đúng, không phải phương hướng về nhà.
Hướng về nhà bà thím hai?Bà Lý định đến đó làm gì?Đều nói năm tháng hủy hoại mỹ nhân, thím hai lớn hơn bà Lý bảy tám tuổi, hơn bảy mươi rồi, không còn đẹp như xưa.
Bà thím không giống những bà lão khác, thích thanh nhã, có đôi khi nhìn từ phía sau vẫn thấy còn có bóng dáng lúc trẻ.
Nhưng mắt đã sớm mờ.
Bà thím híp mắt, một hồi lâu mới thấy rõ người tới là ai, kinh ngạc nói:"Bà goá Lý, sao lại là bà?"Cả thôn chỉ có một mình bà thím hai dám gọi bà Lý như vậy.
Bà Lý đặt quạt hương bồ lên tảng đá, ngồi xuống nói:"Lão hồ ly, tôi tới cám ơn bà.
” “Cảm ơn tôi? Bà sẽ không bị bệnh đãng trí rồi quên bình thường tôi hay mắng bà như thế nào chứ.
"Thím hai khiếp sợ mở to mắt, sau đó ý thức được cái gì, nhìn chằm chằm vào mặt bà Lý hơn nửa ngày, nở nụ cười:"Bà đã biết chuyện đó?” Bà Lý nhẹ nhàng gật đầu.
.