Hàn Thịnh tuy rằng dáng người cao, nhưng Trì Thược nói thế nào cũng là một người trưởng thành.
Ôm lấy một người nam tính thành niên, nhưng Hàn Thịnh ngay cả lông mày cũng không hề nhăn lấy một cái.
Sau khi Trì Thược khiếp sợ, suy nghĩ của cậu lập tức chuyển tới một địa phương kì quái khác.
Cậu trợn đôi mắt to tròn, nhìn cánh tay Hàn Thịnh còn đang duỗi thẳng.
Hắn mặc áo dài tay, cổ tay lộ ra khỏi cổ tay áo, mơ hồ còn nhìn thấy được đường nét cơ bắp căng chặt.
Trì Thược đột nhiên liền nhớ tới một chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Lúc đó cậu tham gia một bữa tiệc, có người công khai bắt nạt cậu.
Khi đó Hàn Thịnh đột nhiên đẩy cửa mà vào, sau đó hắn liền trực tiếp một cước đem người nào đó đạp té lăn trên mặt đất.
Lúc Trì Thược nghĩ như vậy, đôi mắt còn nhìn đến hai đùi của Hàn Thịnh.
Trong lòng còn tiếp tục suy nghĩ, đôi chân này của hắn, nếu đạp người khác, thì nhất định sẽ đặc biệt đau.
Hàn Thịnh từ lúc ôm lấy Trì Thược thì liền hối hận rồi, chỉ là ôm cũng đã ôm rồi, nếu như lập tức lại thả người xuống, như vậy thì thật sự rất giấu đầu hở đuôi.
Hắn vốn định chờ Trì Thược nói chút gì đó.
Kết quả đợi cả nửa ngày, Trì Thược chỉ mở đôi mắt to tròn kia, nhìn tới nhìn lui trên cơ thể của hắn.
Còn đặc biệt nhìn chằm chằm vào chân của hắn.
Hàn Thịnh thuận theo ánh mắt của Trì Thược, nhưng cũng không biết cậu nhìn chằm chằm chân của mình là vì lí do gì.
Không đợi được phản ứng của Trì Thược, Hàn Thịnh liền một bước đi về phía trước, một tay của hắn nắm lấy cằm của Trì Thược, nhưng lực đạo dùng đến lại đặc biệt nhẹ.
Giống như thanh niên trước mặt là một chế phẩm bằng thủy tinh, chỉ cần hơi hơi dùng sức, sẽ lập tức bị bể nát.
"Bị bệnh tại sao không cố gắng nằm ở trên giường?" Hàn Thịnh lạnh mặt chất vấn.
Trì Thược chớp chớp đôi mắt trắng đen thông suốt của mình.
"Ngủ một ngày, không thoải mái." Trì Thược há miệng, vừa nãy suýt nữa thì cậu đã nói ra Anh quản tôi.
Lý trí đột nhiên trở về không ít, làm cho cậu rõ ràng một việc cậu không thể dễ dàng chọc giận người đàn ông này.
"Không thoải mái, thì cũng không được ăn mặc ít như vậy, mà ngồi ở phòng khách, trên người ngay cả cái áo khoác cũng không mặc." Hàn Thịnh vừa nhìn đến Trì Thược bệnh còn chưa tốt, còn dám tùy hứng mà chỉ mặc một bộ quần áo.
Hắn thực sự rất muốn đem người này đánh cho một trận.
Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ nghĩ trong lòng, nếu như thật sự đánh hỏng, thì hắn cũng không nỡ.
Bởi vì ngày hôm qua, Hàn Thịnh cơ bản đã xác nhận được tâm ý của mình.
Có lẽ ở một lúc nào đó sớm hơn, hoặc cũng có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, có một số việc đã được chú định rồi.
"Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý." Trì Thược cúi thấp đầu, đỉnh đầu có một xoáy tóc nho nhỏ, thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Hàn Thịnh nhịn không được, liền buông ra cái tay đang nắm cằm Trì Thược, ngược lại đi vò tóc của cậu.
Trong lòng bàn tay là cảm giác mềm mại, sờ lên cảm giác rất tốt.
Hàn Thịnh đứng, rũ mắt nhìn khuôn mặt của Trì Thược, tầm mắt rất nhanh liền ngừng lại ở trên môi của cậu.
Nơi đó cũng rất mềm mại, hương vị còn giống như thạch trái cây.
Nghĩ lại một chút, Hàn Thịnh liền hoàn toàn nhớ lại xúc cảm cùng với mùi vị ở nơi đó.
Sau đó, con ngươi của Hàn Thịnh liền bắt đầu trầm hơn.
Trì Thược cảm giác bầu không khí trong phòng càng ngày càng quái dị, cậu liền ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thịnh.
Không ngờ, cái nhìn này đều khiến cho tim của cậu ngừng đập nửa nhịp.
Ánh mắt Hàn Thịnh sâu thẳm, nhìn chằm chằm mặt của cậu, giống như đang suy nghĩ nên hạ miệng ở chỗ nào, đem con mồi là cậu xé nát ăn vào trong bụng.
Trì Thược cũng không lập tức nghĩ đến cái gì khác, mà là trực tiếp cảm nhận được tầm mắt nguy hiểm của Hàn Thịnh, giống như một loại mãnh thú to lớn nào đó phát hiện được con mồi của nó.
Trì Thược lập tức trốn về phía sau một chút, khiến cho bàn tay của Hàn Thịnh rơi vào khoảng không.
Hàn Thịnh nhìn tay của mình còn đang ở giữa không trung, còn có Trì Thược ở phía kia tóc bị mình vò loạn, nhìn thấy được trong mắt của cậu đang đề phòng hắn.
Hàn Thịnh thả tay xuống.
Lúc trước, hắn đã từng điều tra qua Trì Thược, cậu chưa từng kết giao qua bạn gái, bạn trai lại càng không.
Về phần Trì Thược có phải là thẳng nam hay không, Hàn Thịnh cũng còn chưa xác định được, nhưng hắn sẽ rất nhanh chóng tìm được phương pháp.
Hàn Thịnh chỉ để lại một câu "Đang sinh bệnh, không cần chạy loạn khắp nơi", sau đó liền xoay người rời khỏi phòng.
Chỉ để lại một mình Trì Thược đang ngồi trên giường, một đầu ngốc ngốc.
Đây lại là cái tình huống gì đây, Trì Thược liền kéo chăn đắp trên người.
Cậu ngã bệnh không sai, nhưng lẽ nào Hàn Thịnh cũng bị bệnh, nếu không thì sao lại làm ra một chút việc, chẳng hiểu ra sao.
Trì Thược cầm lấy cái gối ở phía sau, sau đó kéo lại đây.
Hai tay của cậu liền nắm lấy cái gối, giống như là đang nắm tóc của Hàn Thịnh.
Vừa nghĩ đến việc nếu như cậu đem tóc của nam nhân bứt cho trụi, thì đối phương lập tức sẽ biến thành đầu hói.
Trì Thược nghĩ đến cảnh tượng đó, liền cảm thấy cực kì buồn cười.
Không đúng, cậu tại sao phải kéo tóc người ta, đáng lẽ phải đem khuôn mặt lạnh lùng quá phận kia của Hàn Thịnh đánh thành đầu heo.
Đầu heo chắc chắn sẽ đặc biệt xinh đẹp.
Trì Thược một trận não bổ, còn đem chính mình chọc cho cười.
Lúc này, Hàn Thịnh lại cầm ly nước nóng đi lên, vừa mới đẩy cửa liền nhìn thấy Trì Thược một người ngồi ở chỗ đó, cười đến giống như đồ ngốc.
Đồ ngốc còn không nghe được tiếng mở cửa, cho đến khi người ta đi tới trước mặt, thì cậu mới bừng tỉnh phát hiện.
Sau đó, bất chợt liền thốt lên một câu: "Đầu heo!" (ALice: Tui cừi ẻ tập )
Đầu heo?
Hàn Thịnh nhíu mày, trong căn phòng này chỉ có hai người là hắn cùng Trì Thược.
Trì Thược đang nói ai, vừa xem liền hiểu ngay.
Mắng hắn là đầu heo?
Có phải là hắn quá dung túng cậu rồi không?
Hàn Thịnh đặt ly nước lên trên tủ đầu giường, liền chậm rãi xoay người.
Chờ khi nhìn đến khuôn mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước của Hàn Thịnh, Trì Thược lúc này mới ý thức được,cậu vừa mới đem suy nghĩ ở trong lòng nói ra.
Trì Thược sững sờ chớp mắt, còn đang tự hỏi phải giải thích thế nào, thì Hàn Thịnh liền mở miệng trước.
"Tối hôm qua có một việc, tôi nghĩ cậu có quyền được biết."
Hàn Thịnh mở miệng, cũng không phải hỏi Trì Thược tại sao mắng hắn là đầu heo, mà là nói đến một chuyện khác.
"Chuyện, chuyện gì?" Trì Thược nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Thịnh, còn nghĩ chắc hẳn là chuyện đặc biệt quan trọng.
Hàn Thịnh thấy Trì Thược ngồi nghiêm chỉnh, chỉ còn kém lấy một cuốn sách nhỏ cùng một cây bút ra.
Biểu tình của hắn mặc dù không có gợn sóng, thế nhưng hắn lại đang mong đợi biểu tình tiếp theo của Trì Thược.
"Nửa đêm hôm qua cậu phát sốt, tôi sai người đưa thuốc hạ sốt lại đây."
Chuyện này Trì Thược không có ấn tượng nào, cậu chỉ là nghe dì giúp việc nói lại.
Trì Thược giống như một học sinh ngoan, chờ Hàn Thịnh nói tiếp.
"Tôi sợ nhiệt độ của cậu lại tăng cao, liền lấy thuốc cho cậu uống.
Nhưng mà cậu sốt đến mê man, hoàn toàn không có tỉnh lại."
"Miệng của cậu còn cắn vô cùng chặt, làm sao cũng mở không ra."
Những lời này của Hàn Thịnh là đang thuật lại một sự thực, nhưng ở dưới hoàn cảnh như vậy, hắn đứng ở bên giường, còn Trì Thược thì đang ngồi ở trên giường.
Trì Thược vừa nghe được những lời đó, lỗ tai cũng chậm rãi đỏ lên.
Trì Thược cũng không biết, bản thân mình còn không chịu phối hợp như vậy.
"Sau đó cậu vẫn uống thuốc, nhưng cậu đoán xem, cậu là như thế nào uống được?" Hàn Thịnh là chủ của một tập đoàn lớn, cho dù đang nói một việc nhỏ như vậy, nhưng lại giống như là đang ở trong công ty mở họp, khiến cho Trì Thược cảm giác được áp lực thật lớn.
Ép đến cậu không có cách nào lắc đầu, chỉ có thể thuận theo Hàn Thịnh hỏi một chút: "Tôi làm sao uống?"
"Tôi cho cậu uống, là miệng đối miệng cho cậu uống." Hàn Thịnh thân thể đột nhiên lại gần, hắn khom lưng cúi sát vào Trì Thược.
Thân thể cao to, giống như ngọn núi lớn nguy nga, đè x uống Trì Thược.
Trì Thược hoàn toàn trợn tròn mắt, cậu đương nhiên biết đến cái gì gọi là miệng đối miệng.
Nhưng mà loại sự tình này, lại xảy ra ở trên người cậu và Hàn Thịnh, ngược lại chỉ khiến cho Trì Thược cảm thấy kinh tủng.
Trì Thược không muốn Hàn Thịnh tiếp tục tới gần, nên liền đưa tay chặn lại lồ ng ngực của Hàn Thịnh.
Dưới lòng bàn tay cậu là cơ bắp rắn chắc, xúc cảm rõ ràng, Trì Thược bị cả kinh lập tức muốn rút tay về.
Nhưng tốc độ của Hàn Thịnh còn nhanh hơn cậu, hắn một phát liền bắt được tay trái của Trì Thược, không cho Trì Thược trốn tránh.
"Tôi giúp cậu, cậu có phải là nên cùng tôi nói tiếng cảm ơn?" Bên trong ánh mắt của hắn, tựa như có ác liệt quang mang lóe lên.
Hàn Thịnh phát hiện một điều, cứ như vậy mà bắt nạt Trì Thược, nhìn bộ dáng thanh niên tay chân luống cuống, thực sự chơi rất vui.
Thấy được khuôn mặt thanh niên đổi tới đổi lui, thoạt nhìn là mới bị việc hắn nói tới khiến cho sợ hãi.
Trì Thược trước đây còn chưa từng trải nghiệm qua việc này, cho nên cậu căn bản không biết phương thức tốt nhất đáp lại là cái gì.
Loại tinh thuần này, càng khiến cho Hàn Thịnh cảm thấy Trì Thược rất đáng yêu, khiến cho hắn càng muốn bắt nạt cậu thêm.
Tỷ như nói cho Trì Thược, hắn vốn chỉ là đơn giản muốn mớm thuốc, kết quả là Trì Thược lại đem đầu lưỡi của mình duỗi tới lim hắn.
Nghĩ một lúc, Hàn Thịnh vẫn là quyết định bỏ qua.
Nếu thật sự nói ra, thì hắn sợ Trì Thược sẽ trực tiếp vén chăn lên chạy lấy người.
"...!Cảm ơn." Trì Thược dưới ánh mắt mang lực uy hiếp mười phần của Hàn Thịnh, há miệng nói tiếng cảm ơn.
Hàn Thịnh ngồi dậy, đem nước ấm ở trên tủ đầu giường lấy tới, đặt vào trong tay của Trì Thược.
"Uống một chút nước nóng trước."
Trì Thược hai tay nâng cốc, còn đặc biệt nghe lời mà từng ngụm từng ngụm uống nước.
Hàn Thịnh trong mắt xuất hiện một chút ý cười ôn nhu, nhưng ở lúc Trì Thược uống hết nước rồi đặt cốc xuống, hắn liền thu liễm lại biểu tình trên mặt.
Ngày tháng còn dài, người cũng đã ngủ ở trên giường của hắn, cậu dù muốn chạy thế nào cũng không chạy thoát được đâu.
Tác giả có lời muốn nói: Công là cái đại phôi hỏng,chỉ biết bắt nạt Trì Thược tiểu thụ của chúng ta, phạt hắn không cho lên giường!.