Vì Hàn Thịnh đột nhiên xuất hiện, liền khiến mọi người ở trong phòng câm như hến.
Trước mắt hắn đột nhiên còn nổi giận, một cước đạp lăn Trần Dũng, trên mặt đều là ý tứ uy hiếp băng lãnh.
Khiến người nhìn thấy trong lòng đều sinh ra vô hạn sợ hãi, nếu như nói mọi người vừa nãy là sợ sệt, như vậy lúc này chính là sợ hãi.
Dù là ai cũng đều không nghĩ tới, bọn họ vốn cho rằng phía sau Trì Thược không có chỗ dựa nên liền có thể tùy tiện mang cậu ra làm trò vui, nhưng không ngờ cậu lại có quan hệ cùng Hàn Thịnh.
Nhưng xem Hàn Thịnh bây giờ lại ra mặt vì Trì Thược, hiển nhiên quan hệ giữa hai người cũng không bình thường.
Mọi người dồn dập thay đổi thần sắc, đặc biệt là lúc ánh mắt cẩn thận rơi trên người Trì Thược, lại nhìn đến khuôn mặt bình tĩnh của cậu đều chỉ cảm thấy Trì Thược so với bất luận người nào trong số bọn họ, còn biết diễn và che giấu hơn.
Trì Thược chỉ là bình tĩnh mặt ngoài, nhưng trong lòng cậu đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn.
Trước đây việc Hàn Thịnh phát hỏa đánh người, cậu không có mặt ở hiện trường, nên cũng không có căn cứ nào.
Trong lòng chỉ là biết được tính khí của Hàn Thịnh không quá tốt, dễ nóng nảy.
Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Hàn Thịnh đánh người, người bị đánh còn đang co rút lại nằm trên mặt đất, thống khổ kêu rn (ALice: trong QT để hai ô vuông, nên mị cũng không biết nó là cái gì nữa)
Mà toàn bộ người trong phòng, ngoại trừ tiếng kêu rn của gã đàn ông nọ, thì không có âm thanh nào khác.
Tất cả hô hấp của mọi người đều giống như ngừng lại, người đang ngồi ở trên ghế, cũng đều kinh hãi mà đứng lên, sợ hãi nhìn tình cảnh vừa mới xảy ra.
Trì Thược đôi mắt hơi trợn tròn, cậu chậm rãi đem ánh mắt kinh ngạc từ trên người Trần Dũng đang co quắp trên mặt đất, chuyển đến chỗ Hàn Thịnh.
Đạp người cũng đạp xong, nói cũng nói xong, Hàn Thịnh liền xoay người lại, liền nhìn thấy khuôn mặt giật mình của Trì Thược đang lăng lăng nhìn hắn.
Thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ độ không góc chết, tựa hồ như bất cứ biểu tình nào của cậu, cũng đều khiến người khác vui tai vui mắt.
Lửa giận còn đang tập trung ở ngực, trước đôi mắt trắng đen thông suốt của Trì Thược đang nhìn mình, thì lửa lớn cũng chậm rãi tắt dần.
Hàn Thịnh chân dài hai bước đi tới bên cạnh Trì Thược, cánh tay duỗi một cái ôm phía sau lưng của cậu.
Eo đột nhiên bị đụng vào, đó là vị trí tương đối mẫn cảm trên cơ thể của Trì Thược, khiến cho cậu phản xạ có điều kiện mà hơi né một chút.
Nhưng bên cạnh chính là ghế tựa, lúc này thân thể của cậu lùi lại liền va vào ghế tựa, khiến cho âm thanh đột ngột vang lên.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều tụ tập lại đây, mặc dù là thu liễm cùng khắc chế, nhưng tia dị dạng bên trong những ánh mắt kia, Trì Thược rõ ràng đều có thể cảm nhận được.
Lúc này trong đầu cậu, quanh đi quẩn lại chỉ có một câu mà Hàn Thịnh vừa nói.
"....!Người của tôi."
Trì Thược nghiêng đầu, Hàn Thịnh chỉ ở cách cậu trong gang tấc.
Tay của đối phương cũng không thu hồi, cứ như vậy mà đặt ở phía sau lưng của cậu.
Trì Thược muốn lập tức đẩy tay của đối phương ra, nhưng việc xảy ra trước mắt đều nằm ngoài dự liệu của Trì Thược, khiến cho suy nghĩ của cậu lại giống như rơi vào bất động.
Lý trí chỉ cho cậu phải hành động thế nào, nhưng thân thể lại dưới ánh mắt âm trầm sắc bén của Hàn Thịnh, liền không có cách nào nhúc nhích.
Cậu rõ ràng cùng Hàn Thịnh không có quan hệ gì, tuy rằng Hàn Thịnh từng gối lên đùi cậu hay lần say rượu kia, bọn họ từng ngủ chung một giường.
Những việc này đều không phải bản ý của Trì Thược, cậu một chút cũng không muốn tiếp thu bất cứ chuyện nào.
Nhưng vừa rồi, bất kể là Hàn Thịnh làm hay là nói đều không ngoại lệ, ở trên người Trì Thược dán lên một cái nhãn.
Cái nhãn này chính là, Trì Thược là người của Hàn Thịnh.
Không phải, hoàn toàn không phải.
Trì Thược môi dưới khẽ run, cậu trừng mắt nhìn, đôi mắt nhìn về phía những người khác trong phòng.
Ánh mắt mọi người căn bản giống nhau như đúc, đều là khẳng định chắc chắn quan hệ giữa cậu và Trì Thược tuyệt không đơn giản.
Trì Thược có chút muốn cười, nhưng cậu lại cười không nổi.
Cậu đột nhiên ý thức được một vấn đề, mặc kệ cậu làm sao thanh minh nói cậu cùng Hàn Thịnh không có liên quan, nói cậu không phải là người của Hàn Thịnh.
Nhưng chỉ bằng hành động vừa nãy của Hàn Thịnh, còn có lúc này tay hắn đang đặt ở trên eo của cậu, thì sẽ không có ai tin lời giải thích của cậu.
Không chừng còn cho là cậu giấu đầu hở đuôi, hoặc là cậu đang diễn trò, được tiện nghi mà còn ra vẻ.
Đều là những chuyện gì a, Trì Thược siết ngón tay, móng tay nhanh chóng lún sâu vào lòng bàn tay, bây giờ cậu hoàn toàn muốn thét lên một tiếng.
Nhưng thét lên nhất định là không thể, bên kia đã có người thét trước.
Nhìn thân ảnh chật vật đáng thương của người trên mặt đất kia, Trì Thược vốn là muốn lấy điện thoại gọi giúp xe cứu thương.
Nhưng cậu suy nghĩ một chút vẫn là bỏ qua, trong phòng nhiều người như vậy, cũng không cần đến cậu cố ý gọi điện thoại.
"Bữa cơm ngày hôm nay coi như tôi mời mọi người, không cần khách khí, cứ ăn uống thoải mái." Hàn Thịnh vốn là nhìn mặt Trì Thược, nhìn thấy các loại biểu tình biến hóa xuất hiện trên mặt cậu.
Cuối cùng, như là thấy rõ cái gì, Trì Thược biểu tình lại hiện ra dịu ngoan.
Hàn Thịnh liền ôm Trì Thược đi tới cửa, trợ lí đứng ở cửa lập tức mở cửa ra.
Hàn Thịnh nghiêng người sang, lặp lại câu nói kia.
Sau khi dừng lại chốc lát, Hàn Thịnh khóe miệng tựa cười tựa không: "Đúng rồi, chuyện vừa mới xảy ra, có ai nhìn thấy không?"
Hàn Thịnh đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Mặt mày hắn sắc bén, như lưỡi dao sắc giấu ở bên trong lời nói.
Trong lúc trầm mặc ngắn ngủi, Hạo ca là người đầu tiên lắc đầu.
Chỉ nghe hắn nói: "Không có, mới vừa rồi mọi người chúng tôi đều đang uống rượu, đều không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả."
Vừa lúc đôi mắt Trì Thược cũng nhìn sang, Hạo ca nhưng là không dám cùng Trì Thược đối diện quá lâu.
Nhắc nhở của Hàn Thịnh vẫn còn ở bên tai, Hạo ca tâm trạng không khỏi nhớ lại quá khứ, hồi tưởng chính mình có hay không từng làm khó dễ Trì Thược.
"Không có, cái gì cũng không thấy."
"Không thấy."
Dần dần, có người bắt đầu phụ họa.
Hàn Thịnh hài lòng mà gật gật đầu, hắn đem vệ sĩ để lại xử lí hiện trường, sau đó lại mang theo Trì Thược từ trong phòng đi ra ngoài.
Đợi đến khi cửa phòng rốt cuộc cũng được đóng lại, tuy rằng Hàn Thịnh đã đi xa, nhưng trong phòng vẫn cứ lưu lại không khí nặng nề mà hắn mang đến, cùng với hơi thở ngột ngạt đọng lại.
Có người co quắp ngồi xuống ghế, cầm lấy ly rượu trên bàn một mạch uống hết.
Vệ sĩ của Hàn Thịnh vẫn còn ở lại, người nọ thân thể cao tráng đứng sừng sững ở đó,giống như một bức tường.
Cũng là người có độ tồn tại cao, vệ sĩ còn chưa đi, thần kinh mọi người vẫn cứ căng thẳng.
Vệ sĩ gọi xe cứu thương của bệnh viện phụ cận.
Xe cứu thương tới rất nhanh, sau khi đem người đưa lên xe, vệ sĩ liền đi theo tới bệnh viện.
Lúc người nhà của Trần Dũng đến bệnh viện, vệ sĩ đưa cho đối phương một tấm danh thiếp của Tập đoàn tài chính Hàn thị, biểu thị nếu muốn tiền thuốc thang, thì trực tiếp liên hệ tài vụ của Tập đoàn.
Rời khỏi bệnh viện, vệ sĩ liền gọi điện cho Hàn Thịnh, báo cho BOSS sự tình đã được xử lí xong.
Nghe điện thoại xong, Hàn Thịnh lúc này đang cùng Trì Thược ngồi ở bên trong một nhà hàng do hắn đầu tư.
Hàn Thịnh đã ăn cơm trước, Trì Thược vốn cũng định ăn, nhưng nhất thời lại xảy ra việc ngoài ý muốn.
Hai người ngồi đối diện, Trì Thược vùi đầu ăn cơm, mà Hàn Thịnh đối diện cậu thì lại nhìn Trì Thược từ từ ăn.
Bị đối phương chú ý, Trì Thược vừa bắt đầu có điểm ăn không vô.
Bất quá, vừa mới ăn một miếng, cậu liền phát hiện cơm nước của nhà hàng này lại ngoài ý muốn hợp khẩu vị của cậu.
Bị người nhìn chăm chú thì nhìn chăm chú đi, có nhìn thêm vài lần cậu cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Trì Thược vì hợp khẩu vị mà chuyên tâm ăn cơm, tuy rằng trước mắt còn có không ít phiền phức, nhưng ăn xong bữa này lại nói.
Đói bụng thì phiền phức cũng chẳng bớt, vậy không bằng trước tiên nghĩ ít một chút.
Rất nhanh liền ăn xong, Trì Thược nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, nhưng lại không phải điện thoại của cậu.
Đôi mắt thoáng nhìn qua, liền thấy Hàn Thịnh đang nghe điện thoại.
Không biết là ai gọi tới, Hàn Thịnh trước sau chỉ nói hai chữ Ừm, Được.
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt lãnh triệt của Hàn Thịnh một lần nữa, lại nhìn chăm chú vào Trì Thược.
Ánh mắt hai người nhìn nhau như vậy mấy giây.
Nhếch nhếch miệng, Trì Thược ăn cũng không sai biệt lắm, cậu liền để đũa xuống, lấy một tờ khăn giấy lau lau khóe miệng.
"Bên cạnh có một trà lâu, Hàn tổng, chúng ta đến trà lâu đàm luận, có được không?" Lúc trước, Hàn Thịnh nói sẽ cho cậu thời gian một tuần, nhưng kì thực còn chưa tới một tuần, thì với những chuyện xảy ra trước mắt như vậy, Trì Thược biết cậu cũn không cần thiết phải đợi đến thứ bảy.
"Được."
Hàn Thịnh vừa nhìn Trì Thược chủ động đưa ra lời mời, không chút suy nghĩ liền đồng ý.
Bởi vì hắn biết, không ai có thể từ chối hắn.
Từ phòng ăn đi ra ngoài, phòng ăn cách trà lâu không xa, chỉ cách nhau khoảng một con phố.
Hai người cũng không ngồi xe, cứ như vậy mà đi bộ tới.
Mặc dù là buổi tối, nhưng lượng người trên con đường này vẫn rất lớn, người đến kẻ đi qua lại không dứt.
Bất kể là Trì Thược hay là Hàn Thịnh, tùy tiện một người đều là ngoại hình cực phẩm.
Tuấn lãng suất khí, đi giữa đám người, đều nhận được không ít sự chú ý.
Lúc hai người cùng đồng hành, thì người khác đều không tự chủ mà nhìn hai người nhiều hơn một cái.
Nhân loại từ xưa, đã đối với những con người hoặc sự vật xinh đẹp, đều không có sức kháng cự.
Hơn nữa, lúc này vẫn là hai suất ca.
Đèn đường vàng mờ, nhưng ánh đèn bên trong tủ kính bên rìa đường, lại đủ mọi màu sắc.
Màu sắc ám muội, như là đem cỗ lạnh lùng trên khuôn mặt Hàn Thịnh, khiến cho mơ hồ một chút.
Hai người chân dài, bước đi giống như mang phong, dáng người lại tuấn dật, khiến người khác đam mê nhìn đến không rời mắt nổi.
So với người đi đường kinh diễm chú ý, thì hai người trong cuộc phản ứng bình tĩnh hơn nhiều.
Thậm chí mắt vẫn nhìn thẳng, bước đi còn nhanh hơn.
Thoáng một cái, hai thân ảnh cao to liền biến mất ở sau một cánh cửa.
Đại sảnh trà lâu đều đầy người ngồi, hai người liền đặt một phòng riêng khác.
Trợ lí trước sau đi theo bên cạnh, nhưng mà hắn đem sự tồn tại của mình thu lại đến mức nhỏ nhất.
Người phục vụ tiến vào rót trà, xong lại quay người rời đi không để lại tiếng động.
Trì Thược bưng chén trà lên thổi thổi, sau đó liền nhấp một ngụm.
Trì Thược để ly xuống ngẩng đầu đối diện Hàn Thịnh, cậu từng tận mắt thấy hắn nổi giận, nhưng lại không giống những người khác, sẽ bởi vì cùng Hàn Thịnh ở trong một không gian mà sinh ra sợ hãi hay sợ sệt.
"Việc anh đề nghị lúc trước, tôi đồng ý." Chuyện bất ngờ đêm nay coi như là chất xúc tác, khiến cho Trì Thược minh bạch một chuyện.
Cậu chỉ là trái trứng gà, không có cách nào cùng một viên đá như Hàn Thịnh trực tiếp cứng đối cứng.
Chỉ sợ còn chưa chạm vào, thì tan nát sẽ chỉ có cậu.
Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, không riêng gì cậu, đại đa số mọi người chỉ có thể có cùng một kết cục.
Chuyện lưỡng bại câu thương như vậy, cho dù là thế lực ngang nhau, thì cũng chưa chắc đã có thể thương tổn đến một sợi tóc của đối phương.
Trì Thược thấy rõ, cũng hiểu rất rõ.
Cho dù dựa trên những cơ sở này, thì cậu vẫn sẽ không bỏ qua giới hạn cuối cùng của mình.
"Nhưng tôi có vài điều kiện." Trì Thược lại nói tiếp.
"Được, cậu nói đi." Hàn Thịnh yêu cầu nghiêm khắc mà nói một là một.
Trì Thược cùng hắn ngủ, hắn cũng chỉ cần thân thể của Trì Thược.
"Tôi không hy vọng phải là mỗi ngày, một tuần tốt nhất không được vượt quá bốn ngày, cùng ngủ.
Hơn nữa, ngủ chỉ đơn thuần là ngủ, việc này cần phải nói rõ trước một chút.
Nếu vượt qua phạm vi này, thì tôi sẽ từ chối, cũng sẽ cân nhắc lại lần nữa, có nên tiếp tục hay không."
"Tôi có công việc của mình, có lúc sẽ phải ra ngoài, về điểm này anh không thể có bất cứ mức độ nào hạn chế tôi."
Hàn Thịnh gật gật đầu: "Có thể." Đồng thời trong lòng hắn nghĩ chính là, Trì Thược ra ngoài, hắn không thể hạn chế, nhưng hắn có thể trùng hợp tới, còn làm sao có trùng hợp, thì việc này để nói sau.
"Chuyện này xin Hàn tổng cũng làm tốt công tác bảo mật, sự việc đêm nay ở nhà hàng Nguyên Hải, nếu được, thì xin anh đừng nên có lần sau."
Nhiều người nhiều miệng, Trì Thược làm sao không biết.
Xem như Hàn Thịnh tại chỗ nhắc nhở qua, thì cũng khó bảo đảm tất cả mọi người đều có thể giữ miệng, thế nào cũng sẽ để lộ một chút tiếng gió ra ngoài..