Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Vi tham sắc vi nhan sắc mị, trám lai thí chiết hậu đình hoa.
[]
[] Một câu trích từ bức tranh thứ trong bộ bức tranh khắc gỗ xuân cung đồ Hoa Doanh Cẩm Trận.
Mấy ngày sau đó, Hạ Tử Dụ rất ngoan ngoãn nghe lời để đạt được mục đích.
Y vừa tỏ ra vô cùng tín nhiệm Tần Kiến Tự, vừa lén lên kế hoạch trong lòng, như vậy thì mới có cơ hội trốn thoát ra ngoài.
Sự ngoan ngoãn nghe lời của y hình như đã khiến tâm trạng bực dọc mấy ngày nay của Tần Kiến Tự trở nên tốt đẹp hơn.
Có những lúc mơ màng làm không biết bao nhiêu lần, đến cả nệm giường cũng lộn xộn hết cả lên mà Tần Kiến Tự vẫn tiếp tục ôm chặt lấy y, không hề để tâm tới những sợi dây xích cộm người, hắn cứ liên tục đòi hỏi vô độ.
Bây giờ Hạ Tử Dụ đã không còn ở trong trạng thái thiểu năng như lúc chơi chuông nữa.
Sau khi y hoàn toàn tỉnh táo lại, tất cả mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nhiều.
"Tần Kiến Tự..." Cho đến khi trời tờ mờ sáng, y mệt mỏi đẩy đầu của người phía dưới, "Đừng làm nữa."
"Bệ hạ."
"...Hm?"
"Thần thật sự thích bệ hạ."
"Thích dáng vẻ của trẫm ở trên giường à?" Hạ Tử Dụ cảm thấy rất khó chịu, vừa thở dốc vừa ngồi dậy khỏi người Tần Kiến Tự, xích sắt vang lên leng keng, "Trẫm đã bảo dừng lại rồi mà."
Y thầm nghĩ mình thật sự điên rồi, lúc đầu thì còn thấy nhục nhã, sau đó dần dần không nhịn được mà chìm đắm vào trong đó.
Không biết là do việc này mang lại khoái cảm quá lớn hay là do kỹ năng của Tần Kiến Tự vô cùng xuất sắc, đến cuối cùng người càng lúc càng làm càn lại chính là y.
Hạ Tử Dụ thầm nhủ không ổn, thân là đế vương, nghĩ thế nào cũng nên là người nằm trên mới đúng.
Thế là vần vò mãi, cuối cùng biến thành tư thế như hiện tại.
Bàn tay y bị Tần Kiến Tự nắm lấy, hắn khẽ đặt một nụ hôn lên đó.
"Dù cho bệ hạ biến thành dáng vẻ ra sao, còn nhớ hay đã quên đi vi thần," Tần Kiến Tự cuối cùng nhích người sang một bên để y nằm xuống, ôm lấy y từ phía sau rồi vuốt ve khuôn mặt y, "Bệ hạ phải biết rằng, thần thật sự thích bệ hạ.
Bởi vậy nên bất kể bệ hạ toan tính điều gì, trước tiên cứ tin tưởng thần đã."
Hắn nói nước đôi như vậy, Hạ Tử Dụ không đoán được ý của hắn là gì.
Ngón tay thô ráp vuốt ve mang đến cảm giác ngứa ngáy, nhiệt độ dán sát vào làn da rất dễ chịu.
Hạ Tử Dụ không biết là do mấy ngày nay y đã quen với sự đối xử của Tần Kiến Tự, hay là do từ rất lâu về trước, Tần Kiến Tự đã đối xử với y như thế này rồi.
Tần Kiến Tự thử thăm dò bên dưới, "Có khó chịu không?"
Hạ Tử Dụ chau mày lại, "Một chút."
"Lát nữa thần sẽ lau rửa giúp bệ hạ."
Giọng nói của hắn trầm khàn vang lên bên tai y, bàn tay vẫn vuốt ve khắp người Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ mặc kệ hắn, người phía sau không nói gì nữa, chỉ dần dần di chuyển xuống dưới, đặt những nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên lưng y, như thể đang đối đãi với một món đồ rất quý giá.
Thái độ đối xử vừa đấm vừa xoa như thế này lặp lại suốt đêm và cả sau khi hành sự xong, đáng ra Hạ Tử Dụ không nên chấp nhận, thế nhưng y lại có vẻ rất dễ bị dỗ dành bằng cách này.
Tấm lưng được hôn khẽ run lên.
Hồi lâu sau, y quay người lại.
Y lặng lẽ nhìn Tần Kiến Tự giữa nơi màn giường mông lung, bây giờ y lại tỉnh táo thêm một chút nữa rồi, không nhịn được mà lại bắt đầu suy tính.
Theo như lời Tần Kiến Tự, y không còn là Lưu Át nữa mà là Hạ Tử Dụ.
Y đã mất đi ký ức về tình cảm giữa mình với Tần Kiến Tự, mất đi ký ức một năm ở Nam Vũ, cho nên y mới nghĩ mình là Lưu Át.
Vậy thì bao nhiêu ngày tháng lúc trước, hai người đều quấn quýt triền miên trên chiếc giường này, đôi bên tóc mai chạm vào nhau.
Vì sao Tần Kiến Tự lại giam cầm y ở chỗ này, khiến cho y mất đi tôn nghiêm của một đế vương, lẽ nào những con chữ bùa chú trên xích sắt thật sự có thể "chữa khỏi" cho y?
Những ký ức vỡ vụn ngày càng trào dâng mãnh liệt, y cũng dần quen với sự thân mật của Tần Kiến Tự.
Nhưng lý trí cảnh báo y rằng, nhờ người khác không bằng nhờ chính mình, tuyệt đối không thể hoàn toàn tin tưởng những người xung quanh.
Y phải thoát ra khỏi đây.
"Ta và ngài...!bắt đầu từ bao giờ?" Hạ Tử Dụ không nhịn được hỏi: "Trước đây chúng ta như thế nào?"
Cuộc sống lang bạt khắp nơi sau khi mất nước đã khiến y chỉ tin vào bản thân mà không tin tưởng người khác.
Nhưng bây giờ trong ánh mắt của Tần Kiến Tự chứa đựng sự lo lắng và giận dữ, khiến cho y cảm thấy hơi mềm lòng và thỏa hiệp.
Tần Kiến Tự nuốt nước miếng, đột nhiên nhớ về vị hoàng đế nhỏ chỉ cần nhìn thấy hắn là run như cầy sấy ấy.
Ở trong hồ nước nóng, y đã nói rằng có thể tùy ý chơi đùa.
Hắn mỉm cười rồi đáp:
"Ban đầu bệ hạ không thật lòng với thần, luôn hạ mình nhún nhường, lấy lòng để lợi dụng."
"Nghe rất giống chuyện mà ta sẽ làm." Hạ Tử Dụ gối đầu lên khuỷu tay rồi nói: "Vậy ngài thì sao, đại gian thần như ngài không giống người bị trúng mỹ nhân kế."
Tần Kiến Tự xoa môi y, "Thần cam tâm tình nguyện sa vào cạm bẫy."
"Nói dối."
"Bệ hạ giống như một món cao lương mỹ mị có tác dụng gây nghiện, thần không ngừng lại được."
Hạ Tử Dụ chống khuỷu tay dậy, ghé sát lại một cách nghi ngờ, "Trẫm...!kỹ năng trên giường của trẫm tốt đến vậy à?"
"..."
Hạ Tử Dụ thấy vậy thì không nhịn được cười, Tần Kiến Tự tét mông y rồi khẽ nói: "Đúng là thần rất thích nhìn dáng vẻ bệ hạ khóc nức nở và cầu xin dưới thân mình.
Giống như màu tuyết mùa xuân, khiến lòng người rung động."
"Nếu đổi thành người khác thì cũng được sao?"
"Được," Tần Kiến Tự lặng lẽ nhìn, "Nếu bệ hạ cho phép, ngày mai thần sẽ tìm người khác."
Hạ Tử Dụ lập tức cảm thấy không vui, không biết vì sao mà chẳng còn thấy thú vị nữa.
Y lại trở mình quay đi, Tần Kiến Tự lập tức dính sát lại và ôm lấy Hạ Tử Dụ.
Y cứ tưởng Tần Kiến Tự sẽ nói là thần chỉ đùa bệ hạ mà thôi, nhưng mà thằng cha ấy lại im lặng, chẳng nói năng gì nữa.
Dường như hắn thật sự có ý định làm như vậy.
Hạ Tử Dụ cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, lại trở mình quay về, nằm trong lòng Tần Kiến Tự rồi ngửa cổ lên nhìn hắn.
Tần Kiến Tự cũng đang nhìn y, hắn nhướng mày, "Đêm nay bệ hạ không định ngủ sao?"
"...Vừa rồi ngài nói cam tâm tình nguyện sa bẫy, ngài nói trẫm như cao lương mỹ vị gây nghiện, nói cái gì mà không ngừng được, vậy thì tại sao còn định đi tìm người khác?" Hạ Tử Dụ nhíu mày lại, không nhịn được mà hỏi thêm mấy câu, "Trẫm sở hữu tam cung lục viện, xưa nay chỉ có trẫm sủng hạnh người khác.
Ngài lọt vào mắt xanh của trẫm là phúc ba đời, sao còn có gan đi tìm người khác?"
"Hm?" Tần Kiến Tự cố gắng nhịn cười.
Hạ Tử Dụ thấy vậy thì thầm nhủ không ổn rồi, bổ sung một câu: "Trẫm chỉ đơn giản muốn hỏi như vậy thôi, không có ý gì khác."
"Ồ." Tần Kiến Tự đáp, "Vậy thần cũng chỉ đơn giản là nói một câu như vậy thôi, không có ý gì khác."
"Chó."
Hạ Tử Dụ lại trở mình quay lưng với hắn, không thèm để ý nữa.
Tần Kiến Tự gối đầu lên tay, lúc này tâm trạng hắn thật sự rất tốt đẹp.
Đã nửa tháng trôi qua rồi, hắn vẫn luôn nghi ngờ tên Quốc sư kia đưa ra một phương pháp lừa đảo.
Bây giờ ngẫm lại nếu muốn Hạ Tử Dụ nhớ ra nhanh hơn, đại khái là ngủ đến khi nào y chịu phục thì thôi, như thế còn có tác dụng hơn nhiều.
"Ngày mai trẫm muốn ăn bánh hấp," Hạ Tử Dụ nhắm mắt nói: "Ngài sai người làm giúp trẫm đi."
"Lại ăn bánh hấp?"
"Trước kia trẫm hay ăn lắm à?" Y hỏi.
"Lúc đến Ngự thư phòng nghe Thái phó giảng bài," Tần Kiến Tự vuốt ve lưng y, "Bệ hạ luôn sai Ngự thiện phòng làm bánh hấp."
Hạ Tử Dụ nhắm mắt.
Khi chiến tranh loạn lạc, được ăn một chiếc màn thầu trắng hay một chiếc bánh hấp nóng hổi đã là chuyện vô cùng khó khăn.
Y nhớ mang máng rằng có một hôm, Chu Lãng vất vả mãi mới tìm được một chiếc bánh hấp cho y.
Nhưng khi y chuẩn bị ăn nó thì quan binh đã đuổi tới nơi rồi.
Chiếc bánh hấp ấy rơi xuống đất rồi bị người ta giẫm nát, trở nên vô cùng bẩn thỉu.
Hôm ấy là ngày thứ ba y chưa được ăn bất cứ thứ gì, sau này y luôn nhớ mãi không quên ngày hôm ấy, luôn muốn ăn thêm một chiếc bánh.
Chuyện sau đó thì y không còn nhớ rõ, mơ hồ cảm thấy Chu Lãng cũng là một người chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình, nhưng y không còn nhớ khuôn mặt của Chu Lãng nữa.
"Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Hạ Tử Dụ ngáp một cái, "Đi ngủ đây."
Thế là bàn tay Tần Kiến Tự đổi sang vỗ vai y như thể đang ru ngủ.
Hạ Tử Dụ tức tới nỗi bật cười, tét vào cái tay phiền phức ấy.
Ánh trăng chiếu xuống, trong kẽ hở của chân giường có một viên đan dược.
Đó là viên thuốc độc giả mà Cảnh Đoan đã đưa cho y, sau khi uống vào sẽ có triệu chứng như kiến huyết phong hầu [], nhưng nó sẽ không gây chết người.
Ngày mai y phải cho con mèo thử thuốc trước, nếu thật sự không chết thì y sẽ nhét nó vào trong chiếc bánh hấp rồi ăn.
[] Chất độc kịch độc, nếu trúng phải lập tức nghẹt thở và tử vong.
Hạ Tử Dụ thầm nghĩ, cứ cho rằng mình cũng hơi tin tưởng Tần Kiến Tự, nhưng rốt cuộc y vẫn muốn tự lên kế hoạch để thoát ra ngoài.
Đợi đến khi y quân lâm thiên hạ, y sẽ nhốt lão người tình cũ này lại rồi thỏa thích làm theo ý mình, hình như đó cũng là một lựa chọn khá hay ho.
Ừm, không biết đến lúc ấy thì Tần Kiến Tự sẽ có phản ứng như thế nào.
Y nghĩ mãi rồi không nhịn được nhếch miệng mỉm cười.
Tần Kiến Tự gối đầu lên tay ở phía sau, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Hạ Tử Dụ.
Cũng sắp đến thời điểm đó rồi..