Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Đến buổi tối, tất cả bút mực giấy nghiên đều bị gạt sang một bên, tấu chương rơi đầy xuống đất nhưng không ai quan tâm.
Khi ánh nến sắp cháy hết, chiếc bàn khẽ rung lắc kẽo kẹt.
Còn nhớ một năm về trước, cái bàn này vẫn còn rất chắc chắn.
Lúc Hạ Tử Dụ nằm bò ra bàn, tay y bám vào mép bàn, áo bị đẩy lên tận bả vai.
"Pạch!" Tần Kiến Tự vỗ vào mông Hạ Tử Dụ, cơ thể y bỗng nhiên căng lên.
Vết lõm sau hông trở nên rõ ràng, y vừa thở dốc vừa run rẩy toàn thân.
"Bệ hạ thấy sao?"
Bút lông sói chấm vào mực, chóp bút ướt át vuốt ve lên tấm lưng gầy đang run rẩy, phác họa nên bức tranh vạn dặm non sông.
Lúc còn trẻ, Tần Kiến Tự cũng từng thông thạo vẽ vời, hắn vẽ giỏi nhất là tranh sơn thủy.
Đầu bút chậm rãi lướt xuống dưới một cách suồng sã, vẽ một người đốn củi đầu đội mũ rộng vành lên bờ mông phiếm đỏ.
Mực ngấm nước nên dần loang rộng ra, thoạt nhìn càng thêm chấm phá.
Bàn tay nắm ở cạnh bàn siết chặt hơn, Hạ Tử Dụ nằm trên bàn bị bịt mắt bằng dây cột tóc, y quay đầu lại đầy khó nhọc.
"Tần Kiến Tự...!Trẫm phải chém đầu ngài..."
"Bệ hạ lại nói đùa rồi," Tay hắn sờ xuống dưới hõm đầu gối của Hạ Tử Dụ, "Bức tranh này của thần mới xong một nửa thôi."
Màn đêm đằng đẵng, vẽ hết dòng nước chảy qua tảng đá, cuối cùng chiếc bút lông sói cũng được ném vào trong khay rửa.
Phần ký tên đương nhiên là dấu tay và vết răng ở trên mông, bức tranh vạn dặm non sông thì được vẽ trên người đế vương.
Sở hữu cả thiên hạ, đúng là không còn gì hợp hơn.
Nước mực có thể giữ bảy ngày không phai, Tần Kiến Tự lau rửa xong thì giúp y mặc lại long bào.
Chiếc bàn trước mặt đã trở nên hỗn độn.
Dây bịt mắt được cởi ra, đôi mắt Hạ Tử Dụ hơi mất tiêu cự, môi thì bị dính một chút màu son trong quá trình vẽ tranh.
Tần Kiến Tự lại hôn y, nếm hết mùi vị của son.
Cứ nghĩ đến chuyện ngày mai, trên cơ thể của vị đế vương bao người cùng quỳ xuống bái lạy ấy mang kiệt tác của mình, hắn cảm thấy vô cùng vui sướng.
Hạ Tử Dụ hung dữ cắn hắn, đuôi mắt hơi ửng đỏ.
"Bệ hạ," Tần Kiến Tự ôm lấy eo Hạ Tử Dụ, bế y ngồi lên đùi mình, "Phía trước rất thích hợp để viết thêm một bài thơ.
Ngày mai..."
"Cút đi."
Mông vẫn còn hơi đau rát, Hạ Tử Dụ chỉ muốn bóp chết lão Quỷ Vương này, ngày nào hắn cũng tìm đủ mọi kiểu để hành hạ y, "Tối nay ngài sang Noãn Các mà ngủ."
"Bệ hạ không ở bên, thần không ngủ được."
Hạ Tử Dụ quay đầu đi, "Chỉ cần trẫm ngủ ngon thôi, ai quan tâm ngài có ngủ được hay không."
"Ừ," Tần Kiến Tự đáp, "Nếu thần không ngủ được thì ngày mai sẽ bị đau đầu.
Nhưng nghĩ lại chắc là bệ hạ cũng chẳng quan tâm, dù sao thì trước kia bệ hạ tốn bao nhiêu công sức vì căn bệnh đau đầu này, chẳng qua chỉ vì muốn lấy lòng thần mà thôi."
"Tần Kiến Tự," Hạ Tử Dụ nghiến răng đầy hung dữ, cái kiểu ăn nói này rõ ràng là học từ y, "Ngài lại tính nợ cũ rồi!"
"Xem ra bệ hạ cho phép thần..."
"Trầm không cho phép." Hạ Tử Dụ bám vào tay Tần Kiến Tự rồi gượng dậy, chân vẫn còn hơi mềm nhũn nên đành phải tựa vào bàn.
Y lại thầm chửi trong lòng, "Vừa nãy ngài vẽ hăng say lắm mà, trẫm muốn phạt ngài không được lên giường đấy.
Biến sang Noãn Các đi."
Tần Kiến Tự lặng lẽ nhìn y, vẻ mặt như tỉnh ngộ ra điều gì đó, "Bệ hạ dùng thần xong lại trở mặt không nhận người nữa."
"Trẫm dùng ngài làm gì?"
Mắt Tần Kiến Tự nhìn xuống dưới.
"..." Hạ Tử Dụ cảm thấy rất tức mình, đúng là lên voi xuống chó, "Ra ngoài."
Tần Kiến Tự nghe vậy thì đứng dậy phủi những hạt bụi không tồn tại trên áo, hắn chắp tay hành lễ rất điềm tĩnh: "Thần đến Noãn Các, bệ hạ bảo trọng nhé."
Dường như Tần Kiến Tự cũng cảm thấy bực bội nên rảo bước ra ngoài tẩm điện mà không hề ngoái đầu lại.
Hạ Tử Dụ nhìn theo một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải tự mình đi ra đóng cửa lại.
- --
Y lấy chân để di chuyển chiếc khăn, lau sạch sẽ dấu vết ướt nhẹp thành vũng bên dưới chiếc bàn.
Sau đó y chậm rãi cởi long bào trên người mình ra, tựa vào cột để nhìn mình trong gương đồng, cố gắng quay đầu lại để ngắm bức tranh vạn dặm non sông ở sau lưng.
Màu mực loang ra khắp tấm lưng gầy và vòng eo nhỏ, cộng thêm cả bờ mông hơi cong lên.
Tần Kiến Tự vẽ núi, vẽ sông, chỗ lõm trên mông chính là một cái đầm chứa nước đầy mát lành.
Nếu để Tần Kiến Tự biết chuyện y muốn ngắm tranh thì kiểu gì thằng cha ấy cũng bắt đầu khoác lác.
Vậy nên Hạ Tử Dụ đành phải kiếm cớ để đuổi hắn đi.
"Vẽ cũng đẹp ra phết."
Hạ Tử Dụ lẩm bẩm,ngắm xong thì mặc lại áo ngủ rồi nằm lên giường.
Đêm nay sẽ không có ai tranh giành chiếc giường lớn này với y cả, mặc kệ Tần Kiến Tự giận thật hay giận đùa, chuyện ngày mai cứ để ngày mai rồi tính.
Y ngủ đến nửa đêm tĩnh mịch, mùa đông không có tiếng chim hót đêm, cơn gió khẽ làm cửa sổ phát ra tiếng động kẽo kẹt.
Cửa điện lại bị mở ra.
Đường đường là Nhiếp chính vương mà cũng có ngày trở thành hái hoa tặc.
Tần Kiến Tự quan sát một lát, thấy người trên giường đang hít thở đều đều thì vén chăn của y lên, ung dung nằm vào đó.
Hạ Tử Dụ vẫn còn đang ngủ mơ, bị hắn đẩy vào trong, "Nằm nhích vào một chút."
Trong cơn mơ màng, Hạ Tử Dụ chẳng hề nghe thấy gì mà vẫn lăn ra ngủ.
Tần Kiến Tự khoác tay lên người y, Nhiếp chính vương lại được ôm mỹ nhân nên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
- --
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Tử Dụ thấy bên người mình trống không, sờ tay lên vẫn còn hơi ấm.
Y ngồi dậy vén mái tóc dài lên, lại ngắm bức tranh thủy mặc trên người mình ở trong gương đồng.
Sau đó Hạ Tử Dụ mới khoác áo, sai người vào hầu hạ rửa mặt thay quần áo.
Ngự thiện phòng dâng lên mấy món ăn, đều là hương vị ở bên ngoài hoàng cung.
Không cần nghĩ cũng biết chúng do ai chuẩn bị, chắc hẳn Tần Kiến Tự thật sự tưởng rằng tối hôm qua chơi đùa quá đà làm y giận, cho nên hôm nay mới dâng quà để tạ lỗi.
"Đúng là chết vì sĩ." Hạ Tử Dụ uống mấy hớp tào phớ, lấy đũa chọc vào một chiếc tiểu long bao.
Sau khi ăn xong, y cho gọi Sở Phi.
- --
Sắp đến cuối năm, trong và ngoài hoàng cung đều lục tục chuẩn bị đón năm mới rất náo nhiệt.
Chiếc xe ngựa gỗ sơn đỏ lọc cọc chạy ra khỏi cổng hoàng cung, người canh cổng thấy Sở thống lĩnh tự mình đánh xe ngựa nên không đi ra khám xét.
Đường phố ồn ào náo nhiệt, tiếng pháo nổ vang không dứt, khắp nơi đều có tiếng nô đùa của trẻ con.
Lần này nhộn nhịp hơn tất cả những lần xuất cung trước đây, đích đến lần này không phải Nhiếp chính vương phủ, mà là một trạch viện ở phía Tây kinh thành.
Rất nhiều hoạn quan trong cung đã tích góp tiền bạc để mua nhà ở phía Tây kinh thành, sau khi hết giờ làm thì sẽ về đây để nghỉ ngơi.
Hạ Tử Dụ vẫn luôn muốn đi thăm Vương tổng quản, ông ấy là người đã phục vụ trong cung hơn nửa đời, bây giờ đã đi đến chặng đường cuối.
Nhưng mà Hạ Tử Dụ thấy áy náy trong lòng cho nên không dám nhìn vào mắt của Vương Hiếu Kế.
Ánh mắt ấy tràn đầy sự điềm tĩnh của tháng năm và sáng tỏ như nhìn thấu tất cả mọi thứ, khiến cho y cảm thấy rất có lỗi với Vương Hiếu Kế, cũng rất có lỗi với hoàng đế nhỏ.
"Kẹt." Cửa nhẹ nhàng mở ra, trong phòng có một mùi mục nát đặc trưng của người già, kèm theo mùi thảo dược thoang thoảng.
Giọng nói già cỗi yếu ớt vọng ra từ trong bình phong, "Trác Tử, đi xem xem...!là ai tới vậy?"
Hạ Tử Dụ chậm rãi bước vào.
Ngay sau đó là âm thanh đặt chiếc thìa xuống bát, Tiểu Trác Tử đang chăm bệnh thì vội vã đứng lên chạy ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy Hạ Tử Dụ thì nó ngẩn người, lập tức quỳ rạp xuống hành lễ.
"Bệ, bệ hạ!"
"Keng!" Tiếng bát và thìa bị đánh đổ, Tiểu Trác Tử bất chấp việc hành lễ và chạy vào trong, không ai cản nó lại.
Hạ Tử Dụ chậm rãi đi tới trước bình phong, do dự một lát rồi bước sang bên cạnh.
Trong bình phong, Vương Hiếu Kế nằm trên giường như già đi thật nhiều tuổi, đầu tóc bạc trắng.
Hạ Tử Dụ nhìn thấy ông thì suýt chút nữa không nhận ra, nhưng ánh nhìn chăm chú không rời và đôi mắt ứa lệ lại rất giống với Vương tổng quản trên đàn tế ngày hôm ấy.
Đôi môi run rẩy gắng gượng cất lên những âm thanh làm cõi lòng quặn lại.
Dường như cũng đã từng có người gọi y giống như vậy.
"Điện hạ...".