Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Máy ngày sau, mọi người đều thấy Chu Tướng quân đi khắp nơi với bộ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng đối xử với thuộc hạ không mềm mỏng như trước kia nữa.
Thế là có một tin đồn nổi lên, nói rằng Chu Lãng mới được thăng chức mà đã lên mặt vênh váo với cấp dưới, oai như cóc.
Tin đồn này cũng âm thầm lọt vào tai của Lưu Át.
"Hắn không phải người như vậy." Lưu Át cầm bút luyện chữ, cười nói.
Thuộc hạ dè dặt cảnh tỉnh, "Chu Lãng là do điện hạ đề bạt, nếu đạo đức của hắn không ra gì, điện hạ cũng khó tránh khỏi việc bị chỉ trích."
"Vậy cứ để mặc cho họ nói gì thì nói."
"Điện hạ, hay là cứ gọi cái tên lầm lì ấy đến đây dạy bảo một chút, dặn hắn làm người cho tử tế.
Nếu hắn có địa vị vững chắc trong quân đội, điện hạ cũng được giúp sức rất nhiều...."
Cây bút trên tay Lưu Át ngừng lại, y nghe câu nói ấy xong thì rơi vào trầm tư.
Hiện tại y đang bị Hạ Khải Lục uy hiếp, tuy không trông mong gì vào một Trung Vũ Tướng quân nho nhỏ như Chu Lãng có thể giúp đỡ y, nhưng dù gì y cũng phải lưu tâm bồi dưỡng người của mình, có lẽ sẽ có chút ít tác dụng.
"Vậy chờ đến tối rồi gọi hắn vào đây."
"Vâng."
- --
Lúc Chu Lãng nghe được tin này thì hắn đang rót nước, nước tràn ra khỏi bát nhưng hắn không hề nhận ra.
"Điện hạ nói như vậy thật à?"
"Đúng thế."
"Được rồi." Chu Lãng cúi đầu, lấy khăn lau vũng nước trên bàn, tim lại bắt đầu đập thình thịch, "Được, ta biết rồi."
Hắn lại vội vã vào thành, dùng một nửa số quân lương còn lại để đổi cân rưỡi thịt bò của bách tính ở trong thành.
Thịt bò ướp tương được đun chín cắt thành miếng nhỏ rồi bọc lại rất cẩn thận bằng giấy dầu, hắn cầm chặt nó trong tay.
Hắn bất chợt tự cười nhạo dáng vẻ hèn mọn đến nhường này của bản thân.
Nhưng điện hạ thích ăn màn thầu trắng, thích ăn thịt bò nướng.
Năm xưa khi đi lánh nạn, hắn luôn dốc sức tìm về cho điện hạ.
Bị người ta đánh, bị người ta mắng chửi cười cợt, chuyện gì hắn cũng đã từng làm.
Có lẽ giờ đây điện hạ chẳng thèm để ý đến những thứ này nữa, nhưng...
Lưu Át không hề biết những chuyện đó, trong lòng Chu Lãng, điện hạ của hắn cũng không cần phải biết những chuyện đó.
Điện hạ nên được sinh ra và sống một cuộc sống ăn sung mặc sướng.
Bây giờ khó khăn mãi mới có cơ hội được gặp điện hạ, hắn muốn dốc hết sức mình để đem đến cho điện hạ những món ăn ngon nhất.
- --
"Điện hạ, người bên Hạ soái lại đến hỏi, ngài suy nghĩ chuyện kết hôn tới đâu rồi."
Màn đêm dần buông xuống, lúc này Chu Lãng vừa tắm rửa xong, đang quay về từ bờ sông.
Còn Lưu Át ở trong lều trại nghe vậy, ánh mắt đang nhìn vào quyển sách chợt khựng lại, y cúi đầu từ chối, "Ngươi cứ bảo là cô ngủ rồi."
"Nhưng mà điện hạ..."
Lưu Át khẽ cúi đầu xuống thổi tắt ngọn nến.
Thuộc hạ bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Bên ngoài lều, người hầu của Hạ soái nhìn thấy nến trong lều đã tắt, nét mặt rất khó chịu, "Hạ soái nói chẳng sai, loại người này ỷ mình có dòng máu hoàng thất của tiền triều nên chẳng coi ai ra gì."
"Giả gia, vậy thuốc này..."
"Lấy một cái ống rồi thổi thuốc vào, bảo Nhị tiểu thư cải trang rồi tới đây."
"Vâng."
......
Thế là vài người chạy tới chạy lui, dùng một chiếc ống để thổi khói vào trong lều.
Làn khói chậm rãi bay ra khiến huyết khí dâng trào, nó dần dần trôi lững lờ trong bóng tối.
Một lúc lâu sau, trong lều trại tối om, Lưu Át cởi áo ngoài, nằm về giường rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trán của Lưu Át thấm một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đây phiếm lên sắc đỏ.
Y khẽ chau mày, rơi vào một giấc mơ trong cơn nửa tỉnh nửa mê.
Y cuộn tròn người như một con mèo nhỏ ở trong lòng người khác, gạt tôn nghiêm của Thái tử Đông Cung sang một bên.
Đoạn ký ức ấy đã bị y cố tình lãng quên, giờ đây liên tiếp hiện lên trước mắt.
Thôi Tình Hương hiển nhiên đã khơi gợi những chuyện sắc tình trong ký ức, dường như y có thể nghe thấy tiếng cười thật trầm của người đó vang lên bên tai, để mặc cho bàn tay của người đó lưu luyến khắp nơi trên cơ thể.
Lưu Át bắt đầu run rẩy không thể khống chế nổi, không ai biết được tình trạng lúc này của y.
Bấy giờ, vốn dĩ đám người kia sẽ đợi ở bên ngoài lều, thế nhưng Chu Lãng lại rảo bước tới từ phía xa.
"Nhanh, nhanh lên." Bọn chúng đùn đẩy nhau để chạy đi.
Chu Lãng xách thịt bò tới, không thấy ai đứng canh.
Hắn bước vào trong lều, bên trong đã tắt nến.
Chu Lãng hơi nhíu mày, tưởng rằng mình tắm rửa thay quần áo xong thì đã quá khuya, điện hạ ngủ mất rồi.
Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, không thể có chuyện đó được.
"Điện hạ?"
"Ưm..."
Trên giường, có tiếng khóc nghẹn ngào như thể đang đấu tranh với một thứ gì đó.
Chu Lãng lập tức cứng còng cả người.
Hắn chậm rãi đặt thịt bò lên bàn, lại gần rồi cúi xuống, nhìn thấy Lưu Át đang nhắm mắt và nằm trên giường với bộ dạng quần áo xộc xệch.
Hơi thở của y vừa gấp rút vừa nóng bỏng, trên không trung thoang thoảng làn khói của Thôi Tình Hương.
Con ngươi của Chu Lãng rụt lại, hắn siết chặt nắm đấm.
Là ai, ai dám dùng loại thuốc dơ dáy này với điện hạ.
Hắn vội vàng quay người lại đóng chặt cửa lều, tránh cho có người nhìn thấy dáng vẻ này của điện hạ.
Sau đó hắn lại quay về cạnh giường để xem xét tình hình.
Lưu Át đã cảm nhận được xúc cảm trên trán, y lập tức túm lấy bàn tay ấy.
Yết hầu chuyển động, y nuốt nước miếng một cách khó nhọc.
"Khó chịu quá..."
"Điện hạ, tỉnh lại đi."
"Chu Lãng..." Lưu Át lẩm bẩm gọi, vẫn còn đang chìm trong cơn mơ, "Cô cần ngươi."
Bàn tay định rút về của Chu Lãng bỗng sững lại.
Dường như Lưu Át muốn mở mắt ra, y đang nửa tỉnh nửa mê vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy trên người chỗ nào cũng nóng, vô cùng bức bối.
Hinh như có người lại gần y, hơi thở nóng ấm phả lên mặt, y càng trở nên khó chịu hơn.
Lúc này y không còn nhận ra ai với ai nữa, Chu Lãng cũng hiểu được điều này, thế nhưng hắn lại chính tai nghe thấy tên của mình.
Nó chứng tỏ rằng Lưu Át chưa từng quên đi một tên thị vệ thấp hèn như hắn, điều đó khiến cho Chu Lãng cảm thấy vui sướng tột cùng.
"Giúp cô..."
Lưu Át lại không nhịn được cất tiếng gọi.
Bất chợt, chiếc dây cột tóc màu trắng xanh rơi xuống, bịt lên mắt Lưu Át.
Y giật mình hơi tỉnh táo trở lại, nhưng tay đã bị người đó giữ chặt.
Chu Lãng không lên tiếng, chỉ dè dặt hôn môi y.
Hắn chỉ muốn tham lam đáp ứng tất cả những yêu cầu của điện hạ, cho dù chỉ là một giấc mộng, Chu Lãng cũng không nhịn được mà làm càn chỉ vì một tiếng gọi khàn đặc này.
Dây lưng bị cởi ra một cách dễ dàng, mái tóc dài xõa ra tán loạn, Lưu Át bị lật úp người rồi đè xuống giường.
Có người đè lên y từ phía sau, ngón tay thô ráp vuốt ve lên bả vai.
Hơi thở lập tức trở nên gấp gáp theo bản năng, khó chịu đến nỗi cơ thể y luôn vặn vẹo.
Quần áo dần rơi hết xuống đất, ngón tay ấy lại tiếp tục vuốt ve, sờ từ trên tấm lưng trần sờ xuống.
Những cọng râu lún phún trên mặt hắn đã cọ xát vào lưng y khi hắn cúi xuống hôn, khiến cho cơ thể y run lẩy bẩy.
Y cất lên những tiếng rên rỉ, cho đến khi bàn tay to lớn sờ lên bờ mông hơi cong.
Lưu Át lập tức tỉnh táo lại, vùng vẫy giãy ra.
"Ngươi, người là ai! Ai dám đối xử với cô thế này...!Đúng là phạm thượng..."
Bàn tay lớn ấy bóp mông y, sau đó bắt đầu trở nên phóng túng như một ngọn lửa bùng lên, hắn xoa nắn thỏa thích.
Lưu Át kêu lên, mắt bị che lại bởi dây cột tóc nên không nhìn thấy gì cả, y đành phải gắng gượng bò ra ngoài, sau đó bị người đó nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn rồi kéo trở về.
Ngón tay thô ráp còn to hơn cả thân bút mà y cầm hàng ngày, nó còn mang theo những vết chai cứng rắn khiến y đau đớn.
Y bị đè xuống trong khi vẫn còn đang bị xoa nắn, Lưu Át muốn kêu to nhưng lại bị bịt miệng.
Tư thế đè xuống từ phía sau này khiến y vô cùng sợ hãi, mặc cho người đó chơi đùa.
Y phát ra những tiếng kêu không rõ ràng từ trong cổ họng, cơ thể chịu tác động của mê hương nên bắt đầu chờ mong bị chơi đùa, mặc cho người ta bài trí một cách vô cùng ngoan ngoãn, toàn thân ướt đẫm như vừa ngâm nước.
Môi y ngậm lấy hai ngón tay của hắn, miệng không khép lại được nên bắt đầu chảy nước miếng rất chật vật.
"Không...!đừng..."
Đôi con ngươi dưới lớp vải bịt mắt như rụt lại, người phía sau kiên quyết đè y xuống.
Trong bóng tối, như thể vọng ra tiếng mèo kêu đầy nhẫn nhịn, vụn vỡ và ẩm ướt.
Còn bên ngoài lều, mấy tên đứng chờ mãi không thấy người đâu, lại sai tiểu tư đi tìm, "Nhị tiểu thư đâu?"
"Trốn rồi..."
"Gì cơ!?"
"Chỉ để lại một phong thư, nói là tuyệt đối không bao giờ làm chuyện nhục nhã như vậy," Tiểu tư khẽ thầm thì, "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Mấy tên kia nghiến răng nghiến lợi, "Cứ rút lui rồi tính tiếp."
Còn trong lều, Lưu Át đã sớm chìm đắm trong cơn nước sôi lửa bỏng, tâm trí tan rã, thỏa thích cầu hoan.
Dường như đây là một giấc mộng thật hoang đường, trong mơ là cảnh tượng Chu Lãng đã phạm thượng với y ở hang động, hai mắt bị che lại nên y càng chật vật hơn.
Y nào ngờ, người trong mộng là người sau lưng..