Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thợ gõ: Dờ thiếu hiệp
...
Hôm sau, mặt trời lên quá con sào.
Tần Kiến Tự tỉnh lại khỏi giấc mơ, mắt mở ra mà lòng vẫn còn chưa thỏa mãn.
Hồn phách của Hạ Tử Dụ trong suốt, y đang tách chân ngồi trên người hắn. Không biết có phải ảo giác của Hạ Tử Dụ hay không, sau khi kết hợp với Quỷ Vương thì hồn phách của y như dần ngưng tụ thành thực thể, chưa kể đến mông cũng run rẩy, toàn thân đều nóng bừng lên.
"Học được từ đâu vậy?" Tần Kiến Tự gối đầu lên cánh tay rồi nhìn Hạ Tử Dụ.
Tối hôm qua điên loan đảo phượng ở trong mơ, đồng vợ đồng chồng hợp nhau như cá gặp nước. Mấy ngày không gặp, thằng quỷ nhỏ này vậy mà lại học được kha khá trò hay.
Thằng quỷ nhỏ nào đó mỉm cười không nói, chỉ khẽ kéo vạt áo lại để che giấu quyển "Long Dương Thập Bát Thức" ấy kỹ hơn.
"Ái khanh phục vụ rất tốt, trẫm quyết định sẽ thưởng cho ngài."
"Thưởng thế nào?"
Hạ Tử Dụ cúi người xuống, hôn đến tận gáy hắn, "Đêm nay tiếp tục nhập vào giấc mơ của ngài."
"Vụt!" Quỷ nhỏ đắc chí biến mất không còn dấu vết, chỉ để lại người trên gối đưa tay sờ môi mình rồi mỉm cười bất lực.
- --
Hiện giờ tiên đế đã nhập hoàng lăng, việc tiễn cũ đón mới coi như tạm thời kết thúc.
Cánh cổng Vương phủ đóng kín rất lâu, nay đã được mở ra. Thực tế thì sau khi Hạ Tử Dụ chết không bao lâu, thỉnh thoảng sẽ có vài tiểu sinh thanh tú xuất hiện trước mặt Tần Kiến Tự. Có những người là được lựa chọn kỹ càng rồi đưa tới, ngoại hình thậm chí giống Hạ Tử Dụ những ba bốn phần, dù ít dù nhiều thì đứng sau những người này đều là những đại thần trong triều đình.
Khắp chốn kinh thành, ai cũng biết rằng Nhiếp chính vương hiện giờ đang phải chịu nỗi khổ tương tư, ngày nào cũng đốt thứ đồ gì đó để cúng tiên đế. Các nhà quyền quý đã nghĩ ra một cách rất hay, đó là tìm những tiểu sinh có dáng vẻ giống với tiên đế rồi sắp xếp gặp gỡ Tần Kiến Tự. Họ cho rằng một thời gian sau, chắc chắn Nhiếp chính vương sẽ không nhịn được và thân mật với các tiểu sinh để giải nỗi khổ tương tư.
Tân đế đăng cơ, thời cuộc chưa rõ ràng, ai cũng muốn lôi kéo Tần Kiến Tự. Người tới thăm đầu tiên trong hôm nay chính là Tiền Thái úy, ông ta nói là muốn đến bàn bạc công việc, thế nhưng lại có một thư đồng trắng trẻo đi theo phía sau.
"Thời cuộc hỗn loạn," Tiền Thái úy tán gẫu với Tần Kiến Tự, sai thư đồng bưng trà tới, "Việc quân ở phía Tây vẫn chưa được định đoạt, lão phu đã xem sớ tâu mà Vương gia sai người đưa tới rồi, bây giờ đặc biệt đến đây để bàn bạc với Vương gia..."
Hạ Tử Dụ bay tới trước mặt tên thư đồng đó rồi nhìn trái nhìn phải để đánh giá. Sau đó y nghe thấy tiếng hắng giọng của Tần Kiến Tự.
Y quay đầu lại nhìn vào mắt Tần Kiến Tự, có vẻ như Vương gia nào đó rất không hài lòng vì y đứng quá gần người khác. Hạ Tử Dụ làm mặt quỷ rồi bay đi mất.
Lúc ấy Hạ Tử Dụ nghĩ rằng trông tên thư đồng này thật là quen mắt, sau đó y phát hiện ra, rõ ràng mặt mày của hắn khá là giống với y. Thư đồng đó vừa quỳ vừa đun nước trà, ánh mắt cứ len lén nhìn Tần Kiến Tự ngồi trên chủ vị, cứ như là đợi cho Tần Kiến Tự phát hiện ra khuôn mặt của hắn.
Thế la Hạ Tử Dụ bay ra sau lưng thư đồng, khẽ thổi nhẹ vào gáy hắn. Thư đồng không nhịn được xoa lên gáy, nhưng lập tức bị Tiền Thái úy lườm nên không động đậy nữa.
"Lách cách." Trà cụ đột nhiên đổ xuống. Thư đồng sợ tới mức giật nảy người lên, nhưng hắn thấy hai vị đại nhân ngồi trên chủ vị vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra, thế là đành phải nhịn lại không lên tiếng.
Sau đó vạt áo lại bị ai đó kéo mạnh, dây buộc tóc tự bay lên, cứ như là có ma quỷ trêu đùa. Thư đồng nhìn xung quanh không thấy ai cả, sợ hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Cuối cùng hắn không nhịn được nữa nên lấy cớ đau bụng để chuồn ra khỏi sảnh đường.
"Vương gia, Vương gia?" Tiền Thái úy thăm dò, "Những lời lão phu vừa nói..."
"Chuyện này vốn dĩ không nằm trong phạm vi quản lý của bản vương," Tần Kiến Tự buông tách trà xuống, vẻ mặt rất điềm tĩnh, "Buổi lâm triều ngày mai, Thái úy cứ tự dâng sớ là được."
Phí cả công nói sùi bọt mép, Tiền Thái úy thấy Tần Kiến Tự không có phản ứng gì khác, đành phải đứng dậy cáo từ sau khi nói hết chuyện công việc.
Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng bay ra.
"Có biết tam tòng tứ đức là gì không?"
"Ở nhà theo trẫm, xuất giá theo trẫm, trẫm chết vẫn phải theo trẫm." Hạ Tử Dụ chỉ vào mắt mình rồi chỉ vào Tần Kiến Tự, "Ngài vừa nhìn gì đấy?"
"Nhìn em."
Hạ Tử Dụ hắng giọng, vênh mặt lên đầy đắc chí sau đó chắp tay sau lưng trôi lững lờ ra bên ngoài.
Sau hôm ấy lại có vài người nữa tới cửa, mọi chuyện càng ngày càng trở nên quá đà. Trong số đó có một kẻ đã giở thủ đoạn dơ bẩn, Tần Kiến Tự ra lệnh đi tìm kẻ đó rồi rạch mặt, thế là từ đó không còn ai tới nữa.
Đối với chuyện này, Hạ Tử Dụ đánh giá là: nhà nào có đàn ông góa vợ thì sẽ rất nhiều thị phi.
- --
Cho đến mấy ngày sau, có một cô gái đội mũ che mặt đứng trước cổng phủ.
Trời nắng đẹp, đường phố rộn ràng nhộn nhịp. Nàng dắt theo con ngựa màu đen, ôm một con mèo Mặc Ngọc Thùy Châu [] trong lòng, dáng vẻ cao ráo xuất chúng nhưng không hề giống hiệp nữ giang hồ. Người gác cổng len lén đánh giá nàng, nghi ngờ nàng đã tìm nhầm nhà.
[] Mặc Ngọc Thùy Châu: Ngọc đen có hạt châu rủ xuống, mèo có lông toàn thân đen tuyền, chỉ mỗi chóp đuôi là màu trắng.
"Đi báo với Vương gia của các ngươi," Cô gái ấy vén rèm che mặt lên, "Cứ bảo là cô nương Lâm gia xuất cung năm xưa đã đến rồi."
Hạ Tử Dụ đang nằm dưới mái hiên để phơi nắng, nghe vậy thì sửng sốt. Trái cây trong tay y rơi xuống đất rồi hóa thành cát bụi.
Y bay thẳng một mạch ra cổng phủ, đối diện với ánh mắt trong trẻo sáng ngời ấy. Nhưng ánh mắt ấy lại nhìn xuyên qua y để ngắm nghía hòn non bộ phía xa, Hạ Tử Dụ rất bất ngờ, thì thầm gọi:
"Dung Nhi..."
Con mèo đen trong lòng Lâm Dung Nhi giãy ra muốn nhảy xuống đất, nó dựng thẳng chiếc đuôi lên rồi nhìn Hạ Tử Dụ, "Meo."
Hạ Tử Dụ hơi sững người, nhiều năm về trước y cho phép Lâm Dung Nhi rời cung, không ngờ có ngày được gặp lại. Y đoán có lẽ Lâm Dung Nhi đến để chia buồn sự ra đi của y, tấm lòng của cô nàng này cũng thật là đáng quý.
Y đang mải nghĩ thì nhìn thấy người đi thông báo đã quay về, mời Lâm Dung Nhi vào trong phủ.
Con mèo đen kia cứ như hiểu tiếng người, nó nhảy xuống đất nhưng không chạy lung tung, giơ móng vuốt ra rồi đi theo Lâm Dung Nhi. Nó bước vào trong ngưỡng cửa một cách quý phái, lúc lướt qua Hạ Tử Dụ thì cất tiếng kêu "meo", giơ vuốt ra cào y.
"Mày nhìn thấy tao à?"
Hạ Tử Dụ ngạc nhiên, không biết vì sao mà có cảm giác thân quen đầy khó hiểu, cứ như thể y nhìn thấy vẻ khinh bỉ trong mắt của con mèo vậy.
Con mèo đen tung tăng chạy vào phòng khách, nhảy lên ghế một cách nhanh nhẹn rồi ngồi xuống liếm lông. Bộ lông Mặc Ngọc Thùy Châu đen tuyền, chỉ có chóp đuôi nhòn nhọn là điểm một chút màu trắng, nó ung dung đập đuôi lên ghế.
Tần Kiến Tự đi ra nhìn Lâm Dung Nhi với vẻ bình thản, sau đó ánh mắt hắn chuyển sang Hạ Tử Dụ đang bay ở bên cạnh.
"Vấn an Vương gia." Lâm Dung Nhi hành lễ.
Tần Kiến Tự khẽ gật đầu.
Hạ Tử Dụ bay tới gần, "Tần Kiến Tự, ngài hỏi những năm qua nàng sống ra sao đi."
Nhưng mà Vương gia nào đó chỉ ngồi xuống chủ vị, tiện tay bưng tách trà lên. Ánh mắt của hắn chuyển từ Hạ Tử Dụ sang con mèo đen, hắn hơi nheo mắt lại.
Mèo đen đang tập trung liếm lông thì đột nhiên xù lông lên rồi quay đầu ra kêu "meo meo" với Tần Kiến Tự.
Tuy Hạ Tử Dụ không biết nó đang kêu cái gì, nhưng trực giác mách bảo y rằng nó đang chửi bới rất khó nghe. Lâm Dung Nhi vội vàng bế nó lên rồi vuốt lông.
"Nếu đã lặn lội đường sá xa xôi tới đây, cần gì phải che giấu thân phận," Tần Kiến Tự nhấp một hớp trà, khẽ nhíu mày lại rồi đặt tách trà xuống, "Thuật che mắt đơn giản của thuật sĩ chỉ có thể giấu giếm được với ma quỷ tầm thường mà thôi."
"Meo meo meo meo meo!"
"Nói tiếng người."
"Tần Kiến Tự, bao nhiêu năm không gặp mà tính nết ngươi vẫn y như vậy." Mèo đen vênh mặt lên đầy kiêu căng, đuôi cũng dựng thẳng, "Ta đến thăm huynh trưởng của ta thì làm sao, sao ngươi cứ phải gây khó dễ cho ta thế."
Bùa chú đã bị phá giải, bây giờ thì Hạ Tử Dụ cũng có thể nhìn thấy hồn phách của hoàng đế nhỏ đang ở trong con mèo đen, hắn đang vênh mặt lên và nhìn Tần Kiến Tự.
Hạ Tử Dụ ngỡ ngàng một lát rồi mỉm cười..."
"Đệ đệ..."
"Ừ." Hạ Tử Phong vừa mới xù lông, được Lâm Dung Nhi vuốt xuống. Cái đuôi nhòn nhọn giương cao, hắn nhìn Hạ Tử Dụ với vẻ chê bai, "Ta còn tưởng rằng cho dù có bùa chú che mắt thì huynh vẫn nhận ra ngay lập tức, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."
"Đệ... đệ chưa đi đầu thai?" Hạ Tử Dụ bây giờ cảm thấy bồi hồi lạ thường, không biết phải làm sao.
"Đầu thai rồi, nhưng mà không uống nước canh của Mạnh Bà. Đệ có gặp Ti Mệnh, hắn nói hắn là bạn thân của Sở Giang Vương. Hắn khuyên nhủ hết nước hết cái, thuyết phục đệ đi vào cõi súc sinh, thế là đầu thai thành một con mèo hoang ở đạo quán," Hạ Tử Phong không quan tâm cho lắm, lại nhảy lên vai Lâm Dung Nhi, đuôi khẽ quét qua gò má nàng, "May sao có đạo sĩ điểm hóa, bây giờ đệ cũng coi như là một con tiểu yêu."
Hạ Tử Dụ lại nhìn Lâm Dung Nhi, "Có thể hóa thành hình người không?"
"Bây giờ huynh ấy không thể, nhưng sau này thì được." Lâm Dung Nhi khẽ cười. Lúc trước giả vờ không nhìn thấy, bây giờ nàng có thể nhìn thẳng vào hồn phách của Hạ Tử Dụ rồi, "Bây giờ giữa huynh ấy và ta có thuật pháp, cùng chia sẻ sinh mệnh, cùng hưởng thụ tuổi thọ. Ta sẽ chờ được đến lúc huynh ấy hóa thành người thôi."
"Bảo sao," Hạ Tử Dụ ngộ ra, "Dáng vẻ của nàng giống y hệt với ngày rời kinh."
Tần Kiến Tự lại uống một hớp trà.
"Trà lạnh ngắt cả rồi mà ngài vẫn còn uống được à?" Hạ Tử Dụ quay lại nhìn hắn.
Tần Kiến Tự bị cho ra rìa, thản nhiên đặt tách trà xuống, "Ừ."
"Lần này đệ tới đây là có một việc quan trọng." Hạ Tử Phong nhảy xuống khỏi vai Lâm Dung Nhi rồi nhảy lên chiếc ghế bên cạnh Hạ Tử Dụ. Đôi mắt hẹp dài dựng thẳng, hắn nhìn vào Hạ Tử Dụ.
"Đệ nói đi."
"Sư phụ đạo sĩ của đệ quen biết với quỷ sai. Có một lần cùng uống rượu, quỷ sai đã nói với sư phụ rằng Cung chủ của Điềm Chiêu Tội Khí Thiên Cung quay về rồi, ngài bắt đầu điều tra một số chuyện của âm phủ." Hạ Tử Phong rũ lông trên người, "Bây giờ ngài ấy đã biết chuyện Sở Giang Vương mượn danh nghĩa luân hồi để sống sung sướng nhàn hạ trên trần gian nên vô cùng tức giận. Hiện tại Ti Mệnh đang phải vào Hỏa Y Địa Ngục để chịu phạt thay."
"Gì cơ," Hạ Tử Dụ ngẩn ra, "Sao lại thế được?"
Tần Kiến Tự hơi nhướng mày lên.
"Ti Mệnh... chắc là bạn thân của ngài." Hạ Tử Dụ quay đầu lại. Tuy bây giờ Tần Kiến Tự không nhớ nhưng Hạ Tử Dụ thì có, cho nên y cũng phải gánh vác chuyện này, "Hắn đang chịu tội thay ngài."
Bàn tay chơi đùa tách trà của Tần Kiến Tự dừng lại, hắn mân mê miệng tách, "Bạn thân của bản vương?"
"Ừm."
"Đệ chịu ơn của Ti Mệnh, đương nhiên là đệ phải giúp hắn. Cho nên lần này tới gặp ca ca là muốn tìm ra cách giải quyết." Hạ Tử Phong ở bên cạnh lên tiếng.
Tần Kiến Tự thì lại cười, "Nếu là chuyện của sau khi chết thì liên quan gì đến ca ca của ngươi. Chi bằng cứ nói thẳng là muốn bản vương giúp đỡ."
"Tần Kiến Tự." Hạ Tử Phong nghiến răng.
"Dương thọ của bản vương còn lại bao nhiêu năm, ngươi có biết không?"
"Sống lâu trăm tuổi... chịu hết Ái Biệt Ly Khổ."
"Vậy bản vương phải giúp hắn như thế nào đây." Tần Kiến Tự ngồi trên chủ vị, không thể nhận ra cảm xúc trong mắt hắn.
"Ngươi, ngươi có thể..." Hạ Tử Phong không nói nữa, nhưng ý tưởng thì đã rất rõ ràng. Chỉ cần Tần Kiến Tự chết đi là có thể phục vị. Bây giờ một chén rượu độc vào bụng, sớm chết sớm siêu thoát, đối với hắn thì chẳng tổn hại gì, thậm chí còn sớm được ôm ca ca vào lòng, "Bây giờ âm phủ đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, vô cùng nguy cấp."
Thế nhưng cả sảnh đường lại chìm trong im lặng, Hạ Tử Dụ cũng không nói gì nữa.
Hạ Tử Phong nhìn hai người, hình như có chuyện gì đó mà hắn vẫn chưa biết. Vuốt mèo thử chọc chọc vào Hạ Tử Dụ, đôi mắt đen láy tròn xoe lóng lánh.
"Hắn không chết được ư?"