Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thợ gõ: Dờ thiếu hiệp
Địa phủ âm u và sâu hun hút không thể nhìn thấy thứ gì.
Bắc Âm Phong Đô Đại Đế cai quản tất cả mọi thứ, dưới ngài có Ngũ Phương Quỷ Đế, La Phong Lục Thiên, còn Thập Điện Diêm La thì thống trị Âm Tào Địa Phủ. Quỷ khí bay cuồn cuộn và kéo dài suốt dọc đường, trừ con đường này ra, hai bên trái phải đều là bóng tối.
Ngưu Đầu và Mã Diện dè dặt đi phía trước để dẫn đường, ngọn lửa ma trơi màu xanh lục tỏa sáng chập chờn tròng đèn lồng. Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng thong thả đi ở phía sau. Sau khi bước vào địa phận âm phủ, y đã hóa thành thực thể.
"Ca, huynh nói xem tại sao chúng ta phải sợ tên hoàng đế này vậy." Mã Diện lạnh đến mức phải chà xát hai tay, "Đó chỉ là một hồn ma tầm thường mà thôi, sao đệ cứ thấy sợ hãi quá."
"Ta cũng chẳng biết, nhưng mà người ta đi theo Diêm La Vương nên chắc chắn là khác biệt rồi." Ngưu Đầu quàng vai Mã Diện, "Cứ phục vụ cho chu đáo là được."
Hạ Tử Dụ vừa đi vừa nghĩ về Tần Kiến Tự. Hạ Tử Phong ở vương phủ vốn dĩ cũng muốn tới đây, nhưng cuối cùng y đã cản lại. Suy cho cùng thì hắn chỉ là một con tiểu yêu đạo hạnh còn thấp, theo y đến nơi này thật sự quá nguy hiểm. Nếu như thuận lợi, có thể thăm dò tình hình và hóa giải hiểu lầm là tốt nhất, còn nếu không thì thật khó xử lý.
"Còn bao xa nữa thì đến Quỷ Môn Quan?"
"Sắp rồi sắp rồi." Ngưu Đầu Mã Diện đồng thanh đáp.
Hạ Tử Dụ thong thả bước đi, không biết vì sao mà cảm thấy trạng thái tinh thần sức lực trong người càng lúc càng tràn đầy. Ở nơi mà Hạ Tử Dụ không nhìn thấy, quỷ khí khắp bốn phương tám hướng đang tràn vào cơ thể y, giống như đã nhận y làm chủ.
"Người của Sở Giang Vương."
Trong bóng tối, hình như có ai đã cất giọng cười đầy lạnh lẽo, sau đó biến mất không còn dấu vết.
Cứ đi một bước là ngọn lửa ma trơi lại đẩy lùi bóng tối ra một chút, cho đến khi không còn đẩy lùi được nữa, cánh cổng khổng lồ được tạo ra bằng một gốc đại thụ trắng như sứ dần dần hiện lên trước mắt.
Hạ Tử Dụ lúc này mới dừng bước. Ở phía xa chính là một cánh đồng đầy sắc đỏ của Mạn Châu Sa Hoa.
Trước Quỷ Môn Quan, Thần Đồ Uất Lũy vẫn ngồi chơi cờ như cũ. Bọn họ là hai đại Quỷ Thần trông coi Quỷ Môn Quan.
"Này, ngươi nhường ta đi mà, tấn công ào ạt như thế để làm gì?"
"Xì, chẳng mấy khi sắp thắng được ngươi, ngươi đừng có mà giở trò."
Hai người thì thầm khe khẽ, cầm quân cờ trong tay rồi nhìn ngắm thế cờ. Hạ Tử Dụ tới gần, trên đó rõ ràng không hề có quân cờ và bàn cờ nào cả, chỉ là mặt cắt của một gốc đại thụ bị chặt ngang.
Y nhìn ngắm một lát nhưng vẫn không hiểu gì cả, y chỉ chơi giỏi cờ năm quân mà thôi.
"Có chuyện gì đã xảy ra với Sở Giang Vương?" Hạ Tử Dụ hỏi họ.
"Nhị Điện? Vẫn đang lịch kiếp trên trần gian mà." Thần Đồ không buồn ngẩng đầu lên, "Cung chủ thay đổi nội dung trong sổ của Ti Mệnh, lấy đi sổ sinh tử của Phán Quan, phạt Nhị Điện phải luân hồi một trăm năm không được quay về. Bây giờ e là muốn chết cũng khó."
Uất Lũy đặt ngón tay xuống gốc cây, lắc đầu nói: "Thê thảm quá."
"Nếu nói vậy... Đó là lệnh của Cung chủ La Phong Lục Thiên?" Hạ Tử Dụ khoanh tay đứng nhìn, "Có cách nào để cứu vãn chuyện này không?"
"Không phải chứ... Ngươi là ai vậy?"
Thần Đồ Uất Lũy bực mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tử Dụ thì ngỡ ngàng.
Sau đó Thần Đồ xoa cằm, khẽ hít ngược vào một hơi, "Trông quen quen."
Uất Lũy: "Hình như gặp ở đâu rồi."
"Quen đúng không," Hạ Tử Dụ vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh gốc cây, chỉ vào cánh đồng hoa ở phía xa, "Trước kia ta bay ở đó mấy trăm năm, các ngươi không nhận ra ta à?"
Hai Quỷ Thần nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Không phải là họ không nhận ra Hạ Tử Dụ, mà là do Hạ Tử Dụ thay đổi quá nhiều. Vốn dĩ chỉ là một hồn ma thấp kém, ngoài Sở Giang Vương ra thì chẳng ai thèm quan tâm, nhưng bây giờ nhìn y cứ như được thay da đổi thịt, không giống người phàm nữa rồi.
"Chẳng lẽ là được tẩm bổ bằng thần lực của Nhị Điện?"
"Ta thấy khả năng cao là như vậy."
"Bảo sao Nhị Điện cứ nhất quyết phải vào luân hồi. Bồi dưỡng mười năm trên trần gian, vậy thì đúng là không còn giống với những hồn ma bình thường nữa rồi."
Hai Quỷ Thần thì thầm bàn tán, hoàn toàn không quan tâm đến đương sự đang đứng trước mặt. Hạ Tử Dụ thấy vậy thì đá vào gốc cây.
Rễ cây lập tức di chuyển, trói chặt lấy cổ chân y. Nó vươn những chiếc rễ con lạnh lẽo ẩm ướt ra rồi định leo lên chân Hạ Tử Dụ, khiến cho y sợ hãi tới mức đạp nó xuống.
"Ta quay lại đây là bởi chuyện của Nhị Điện nhà các ngươi..." Hạ Tử Dụ cố tỏ ra bình tĩnh, "Nghe nói Ti Mệnh đã phải vào Hỏa Y Địa Ngục vì Nhị Điện, các ngươi nói rõ tình hình cho ta đi."
Hai Quỷ Thần im lặng nhìn nhau.
"Sao y lại vênh váo hống hách thế nhỉ?"
"Dù gì chúng ta cũng là Quỷ Thần, sao y có thể mượn oai nghiêm của Nhị Điện để hăm dọa chúng ta cơ chứ."
"Vậy có nên trả lời y không?"
Hạ Tử Dụ lặng lẽ nắm chặt tay lại, hít một hơi thật sâu.
"Thực ra chuyện này rất đơn giản," Thần Đồ thấy vậy thì đánh trống lảng, "Cung chủ Điềm Chiêu Tội Khí Thiên Cung đã quay lại, đương nhiên là phải xử lý những công việc còn tồn đọng. La Sát đã thổi gió bên tai Cung chủ, nói là Nhị Điện mượn việc công để tư lợi cá nhân."
"Nhị Điện không ở đây, đương nhiên là chín vị điện hạ còn lại phải gánh thêm công việc, dần dần không có ai nói đỡ cho Nhị Điện nữa."
"Cung chủ ra lệnh điều tra rõ ràng, Ti Mệnh gánh tội, Nhị Điện cũng phải chịu phạt trong lúc không biết gì."
"Tin tức lá cải," Uất Lũy nhỏ giọng thầm thì, "Nghe nói tên La Sát thổi gió bên tai Cung chủ chính là tình cũ của Ti Mệnh, cho nên chuyện này chắc hẳn là muốn trả thù Ti Mệnh."
Hạ Tử Dụ nhíu mày.
Chuyện này thoạt nhìn có vẻ khó xử lý, thế nhưng thực tế chỉ cần móc nối quan hệ, tìm người nói đỡ cho Tần Kiến Tự là được. Giống như trên triều đình vậy, đều có cùng một cách giải quyết.
Nhưng mà... tìm ai đây?
Hạ Tử Dụ nhìn Thần Đồ Uất Lũy, tuy hai tên này cứ như lính gác cổng, thế nhưng dù gì cũng được phong là Đông Phương Quỷ Đế, thống trị Đào Chỉ Sơn và Quỷ Môn Quan.
"Sao hai người không nói đỡ cho Nhị Điện?"
"Trăm năm kiếp người trôi qua trong nháy mắt," Thần Đồ Uất Lũy đáp: "Thật ra hình phạt này là nhẹ lắm rồi, không còn gì để bàn nữa. Vả lại chúng ta với La Phong Lục Thiên không cùng phạm vi quản lý mà."
"Khi nào thì Ti Mệnh được ra khỏi Hỏa Y Địa Ngục?"
"Cung chủ nói, lúc nào Nhị Điện quay về thì Ti Mệnh khắc sẽ được ra ngoài."
Hạ Tử Dụ cúi đầu, y hiểu rồi. Ý của Thần Đồ Uất Lũy là không cần phải làm gì cả, quay về đợi một trăm năm trôi qua là được. Y khẽ gật đầu, chuyến đi này cũng coi như có được lời giải đáp.
"Cảm ơn hai vị." Hạ Tử Dụ chắp tay hành lễ, "Lúc trước sốt ruột quá nên hơi bất kính với hai vị, mong được lượng thứ."
"Không sao không sao."
Thần Đồ Uất Lũy lại ngồi xuống.
Hạ Tử Dụ quay người đi, Ngưu Đầu Mã Diện đã đi rồi. Phía trước là Hoàng Tuyền Lộ, con đường làm bằng đá xanh rất gập ghềnh; phía sau là bóng tối u ám, chính là con đường mà y vừa đi qua để đến đây.
Y thầm nghĩ, quay về đường cũ.
Bóng tối quấn chân rồi dần leo lên cao và cắn nuốt Hạ Tử Dụ. Hạ Tử Dụ càng đi càng xa, còn Thần Đồ Uất Lũy thì như cảm nhận được gì đó, cùng ngẩng đầu lên.
"Hắn tới rồi à."
"Thằng nhóc này khá là may mắn đấy."
Hạ Tử Dụ vẫn không biết gì cả, con đường dưới chân đã không còn là đường cũ nữa. m khí đen ngòm vừa dẫn dắt vừa kéo y đi đến La Phong Lục Thiên.
- --
Hạ Tử Dụ đi rất lâu nhưng không nhìn thấy ánh sáng, y hối hận vì không đòi một chiếc đèn ma trơi từ tay Ngưu Đầu Mã Diện.
Không nhìn rõ phương hướng xung quanh, chỉ có một nguồn năng lượng yếu ớt nào đó đang dẫn dắt y. Ngay khi y cảm thấy khó chịu với luồng âm khí lạnh lẽo này thì đột nhiên có một bàn tay sắc nhọn vươn ra từ trong bóng tối.
Thịch, tim Hạ Tử Dụ đập rất mạnh.
Khi bàn tay ấy sắp nắm lấy cổ y, cơ thể Hạ Tử Dụ nổi lên rất nhiều dòng chữ Phạn. Những con chữ Phạn ấy tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh và chuyển động trên làn da, hoàn toàn bao bọc lấy Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ vội lùi lại, lúc nghiêng người thì giơ tay lên, vận hết sức lực để tóm lấy bàn tay ấy. Một âm thanh chói tai vọng ra từ trong bóng tối.
"La Sát, dừng tay."
Giọng nói hùng hồn giống như tiếng chuông đồng ngân vang khắp các ngõ ngách ở kinh thành vào buổi sáng sớm, từng hồi từng hồi lan ra khắp mọi nơi.
Hạ Tử Dụ hơi nheo mắt lại, khi bóng tối dần tan đi, xung quanh có làn khói âm u màu vàng bốc lên cuồn cuộn.
Sau khi không còn thứ gì che đậy tầm mắt, Hạ Tử Dụ nhìn thấy một đại điện rộng thênh thang. Hình như có ai đó đã cố tình dẫn y đến đây, xung quanh vô cùng trống trải, chỉ có một người mặc trang phục màu đen đang hiên ngang ngồi ở nơi cao nhất của đại điện.
Đó chính là người đã bảo La Sát dừng tay.
Lúc này, Hạ Tử Dụ đang túm chặt lấy tay của La Sát, hắn phát ra tiếng kêu đau đớn đinh tai nhức óc. Ánh mắt của người ở trên cao hơi toát lên sự ngạc nhiên, sau đó chú ý tới những con chữ Phạn đang bao quanh Hạ Tử Dụ.
"Người của Sở Giang Vương."
"Đúng vậy." Hạ Tử Dụ buông tay ra rồi chắp tay hành lễ, lập tức đoán ra đây chính là Cung chủ của Điềm Chiêu Tội Khí Thiên Cung. Có điều y không biết ngài dẫn mình tới đây để làm gì, "Ta là người của Sở Giang Vương, ta đến đây vì ngài ấy."
"Đế vương trên trần gian, thú vị lắm."
"Cõi nhân gian biến đổi không ngừng, trăm lần luân hồi, chắc hẳn âm phủ chẳng hiếm đế vương trần gian." Hạ Tử Dụ rất điềm tĩnh, ung dung nhìn La Sát đang lùi ra xa.
Người ngồi trên cao tỏ ra khá là hứng thú.
"Quả nhiên là khác biệt."
Người đó chậm rãi chống tay lên đầu, ngón tay thong thả gõ vào ghế, "Người của Sở Giang Vương, ngươi tới đây vì hắn, nhưng là để làm gì?"
"Trăm năm về trước, Sở Giang Vương đã phá hoại trật tự của trần gian, tự tiện thay đổi sống chết nên đã bị đưa vào Hỏa Y Địa Ngục. " Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên nhìn người đó, "Địa phủ đã quy định rõ ràng, ngài ấy có thể dùng nỗi khổ luân hồi để thay thế hình phạt địa ngục, vì vậy nên mới bước vào luân hồi."
"Ồ, một hồn ma nhỏ bé như ngươi lại muốn tới đây để giúp hắn thoát tội?"
Hạ Tử Dụ điềm nhiên thừa nhận, "Đúng vậy."
Trên cao, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, quỷ khí dần tràn ra rồi đè xuống. Hạ Tử Dụ rất bình tĩnh, quỷ khí đè ép khiến đầu gối y run rẩy cứ như là sắp bị ép phải quỳ xuống. Y nắm chặt tay cố gắng chịu đựng.
Giọng nói trên cao hỏi đầy chậm rãi, "Nhưng bản tọa nghe nói rằng hắn đã mượn danh nghĩa luân hồi để ở bên ngươi."
"Địa phủ chưa bao giờ có quy định rằng..." Hạ Tử Dụ bị chèn ép đến nỗi trán nổi gân, sắc mặt trắng bệch, "Trên đường luân hồi, ngài ấy không được gặp ta..."
"Luân hồi vốn dĩ là phải chịu khổ."
"Nhưng ngài ấy có thêm kiếp này là bởi vì ta." Hạ Tử Dụ nghiến răng, đau đớn như thể nghe thấy âm thanh xương mình đang gãy. Đúng như những gì y nói, dưới âm phủ không thiếu gì vua chúa ở trần gian, y làm hoàng đế mười năm, thế nhưng giờ đây quay về âm phủ lại vẫn chỉ là một hồn ma nhỏ bé bị Quỷ Thần chèn ép.
Đúng là có hơi nhục nhã.
Xương cốt như sắp nứt ra, La Sát đứng cạnh bắt đầu nhếch miệng cười.
Đúng lúc này, trên da y lại bắt đầu nổi lên những con chữ Phạn màu vàng đen chồng chất lên nhau. Từng tầng từng lớp bao vây lấy Hạ Tử Dụ, cảm giác ấm áp bắt đầu tràn ra không ngừng, nó chảy qua nơi xương cốt rạn nứt rồi bắt đầu chữa lành những vết thương ngầm.
Giữa lúc Hạ Tử Dụ đang cắn răng chịu đựng, y cảm thấy ngạc nhiên, cứ như thể được giải phóng từng chút một, được cho cơ hội để lấy lại hơi thở.
Người ngồi trên cao tỏ thái độ "quả nhiên là như vậy".
"Đặt Diêm La Lạc Ấn lên cơ thể ngươi, không tiếc tu vi của bản thân để nuôi dưỡng ngươi thoát khỏi luân hồi, trở thành Quỷ Thần." Người ngồi trên cao gỡ bỏ khống chế, "...Đúng là cây vạn tuế ra hoa."
"Diêm La Lạc Ấn?"
Hạ Tử Dụ vừa được gỡ khống chế thì không chịu nổi nữa, ngã ra đất. Điềm Chiêu Cung chủ cúi đầu, dùng một nguồn sức mạnh dịu dàng để đỡ Hạ Tử Dụ đứng lên.
"Giờ thì khó xử lý rồi đây."
"Sao ngài lại nói vậy?" Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên.
"Có lẽ hắn muốn mượn mấy chục năm luân hồi để bồi dưỡng thần hồn cho ngươi," Điềm Chiêu Cung chủ chậm rãi đứng lên, "Nhưng nếu không quay về kịp thời, e rằng sẽ mất hết tu vi."
Con ngươi trong mắt Hạ Tử Dụ co lại.
"Nếu hắn đã mượn việc công để tư lợi, vậy thì đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm. Còn ngươi… ngươi sẽ là Sở Giang Vương tiếp theo, thế nào?" Điềm Chiêu Cung chủ mỉm cười, "Để cho hắn làm một hồn ma nhỏ bé cũng thú vị đấy."
Mắt Hạ Tử Dụ giật mạnh, "Ta không muốn."
- --
[Kịch ngắn]
Tần Kiến Tự: Chết tiệt, sao bà xã mãi không quay về vậy! (lo lắng đi tới đi lui trong đình viện) (đi tới đi lui) (đi tới đi lui)
Trên bậc thềm, Lâm Dung Nhi đang cho Hạ Tử Phong ăn cá khô.
Tần Kiến Tự im lặng nhìn họ.
(càng thêm lo lắng đi tới đi lui) (đi tới đi lui)
Thần Đồ Uất Lũy: Vợ ông không quay về nữa rồi, y sắp phải làm Sở Giang Vương rồi!
- ----------------
Tống Chiêu Chiêu:
Sắp kết thúc rồi! Sở Giang Vương vẫn là Tần Kiến Tự nha ha ha ha
- -----------------
Dờ: Có khi các bà còn hiểu biết hơn cả tôi và không cần chú thích, nhưng lỡ làm rồi nên tôi sẽ thả con ảnh này ở đây