“Phịch…”
Một tiếng vang trầm thấp, Kỷ Xuyên cả người trần trụi từ trên giường mà té xuống.
Trời còn chưa sáng, trong căn phòng mờ tối, sắc mặt cậu trắng bệch, đôi môi mím lại chặt chẽ, nằm trên sàn nhà nữa ngày không dám động đậy, hô hấp cũng ngừng lại rồi, chỉ lo phát ra một chút âm thanh sẽ làm người trên giường kia thức dậy, cậu sẽ chết mất.
“Tại sao lại như vậy…”
Kỷ Xuyên eo mỏi chân run, thân dưới chỗ nào đó khó có thể nói ra, bộ vị bị sử dụng quá độ có cảm giác thật khó hình dung. Trong đầu trống rỗng, cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm sàn nhà, khó khăn điều động đại não sắp không hoạt động, nỗ lực tìm ra tất cả sự việc phát sinh từ tối hôm qua, vì cục diện trước mắt mà tìm ra một giải thích hợp lý.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Vừa bắt đầu giống như là trùng hợp, bạn cậu tổ chức sinh nhật, tại một câu lạc bộ xa hoa cậu bị đám bạn kia lôi kéo rót không ít rượu uống đến choáng váng đầu óc, cậu đi ra ngoài cho thoáng khí thì ngoài ý muốn gặp được Hạ Hoài Chương ngoài hành lang.
Hạ Hoài Chương không cho phép cậu uống rượu, đặc biệt là không thể uống ở bên ngoài, nhưng cậu vẫn không coi việc này là to tát, huống hồ lúc này đã uống đến mơ hồ, cậu không có ý định muốn trốn, ngẩn ra, chủ động đi tới ngoan ngoãn kêu một tiếng “Ba ba”.
Hạ Hoài Chương mặc đồ tây chân mang giày da, bên người có mấy người vận trang phục tương tự, Kỷ Xuyên không nhận ra là ai, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, tựa hồ đã từng gặp qua. Cậu đang mơ hồ ngẫm nghĩ, cơ thể đã bị Hạ Hoài Chương ôm chặt tiến vào một phòng khách trong tầng trệt.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì Kỷ Xuyên nhớ không rõ.
Hạ Hoài Chương có công việc muốn làm, không ngại dẫn theo cậu dù sao cũng không có ai dị nghị, chỉ coi cậu là con trai duy nhất của Hạ tiên sinh, tuy không phải con ruột nhưng là người thừa kế danh chính ngôn thuận trong tương lai. Đáng tiếc, Kỷ Xuyên thực sự quá say rồi, chỉ đứng đắn ngồi ở đó, thực tế bọn họ nói chuyện gì cậu cũng không nghe lọt tai.
Công việc kết thúc, bầu không khí trong phòng khách dường như thay đổi, Kỷ Xuyên không chịu được nữa, dựa vào bên người Hạ Hoài Chương ngủ say. Không biết ngủ bao lâu, cậu cảm giác có một đôi bàn tay luồn dưới nách đem cậu bế lên. Cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc cùng một mùi rượu nồng, Hạ Hoài Chương cũng uống say.
Sau đó chính là tai nạn bắt đầu.
Kỷ Xuyên không biết cậu bị ôm đến trên giường như thế nào, các chi tiết nhỏ đã không thể nhớ được, “điểm bắt đầu” là nơi nào cậu không nhận ra, trước mắt là gian phòng xa lạ, trang trí xa lạ, rèm cửa sổ xa lạ…
Chỉ có người trên giường kia là cậu quen biết, Hạ Hoài Chương. Trước đây ít giờ cậu còn gọi người đàn ông đó là ba ba.
Quả thực là long trời lở đất.
Trải qua mười chín năm, Kỷ Xuyên chưa bao giờ cảm thấy chấn kinh như bây giờ, cậu không nghĩ ra tại sao cậu lại cùng Hạ Hoài Chương lên giường, cậu cầu khẩn đây là giả, đây chỉ là ác mộng.
Nhưng mà càng muốn quên đi, những hình ảnh kia lại càng rõ ràng, cậu nhớ tới rõ ràng Hạ Hoài Chương đã làm như thế nào mở ra hai chân của cậu dùng sức đâm vào, cảm giác căng đau cùng nóng cháy khi da thịt tiếp xúc, nhớ tới cậu bị hôn, sự kịch liệt triền miên, thời điểm cao trào chính mình khó nhịn cất tiếng khóc.
“…”
Kỷ Xuyên đột nhiên giơ tay che mặt, khóc không ra nước mắt.
Ngay lúc này, người trên giường đột nhiên trở mình, một trận tiếng động rất nhỏ truyền vào tai, như một tiếng sét bổ xuống, Kỷ Xuyên cả người cứng đờ, thần kinh trong nháy mắt căng thẳng, cho đến khi Hạ Hoài Chương không có động tác kế tiếp cậu mới bình tĩnh lại, xém chút bị dọa chết rồi.
Cậu không tiếng động mà hô hấp, không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa, nếu Hạ Hoài Chương tỉnh lại cậu nên làm biểu tình gì? Kỷ Xuyên nhặt lên quần áo rải rác trên mặt đất, rón rén mặc từng kiện quần áo vào, cậu trước hết phải bình tĩnh lại.
Đẩy ra cửa phòng bên ngoài là hành lang rộng lớn của khách sạn.
Lúc sáng sớm, khách ở lại đang ngủ say, xung quanh không có âm thanh của người nào. Kỷ Xuyên đi ra phía trước một đoạn, cùng một người mặc đồng phục nhân viên phục vụ tình cờ gặp mặt, đối phương nhận ra cậu, cung kính mà kêu một tiếng “Kỷ thiếu gia”.
Kỷ Xuyên xác định chắc chắn rồi, nơi này là khách sạn của nhà cậu tuy rằng không nhận ra người quen nào. Cậu cố gắng trấn định, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Tối hôm qua khi nào tôi tới đây? Ba của tôi đâu?”.
Đối phương đáp: “Ngài và Hạ tổng cùng tới, khoảng giờ tối qua”.
“Ba tôi cũng uống say sao?”.
“Đúng thế”.
“…”
Tâm lý Kỷ Xuyên loạn một đoàn như ma, sắc mặt thật không tốt. Nhân viên phục vụ kia cho rằng cậu đau đầu do say rượu, săn sóc hỏi: “Ngài cần dùng canh giải rượu sao?”.
Cậu lắc đầu, đi ra vài bước liền quay đầu dặn dò. “Chuẩn bị cho Ba tôi một phần đi…đúng rồi, nếu như hắn hỏi thì nói tối qua tôi không có ở đây, đi đâu không biết”.
Nói xong bước nhanh đi tới cuối hành lang, tiến vào thang máy.
Liên quan tới chuyện say rượu mất lý trí, Kỷ Xuyên tuy rằng choáng váng nhưng chính cậu cũng có thể lý giải.
Vô luận về mặt tình cảm hay trên hết là nhân cách, cậu đối với Hạ Hoài Chương là ôm ấp hoàn toàn tín nhiệm, cậu tin tưởng hắn cũng không phải cố ý, chuyện tối hôm qua thuần túy là bất ngờ, cậu hi vọng Hạ Hoài Chương say còn nghiêm trọng hơn mình, cậu hi vọng sau khi Hạ Hoài Chương tỉnh lại sau giấc ngủ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện hôm qua.
Có thể Kỷ Xuyên còn chưa chín chắn, nhưng cũng không ngốc, cậu không có kinh nghiệm gì ở chuyện tình cảm, càng không có tìm hiểu ở phương diện tình yêu nam nữ, nhưng cậu biết hai nam nhân muốn làm tựa hồ không dễ dàng, song phương đều không có ý thức là không có khả năng…
Không thể nào sao? Không thể cũng có thể, bởi vì cậu không muốn hoài nghi Hạ Hoài Chương.
“Hạ Hoài Chương” ba chữ này đối với tâm lý Kỷ Xuyên còn trên cả tình thân, Hạ Hoài Chương không chỉ là Ba nuôi cậu, trong lòng cậu hắn là người đàn ông ưu tú nhất, giống như một vị đế vương, đứng vững trên đỉnh núi cao, là toàn bộ ước mơ đối với mọi nam nhân, là mục tiêu mà cậu muốn noi theo.
Huống hồ, Kỷ Xuyên không nghe nói Hạ Hoài Chương yêu thích đàn ông, đừng nói là đàn ông, cậu chưa từng thấy bên cạnh hắn có người phụ nữ nào…Hạ Hoài Chương luôn luôn là chính nhân quân tử, coi như không đứng đắn, cũng không nên không đứng đắn trước mặc con trai mình đi?
Kỷ Xuyên không suy nghĩ theo phương diện đó.
Kỷ Xuyên một thân một mình đứng trong thang máy lưỡng lự vài giây, trì độn mà đi ra ngoài. Cậu nhắc nhở chính mình đừng suy nghĩ đến chuyện tối qua nữa, nhưng những hình ảnh kia tựa như thước phim chiếu đi chiếu lại trước mắt cậu, những chi tiết nhỏ đều rõ ràng trước mắt.
Cậu nhớ tới Hạ Hoài Chương chặt chẽ trói eo cậu lại, đôi tay đó đặt biệt thon dài mà mạnh mẽ, lòng bàn tay có một tầng chai mỏng, chạm đến làn da sẽ lưu lại một trận cảm giác nhột, tê tê. Cậu theo bản năng trốn về sau một chút, lại bị đối phương dùng sức mạnh lớn hơn kéo trở về, đặt ở dưới thân hắn mạnh mẽ va chạm.
“…”
Kỷ Xuyên hai mắt biến thành màu đen, thất hồn lạc phách đi ra đại sảnh, cùng cây cột phía trước đụng vào đầu.
Cậu hít sâu một hơi đang muốn bước nhanh rời đi, phía sau đột nhiên truyền tới một trận tiếng cười. Kỷ Xuyên nghe tiếng quay đầu lại, là bạn thân của cậu hôm qua tổ chức sinh nhật ở đây Tôn Triệt không biết từ đâu xuất hiện, đi tới vỗ vỗ bờ vai cậu, cười nói: “Kỷ đại thiếu gia, cậu làm gì đây? Luyện thiết đầu công?”.
Kỷ Xuyên không đổi sắc mặt, thực sự không có tâm tình phản ứng với tên này. Cậu xoay người rời đi, bị Tôn Triệt lôi trở lại, “Đi đâu vậy?” Tôn Triệt không dùng lực mạnh, cũng do Kỷ Xuyên chân eo đều bủn rũn, có điểm bất ngờ, bị kéo một cái thiếu chút ngã sấp xuống.
Tôn Triệt kinh ngạc, vội vã đỡ lấy cậu: “Làm sao thế này?”.
“Không có chuyện gì”. Kỷ Xuyên ho khan một tiếng, tiếng nói trầm thấp có mấy phần khàn khàn.
Tôn Triệt mắt sắc, nhìn thấy trên cổ áo che một nửa xương quai xanh của cậu có mấy vết màu hồng rõ ràng, đầu tiên là sững sờ, sau đó nở nụ cười hèn mọn: “Nhá, cậu tối hôm qua ngủ cùng ai, ai bạo như vậy, không phải Lâm Đóa đi, cô ta đáp ứng cậu? Không tin được nha…”
Lâm Đóa chính là cô gái Kỷ Xuyên đang theo đuổi, là đàn chị của cậu, hơn cậu một năm, theo đuổi thật lâu, đối phương vẫn không đáp ứng. Tình cảnh này nhắc tới thật đau lòng, Kỷ Xuyên khỏi phải nói tâm tình có bao nhiêu phức tạp, cậu thầm mắng má nó, nói không phải, “Là con muỗi cắn”.
“Chà chà”, Tôn Triệt không tin, nhìn ra cậu không muốn nói liền không truy hỏi nữa, hỏi cậu có đói bụng không, có muốn cùng đi ăn điểm tâm không.
Kỷ Xuyên suy nghĩ một chút, cẩn thận nói, không ăn ở nơi này, muốn đi nơi khác. Vì vậy, để Tôn Triệt lái xe, đi đến tiệm cậu thường ăn lúc trước.
Thời điểm giữa hè, chỉ còn một thời gian nữa là tới tháng Tám, hai ngày nữa liền đi học.
Mùa hè này Kỷ Xuyên trải qua mơ mơ màng màng, một nữa thời gian cậu đi du lịch, thời gian còn lại là đá bóng, đi hát karaoke, chơi game, uống rượu không có một phút nào dùng để học tập. Hạ Hoài Chương rất bận, lại không có thời gian theo dõi cậu, bất quá tâm lý Kỷ Xuyên rất rõ ràng, cậu làm gì cơ bản Hạ Hoài Chương đều biết, chỉ là đối với cậu vô cùng dung túng, chỉ cần cậu không giết người phóng hỏa, cậu làm gì hắn đều không quản.
Huống hồ thành tích học tập của cậu rất tốt, điểm cuối kỳ của cậu đứng đầu vượt xa người phía dưới, cầm chắc học bổng. Lúc đó Hạ Hoài Chương hỏi cậu: “Học bổng nhiều hay ít, chuẩn bị dùng như thế nào?”.
Kỷ Xuyên thật cao hứng, trả lời: “Hơn ngàn đi, con muốn mua xe, còn thiếu một ít tiền làm sao giờ Ba ba?”.
Hạ Hoài Chương hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu?”.
Kỷ Xuyên nói: “Không nhiều lắm, ba cho con một ít là đủ rồi”.
Sau đó Hạ Hoài Chương cho cậu thêm vạn, mua một chiếc Ferrari thể thao màu đỏ.
Thời gian đã qua hai tháng, Kỷ Xuyên ngồi ở trên xe Tôn Triệt có màu sắc tương tự đột nhiên nhớ tới chuyện này, cậu thở dài, cậu cảm khái không thể nào thản nhiên đối mặt với Hạ Hoài Chương, lại làm nũng chơi xấu như trước đây…Cậu nên làm gì?
Cậu không muốn về nhà, cậu sợ đối mặt với hắn.
Cậu còn đang xuất thần, xe đã ngừng lại, đang giờ cao điểm nên đi rất chậm, lại dừng không ít đèn đỏ, muốn đi hết nửa thành phố mới tới cửa tiệm kia, tựa như có chút quá xa. Tôn Triệt không kiên trì nổi, quay đầu gọi Kỷ Xuyên: “Tổ tông, chúng ta không ăn cái đó được không?”.
"Được". Kỷ Xuyên bật thốt lên.
Tôn Triệt sững sờ, nghĩ thầm vị đại thiếu gia này ngày hôm nay sao lại dễ nói chuyện như vậy? Lúc bình thường, cậu muốn ăn thứ gì cho dù phải dùng máy bay trực thăng cũng phải mang đến cho cậu, đều là được Ba ba cậu chiều thành một thân tật xấu. Bất quá Kỷ Xuyên ngoại trừ có điểm kiêu căng, người cũng không tệ lắm, hơn nữa lại có một gia thế cao đặt ở đó, các bạn bè cùng lứa bọn họ đều nguyện ý hống cậu, nói là bạn tốt cũng được. quan hệ lợi ích cũng được, nói chung cậu là trung tâm của vòng xã giao.
Tôn Triệt hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì? Chúng ta tìm một nhà hàng ở gần đây”.
“Sao cũng được”. Kỷ Xuyên đưa mặt ra cửa xe, thần sắc mệt mỏi, gương mặt che kín một tầng bóng tối.
Cái bộ dáng này quá hiếm thấy, Tôn Triệt cảm thấy không đúng, lái qua một đoạn đường, tìm một chỗ ngừng xe, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Đáng sợ như thế”.
Kỷ Xuyên không hé răng.
Tôn Triệt nói: “Lâm học tỷ bỏ cậu? Hay rốt cục Ba cậu tìm Mẹ kế cho cậu? Biểu tình cậu như trái đất nổ tung sắp đến tận thế vậy?”.
“…”
Kỷ Xuyên kéo kéo khóe miệng, vừa muốn nói chuyện, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cậu cúi đầu nhìn, trên màn ảnh hiện lên “ Ba ba” hai chữ như một đạo bùa đòi mạng, cậu sợ đến run tay, xém chút đem điện thoại di động ném đi.