Thời điểm về đến nhà đã muộn lắm rồi, hành lang ánh đèn vẫn sáng, Hỗn Cầu nằm nhoài dưới đèn ngủ gật, nghe thấy động tĩnh, đầu phút chốc nâng lên, mắt cẩu kia còn chưa mở đã nhận ra Kỷ Xuyên, bốn móng vuốt nhấc lên, chạy như bay đến trên người cậu.
“Mày đang chờ tao?”Kỷ Xuyên vỗ vỗ đầu Hỗn Cầu, không có tâm tư hống nó, miễn cưỡng lên tinh thần đi vào cửa, Hạ Hoài Chương cùng Hạ Đình đều ở trong phòng khách, tựa hồ đang nói chuyện gì vui vẻ lắm, bầu không khí nhìn qua rất hòa hợp, cảm xúc Kỷ Xuyên nhất thời càng xuống thấp.
“Ba ba” cậu nhỏ giọng kêu một tiếng, xem như là chào hỏi. Kêu xong kéo Hỗn Cầu đi lên lầu, cũng không nói thêm một chữ.
Hạ Hoài Chương không có phản ứng gì, chỉ gật gật đầu, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình không tốt của cậu, cùng với bình thường giống nhau.
Kỷ Xuyên phi thường thất vọng, oán khí tích tụ từ đầu đến lòng bàn chân, Hỗn Cầu liền phát hiện cậu không bình thường, liếm mu bàn tay cậu lấy lòng, Kỷ Xuyên nhịn xuống không vui, dùng sức xoa nhẹ đầu Hỗn Cầu một cái, giao nó cho người giúp việc, chính mình trở về phòng ngủ.
Mười một giờ, bình thường thời gian này nên ngủ, nhưng Kỷ Xuyên không muốn ngủ, tính chơi trò chơi nhưng một tay không thể thao tác được, sách cũng không xem vào, cậu kéo rèm cửa sổ lên, mở máy vi tính tìm một bộ phim, thời điểm nam nữ chính gặp gỡ bối cảnh triền miên, âm nhạc bên trong làm cậu ngẫn người một hồi, cảm thấy phát chán, liền đổi thành phim chiến tranh.
Phim chiến tranh cũng không có gì đẹp đẽ, hoàn toàn không thể phân đi lực chú ý của cậu, còn không bằng xem AV. Cậu trước đây đã xem qua AV, hoặc có thể nói như vậy, không có nam nhân nào tại thời kì trưởng thành chưa từng xem AV, Kỷ Xuyên xem như trưởng thành không sớm, lần thứ nhất đối với sinh vật mang tên “nữ nhân” hiếu kì là một ngày nào đó năm mười sáu tuổi. Ngày đó Tôn Triệt đưa cho cậu một cái USB, vô cùng thần bí mà miêu tả một phen, trong miệng hắn nói “có cái này thú vị”, sau khi về nhà cậu lại chậm chạp không dám mở ra, do dự đến gần nửa đêm, xác nhận mọi người trong nhà tất cả đều ngủ, mới trốn trong chăn lặng lẽ xem.
Kết quả cậu quá khẩn trương, không phát hiện mình quên mang tai nghe, cơ hồ từ đầu tới đuôi đều để loa ngoài, thanh âm bên ngoài tuy không hề lớn, có thể do đêm khuya nên đặt biệt chói tai, Hạ Hoài Chương đi ra rót nước uống thấy được.
Hạ Hoài Chương rất quan tâm mặt mũi của cậu, không có chọc thủng tại chỗ, chỉ tại thời điểm bữa sáng ngày thứ hai uyển chuyển nói vài câu, trong đó có một câu là: “Hiếu kỳ có thể, không được tùy tiện thực hành”.
Kỷ Xuyên làm bộ nghe không hiểu, một bộ dáng vùi đầu ăn cơm chuyện không liên quan tới ta.
Sau đó cậu lén lút xem mấy lần, lòng hiếu kỳ rất thoái chí cởi ra, vật kia liền mất đi mị lực hấp dẫn tới cậu, cậu tự nhận là một người có thưởng thức, cho dù không phải, cũng phải tranh thủ làm một người thưởng thức, trên phương diện đem Hạ Hoài Chương làm chuẩn, tuyệt không chịu thấp kém hơn, AV đồ chơi này quá mức nhục dục, hoàn toàn không có vẻ đẹp, không nghi ngờ chút nào là hạ lưu của hạ lưu.
Mà không thể không thừa nhận, chính mình có một số thời điểm buồn bực không khống chế được, phát tiết nhục dục là phương pháp nhanh nhất dời đi lực chú ý.
Kỷ Xuyên ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào màn hình, do dự có muốn hay không mở AV ra xem, trước tiên tạm thời hóa giải tâm tình một chút. Nhưng trong máy tính cậu giống như không có phim đen, Tôn Triệt cho cậu, cậu đã sớm xóa, cậu cũng không biết đi nơi nào tìm, trang web trên internet hư hư thực thực đều là vi rút.
Tinh thần ham học hỏi của Kỷ Xuyên bị câu dẫn, cùng vi rút trên mạng đấu trí, rốt cuộc có thể tìm được một trang web có thể phát video mà không cần phải download phần mềm rác, cậu tùy tiện tìm một video, hình ảnh bắt đầu chuyển động, trước tiên là một nam nhân không mặc quần áo xuất hiện nằm ở trên giường chính mình nhích tới nhích lui, qua vài giây kèm theo tiếng thở dốc lúc cao lúc thấp, ống kính từ từ tiếp cận tiếng bước chân một người dần dần đi vào trong hình, cũng là một người nam nhân.
Kỷ Xuyên sững sờ, thời gian một cái nháy mắt, sau đó người nam nhân kia đem người trên giường đè ngã dưới thân, hai người ôm nhau thành một đoàn hôn lên.
“…”
AV cậu đã xem qua, GV vẫn là lần đầu tiên. Kỷ Xuyên cả người đều nổi da gà, con chuột dừng trên chữ “đóng” cậu chậm chạp không nhấn xuống.
Cậu phảng phất bị người cố định, cứng đờ nhìn màn ảnh. Trong màn ảnh hai nam nhân tình dục mười phần, hôn môi kết thúc, lại xoa xoa thân thể lẫn nhau, một người trong đó giơ cao mông, hướng cái đó của người phía sau đỉnh lộng, không ngừng rung động khố hạ…
Kỷ Xuyên quả thực muốn mù mắt, vội vã lúng túng đóng lại trang web. Trên bàn có chai nước uống cậu vặn nắp chai ra uống một hớp, bình phục lại trái tim bị kích thích mạnh, trên người vẫn cảm thấy hoảng loạn, rất không thoải mái.
Quá muộn, nên ngủ, sự phiền lòng ngày mai giải quyết.
Kỷ Xuyên buồn bực thở ra một hơi, dùng tai trái chậm rì rì cởi áo ra, mới vừa đem quần cởi ra, thời điểm cởi đến đầu gối, đột nhiên có người gõ cửa, ngoài cửa truyền đến thanh âm trầm thấp của Hạ Hoài Chương: “Ngủ?”.
Kỷ Xuyên mí mắt giật lên: “Lập tức ngủ”.
Hạ Hoài Chương nói: “Ba có thể vào?”
“…”
Vào để làm gì? Là nhìn ra tâm tính cậu không tốt đến để an ủi sao? Kỷ Xuyên tâm lý thất vọng dần dần tan ra, trở nên có điểm oan ức, đồng thời lại nắm chắc khí lực. Cậu nói chờ môt chút, sau đó dùng cả tay chân đá văng quần ra, cầm lấy áo ngủ đầu giường đổi, thời điểm cột lại thắt lưng tay trái không được linh hoạt, nửa ngày không buộc lên được, đành phải tùy tiện buộc lại một chút.
Thu thập xong, Kỷ Xuyên ra mở cửa, nghiêng người để Hạ Hoài Chương tiến vào: “Có chuyện gì, ba ba?”
Hạ Hoài Chương cúi đầu nhìn tay phải bị thương của cậu, ôn thanh nói: “Không có chuyện gì? Ba nghĩ con cần giúp đỡ, bảo bối”.
“Hỗ trợ cái gì?” tinh thần Kỷ Xuyên mới vừa nhấc lên một điểm lại thấp xuống, thất vọng nói: “Không cần, tự con có thể”.
“Tắm?” Hạ Hoài Chương đột nhiên đến gần một bước, bàn tay hướng thắt lưng của áo ngủ cậu.
Kỷ Xuyên cả người cứng đờ: “Ba, ba ba…”
Hạ Hoài Chương không nghe tiếng, ngón tay thon dài giải khai thắt lưng buộc một cách lung ta lung tung của cậu, động tác kia chậm rãi giống nhau, lại rất kiên trì, đối với Kỷ Xuyên không ngờ là một loại dằn vặt.
“Ba ba…”
Cậu lại gọi một tiếng, âm cuối cơ hồ phát run. Hạ Hoài Chương lại rất bình tĩnh, giúp cậu đem thắt lưng mở ra lại một lần nữa buộc chặt, buộc thành một cái nơ ngay ngắn.
Trái tim Kỷ Xuyên trở xuống cổ họng, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, một giây sau, Hạ Hoài Chương sờ sờ đầu cậu, không cần suy nghĩ nói: “Đi tắm, tẩy rửa sớm, ba cũng muốn ngủ”.
Kỷ Xuyên: “…”
Không nghĩ tắm làm sao bây giờ…