Tiễn bước tất cả sau hai cha con cô rất an nhàn mà quay lại phòng của Chủ Tịch mà ngồi, một người làm việc, một người ngồi chơi máy tính lên mạng.
Đừng ai hỏi vì sao sự việc quan trọng hợp đồng hơn mấy tỉ bị cho qua một cách khó tin như vậy mà các cổ đông không hỏi tới, ở đây Nạp Lan Khánh nắm % cổ phần, Nạp Lan Mỹ Linh giữ % cổ phần, còn có mẹ cô nắm % cổ phần đã chuyển qua tay cô trước lúc chết hiện giờ trong tay cô giữ % cổ phần, là cổ đông lớn nhất ai dám đến mà nói ra nói vào, huống chi cha cô nắm lấy người đứng thứ hai của cổ đông, cả nhà cô chiếm hết % cổ phần ai dám phản bác đây, cô cứ yên tâm mà ngồi chơi thôi.
Thời gian trôi qua không lâu đã h điểm, cô ngẩn đầu khỏi máy tính nhìn lên nơi cha cô làm việc, ông vẫn còn cắm cúi mà xem văn kiện trên bàn, hơi nhíu mi lại cô nghĩ nghĩ rồi lên tiếng lôi cha cô ra khỏi công việc ngập đầu kia.
“ Cha, con đói bụng.”
Đang ký tên cho bản kế hoạch sắp tới đột nhiên nghe gọi, chợt nhớ tới ông làm việc quên cả thời gian để con gái đói bụng lên tiếng thật là vô tâm mà, vội vàng ngừng công việc trong tay, đem để qua một bên rồi mới cười nói với con ông.
“ Được, được chúng ta đi ăn, con gái muốn ăn cái gì.”
“ Gà. ” Không nghĩ nhiều nói nhanh chóng, thật cô và nguyên chủ rất có nét giống nhau nha, điều thích ăn gà và ăn cay này, sở hữu khả năng đặt biệt còn sở thích màu đen, trắng, xanh và tím, còn có rất thích vào bếp nhìn người ta nấu ăn nha, bởi vậy cô không hề bị nghi ngờ gì khi đến đây thay thế cho nguyên chủ.
“ Thói quen không bỏ, ăn gà con không sợ thành gà luôn sao.” ông đùa giỡn với con gái, tay không quên xếp lại văn kiện đã làm xong qua một phía. Câu nói theo thói quen làm ông hơi khựng lại nhớ tới trước đây vợ ông cũng là như vậy trêu đùa con gái, trong mắt thoáng qua tưởng niệm và nhớ nhung rồi nhanh chóng che đấu đi lại nở nụ cười cho qua.
Chỉ là tất cả điều rơi vào mắt của cô, rất hiển nhiên cô cũng biết tình cảm của cha mẹ là như thế nào, lòng cũng thấy hơi khó chịu, cảm xúc nhanh đè xuống cười làm nũng chạy tới ôm tay của cha cô mà nũng nịu nói.
“ Mới không có đâu, con gái cha rất xin đẹp không thành gà đâu.”
“ Thua con rồi, vậy thì ăn gà.” Cha cô đưa hai tay ôm cô đứng dậy giơ lên cao rồi hạ xuống nói, nói xong hai cha con điều cười rộ lên
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, vừa đi dến thang máy thì gặp Trương Ngạn Long đang đi tới bên này, nhìn thấy hai người thì cúi chào.
“ Chào Chủ Tịch.”
“ Trợ lý Trương bây giờ là giờ ăn trưa, có chuyện gì cậu lại lên đây?.” Nạp Lan Khánh ngạc nhiên nhìn Trương Ngạn Long, thường thì chỉ cần tới giờ không phải giờ làm anh ta sẽ biến mất, hôm.nay lại khác thường như vậy.
“ Thưa, là còn hai công văn cần gấp Chủ Tịch ký tên nên tôi đưa lên đây cho Chủ Tịch.” Ngữ khí cung kính nói, hoàn toàn không nhìn sự kinh ngạc của Nạp Lan Khánh mà khóe mắt lại liếc nhìn Nạp Lan Mỹ Linh đứng bên cạnh.
Nạp Lan Khánh nghe nói thế thì cũng không nghĩ nhiều, ông không tin anh ta có vịêc không quan trọng mà tới tìm, nhưng giờ ông phải đi ăn với con gái yêu mới tính tiếp, suy nghĩ một lác ông mới nói rồi làm cho Trương Ngạn Long đi khỏi.
“ Được rồi cậu để lên bàn đi, cũng trưa rồi nhanh đi ăn cơm đi.”
Nói xong cũng không đợi Trương Ngạn Long đáp lại mà trực tiếp kéo cpn gái yêu đi vào thang máy.
“ Vâng.”
Ở ngoài Trương Ngạn Long ánh mắt lóe lóe rồi chậm rải lên tiếng theo cửa thang máy đống lại.
Trong thang máy, Nạp Lan Mỹ Linh rất không vui cau mày nhỏ, đừng tưởng cô không nhìn thấy hướng án mắt của anh ta nhìn cô, điều đó làm cô rất khó chịu.
“ Sao thế con gái?.” Thấy con gái im lặng Nạp Lan Khánh ngồi xuống đối diện hỏi.
“ Con ghét người này.” Không nghĩ nhiều cô quết định nói cho cha cô biết cô không thích người kia, cô biết chỉ cần cô nói, hội cha cô sẽ không làm cho anh ta tiếng lên thêm được bước nào nữa mà ở vị trí trợ lý thôi, theo nguyên tác anh ta lên đến ghế giám đốc ngồi mới có cơ hội hạ cha cô, vậy chặt đường lui của anh ta thôi.
“ Ha ha ha... Không việc gì sau này không gặp là được.”
Quả nhiên, Nạp Lan Khánh nói câu sau làm cô hết sức yên tâm, chỉ cần có câu này, sau này cô muốn đến đây cũng sẽ không gặp mặt anh ta, nhiều khi còn bị cha cô tống đi ấy chứ.
Nạp Lan Khánh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho là Trương Ngạn Long đắt tội con gái, ông thay con gái cho anh ta chút giáo huấn thôi, làm con gái vui gì cũng đáng.
Hai người lại đùa giỡn một lúc thì thang máy xuống tầng cuối mở ra, hai cha con bước ra ngoài đi ra cổng thì xe đã đổ ở trướng cổng chờ, lái xe cung kính cúi người mở cửa sau cho cả hai.
Lên xe cô mới nhớ tới chuyện lúc ở phòng hợp tò mò thắc mắt nhìn cha cô hỏi.
“ Cha, Quân Khanh Luân là người nào cha biết không a?.”
Hơi bất ngờ khi con gái hỏi tới, ông hơi nhíu mi rồi trầm giọng giải cho Nạp Lan Mỹ Linh.
“ Quân Khanh Luân sao?, Cha chỉ biết là một thiếu gia của Quân gia, gia tộc rất lớn cũng không biết là dòng chính hay là chi nhánh. Gia tộc này tham gia các ngành của giới, giỡi giải trí, giới kinh doanh, gới điện ảnh...v...v...... Rấy nhiều tinh anh đã xuất ra từ gia tộc này, còn có nhất là dòng chính, cha nghe nói, tất cả dòng chính Quân gia trên người vừa mới sinh ra được thừa hưởng năng lực đặc biệt mà không ai biết.”
“ Lợi hại không a?.”
Nghe xong cô vội vàng hỏi, tuy là thông tin không nhiều với trong nguyên tác không có người của Quân gia xuất hiện, à có một vị là nhị thiếu gia Quân gia Quân Mộc vạ một tiểu công chúa Quân gia Quân Khuynh Tuyết, cũng không biết là có liên quan với Quân gia mà cô đang hỏi hay không.
Nguyên tác nói hai vị Quân thiếu gia và Quân tiểu công chúa này là kẻ thù của nữ chủ, nhưng thế lực của nam chính quá mạnh nên cả hai điều chết trong chương sau khi xuất hiện được hơn mấy chương, kết cục rất tàng khốc, tứ chi chia đoạn, mặt bị axit hủy hoại, nội tạng bị lấy ra phân hóa, cảnh tượng rất kinh người.
“ Cũng được xem là lợi hại, người xếp trước hoặc ngăn bằng Quân gia không có mấy người đâu.” Cha.cô cắt suy nghĩ của cô bằng một câu.
“ Ồ ”
Cô chỉ làm như kinh ngạc một chút rồi im lặng, trong lòng đang rất là bối rối,.nếu thật hắn là người quân gia có nên hay không báo cho hắn trước sự việc, nhưng mà tin cô sao, dù sao còn tới vài năm mới đến giai đoạn đó, thôi thì đợi tới đó đi vậy.
Thấy cô không nói nữa, ông mĩm cười xoa xoa tóc cô rồi phun ra một câu làm cô giật cả mình.
“ Sao nào, con thích cậu ta?.” nói xong ông cười cười nhìn cô.
Đầu cô chảy xuống vài vạch đen, cha à con gái cha mới bao lớn mà cha nghĩ tới những thứ này rồi a, sau này bảo con làm sao đây.
“ Cha con mới a.” Cô rút trừ khóe miệng nói với cha cô.
“ Được, được con .” Đổi lại là nụ cười với lời đùa giỡn của ông, cô mới biết mình bị hố.
“ Không thèm để ý cha.” Bộ dạng tức giận trừng mắt nhìn lên tiếng rồi quay mặt đi nơi khác.
“ Ha ha ha ha....”
Hai người kết thúc với tiếng cười của Nạp Lan Khánh, không bao lâu đã tới nơi, nhân viên của nhà hàng rất chăm sóc mà chạy tới mở cửa xe cho người ta, cúi người đưa tay ra làm động tác mời, cả hai cha con bước xuống, đập vạo mắt là tấm biễn Thực Lai Khách.
Nghe qua rất giống tên cổ đại, nhưng bước cào trong mới thấy là phong cách châu âu rất ấm áp.
“ Xin chào quý khách, mời vào trong ạ.” Nhân viên nhà hàng mở của chào đón với câu nói cửa miệng đầy ngọt với khách.
Sau đó có một người khác đi đến đưa vào chổ ngồi, hai người vừa ngồi xuống trên bàn đã có thêm hai ly nước lọc và hai cặp menu.
“ Xin hỏi quý khách dùng gì?.” Nhân viên tiếp tục cúi hỏi trong tay cầm bút và giấy ghi chép.
“ Con tự chọn đi.” Nạp Lan Khánh nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp để menu qua một bên, cười bảo cô.gọi món.
“ Dạ.” Cô đáp một tiếng rồi cầm menu bắc đầu gọi món.“ Một gà quay mật ông, một cá ráng sốt chua, một canh rong biển, một tôm hầm, một thit kho tàu thêm bánh kem ốm lạnh cho tráng miệng. Hai ly nước hoa quả nữa, ok xong rồi.”
“ Xin quý khách chờ một chút.” Nhân viên ghi chép xong cúi chào nói rồi lui ra sau.
Nghe con gái gọi món Nạp Lan Khánh chỉ biết cười cười, ông biết cả nhà không ai thích ông uống rượu chỉ cần dính một chút ông sẽ bị cằn nhằng cả ngày, này là trừ liên quan tới công việc thôi.
“ Thật là, khi nào con mới cho cha uống chút rượu đây?.” Nạp Lan Khánh làm bộ giận dỗi nói, khóe mắt chỉ có ý cười.
“ Cha rượu không tốt.” Cô không khách khí nói còn định giản tam kinh chi ông nghe thì bị ông cười nói chặt đức, chỉ biết nhún vai cho qua.
“ Ha ha...Được, được rồi con nói cha nhớ a, không uống thì không uống vậy.” Cha cô không chút nào để ý hình tượng mà cười, cả nhà hàng điều quay đầu nhìn lại ông ông mới ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Cũng đúng lúc đồ ăn được đưa lên nên không ai nói gì nữa im lặng ăn.