Về tới Sơ gia, mới phát hiện Sơ Đông đã tan học, cặp để trong phòng khách, người thì không thấy đâu.
"Phu nhân?" Nữ đầu bếp đang bưng đồ ăn từ trong bếp ra, vừa vặn thấy Mục Thu đứng trong phòng khách.
"Ừ, Đại tiểu thư đâu rồi? Sao không thấy con bé?" Mục Thu bỏ túi xách xuống, ngồi trên sô pha, cầm lấy tách trà trên bàn rót cho mình một tách.
"À, Đại tiểu thư cùng mấy vị gia sư đang học trong phòng sách. Tiểu Chuy còn bảo tôi làm chút đồ đem vô cho Đại tiểu thư nữa." Nữ đầu bếp nói. Từ sau khi người làm trong Sơ gia đi hết bởi sự điều chỉnh của Mục Thu, Chuy Danh trở thành quản gia tạm thời của Sơ gia.
"Học bài?" Mục Thu đang cầm tách trà, nhướn mày.
"Đúng vậy, là hai vị gia sư Bổn gia phái tới."
Gia sư của Bổn gia? Mục Thu khó hiểu. "Bọn họ không phải chỉ đến vào cuối tuần thôi sao? Sao mới hôm nay đã đến rồi?"
"Vâng, là chính Đại Tiểu thư yêu cầu, hy vọng mỗi ngày gia sư đều có thể đến giúp nàng học bài." Nữ đầu bếp vừa bưng đồ trong tay, vừa nghiêm chỉnh đứng trước mặt Mục Thu trả lời.
Mục Thu "Ồ" một tiếng, tròng mắt đảo qua, rồi nói với nữ đầu bếp: "Vậy thì dì Trầm mau đem đồ lên đó đi."
"Dạ vâng." Nghe Mục Thu nói như vậy, nữ đầu bếp kêu dì Trầm lập tức bưng đồ lên lầu.
Mục Thu còn ngồi ở dưới, im lặng uống trà, cũng không biết rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.
Sắp đến bữa tối, hai vị gia sư luôn ở trên lầu lúc này mới bước xuống.
Một nam một nữ, khoảng độ trên dưới bốn mươi tuổi. Nhìn bên ngoài có vẻ là những người cực bình thường.
Mục Thu đã chuyển chỗ từ sô pha qua bên cửa sổ, nghe thấy trên lầu có người đi xuống, mới xoay người lại, lễ phép gật đầu chào hai vị gia sư đang đi xuống: "Hai vị vất vả rồi."
"Nào có, Mục tiểu thư nói quá. Đại tiểu thư vô cùng thông minh, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đối với các loại vấn đề đều đã có cách nhìn riêng, dạy học chung với cô bé rất thoải mái." Mở miệng nói chuyện là vị nữ gia sư, mỗi lời nói ra đều thể hiện sự yêu thích đối với Sơ Đông.
Mục Thu cuối cùng cũng hiểu ra, Tiểu quỷ Sơ Đông ở cái tuổi này, thật là chọc mấy vị có tuổi yêu thích.
Được rồi được rồi, lúc trước quả thật cô không có phát hiện chỗ thông minh của Sơ Đông, tuy rằng thành tích của Đại Tiểu thư vẫn luôn rất tốt.
Tiễn bước hai gia sư, liền chuẩn bị ăn cơm. Chuy Danh vốn muốn lên lầu gọi Sơ Đông, nhưng bị Mục Thu cản lại.
"Để tôi đi gọi." Cô cười, gật đầu với Chuy Danh gật, rồi lên lầu.
Sơ Đông đang đọc sách trong phòng. Nàng đọc rất chăm chú, chăm chú đến nỗi Mục Thu đi vào, nàng cũng không có phát hiện.
Nàng cúi đầu, trong tay là quyển sách tài chính kinh doanh thật dày.
Chỉ là đứa trẻ còn nhỏ tuổi mà thôi, là cái lứa tuổi nên ăn chơi thỏa sức, nhưng hôm nay đã buộc phải tìm hiểu tất cả mọi thứ.
Mục Thu cũng không gọi Sơ Đông, lẳng lặng đứng ở phía sau Sơ Đông, nhìn bóng dáng của nàng ngẩn người.
Cô nghĩ rất nhiều chuyện, cô nhìn bóng dáng kia, trong lòng tại một khắc này thế nhưng trào nỗi oán hận.
Em có biết, hiện tại em có thể im lặng ngồi ở chỗ này học tập, là vì có người trả giá đắt cỡ nào hay không? Em có biết vì trả lại ân tình vạn, có người đã trả giá năm thời gian?
năm, Mục Yên bằng tuổi mình, như vậy năm sau, Mục Yên còn cái gì? Thời gian không có, sắc đẹp không còn, đối với một người mẫu mà nói, em ấy còn lại cái gì chứ?
Chỉ cần nghĩ đến đó, oán hận trong lòng Mục Thu liền trở nên dầy đặc hơn.
Dựa vào đâuMục Yên mà phải làm thế? vạn? Nếu vạn này ngay cả Sơ Đỉnh Văn cũng đã nói không cần trả, cô cùng Mục Yên tại sao phải nhảy xuống vũng nước đục này?! Dựa vào cái gì chứ?
Sơ Đông cảm giác được phía sau có người, phút chốc quay đầu, thì thấy Mục Thu đứng ở phía sau, đang nhìn mình. Mà trên khuôn mặt kia, thế nhưng tràn ngập hận ý!
Hận ý? Mục Thu đang hận cái gì? Là hận nàng sao? Sau khi ý thức được điểm này, Sơ Đông cảm thấy trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều trở nên lạnh như băng. Tại sao lại lạnh như băng? Bây giờ rõ ràng là mùa hè, vì sao nàng lại cảm thấy lạnh?
Mục Thu hận, người cô hận là mình sao? Phải không?
"Mục Thu...... Chị làm sao vậy?!" Nàng sợ hãi giơ tay nắm lấy tay Mục Thu.
Mục Thu lại đảo tay túm lấy nàng. Đôi mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm, nói với nàng: "Đại tiểu thư, em có biết vạn có nghĩa là gì không?"
"......" Vấn đề này Mục Thu hỏi có hơi đột ngột, thế cho nên Sơ Đông còn chưa phản ứng lại kịp. "Cái gì? vạn gì?"
Cô vẫn túm chặt tay Sơ Đông, không ngừng dùng sức, siết chặt, như là muốn siết gãy cổ tay Sơ Đông luôn vậy.
"Đau......" Rốt cuộc Đại tiểu thư bị siết đau chịu không nổi, cau mày hô ra tiếng.
Mục Thu phảng phất như không nghe thấy, vẫn siết chặt tay, nhìn Sơ Đông, đồng tử gần như không có tiêu cự, hung hăng nói: " vạn chẳng khác nào năm! Là năm đó!" vạn một năm, tổng cộng năm, thời gian là tiền bạc, tiền bạc lại chẳng thể mua được thời gian. Nhưng hôm nay đã có người bởi vì vạn này phải trả giá những năm.
Đây là vạn chết tiệt gì!?
"Đại tiểu thư, em phải học cho giỏi vào, không học sẽ không hiểu biết, không hiểu biết sẽ càng trả giá đắt!"
"Mục Thu?" Sơ Đông có chút hoảng sợ. Nàng nhìn Mục Thu lúc này, vẻ mặt kia nàng chưa bao giờ gặp qua. Nàng không thèm quan tâm đau đớn trên tay, lớn tiếng cam đoan: "Tôi sẽ thật học tốt, chỉ cần Mục Thu bảo tôi học, tôi sẽ học, Mục Thu không cho tôi học, tôi cũng sẽ học. Tôi sẽ mạnh hơn, tôi sẽ bảo vệ chị!" Nàng cam đoan từng câu chắc nịch, như là chỉ có không ngừng cam đoan như vậy, mới có thể làm nàng cảm thấy an tâm hơn.
"Đại tiểu thư......" Đôi đồng tử tan rã chậm rãi xuất hiện tiêu cự.
"Mục Thu chị tin tưởng tôi! Chị hãy tin tôi! Tôi nhất định sẽ học, nhất định sẽ học mà!" Nhưng Sơ Đông lại như đã rơi vào ảo giác, vẫn còn lớn tiếng cam đoan.
"...... Đại tiểu thư, nên ăn cơm......" Mục Thu buông tay Sơ Đông ra, trên mặt lại treo lên nụ cười tươi tắn. "Đại tiểu thư không đói bụng sao?"
Sơ Đông vội vàng nắm tay Mục Thu lại, siết chặt lấy.
"Mục Thu, chị sẽ không buông tay tôi, đúng không?" Nàng hỏi như vậy, trong ánh mắt lóe tia kiên nghị.
Mục Thu cúi đầu nhìn Đại tiểu thư trước mặt, ôn nhu nói: "Phải. Trước khi em trưởng thành, tôi sẽ không buông tay."
"Vậy tôi trưởng thành rồi chị sẽ buông sao?!" Nhưng Đại tiểu thư không có yên tâm với những lời này của Mục Thu, mà là kích động hô to: "Vì sao? Tôi không muốn chị buông tay tôi ra, cho dù tôi có trưởng thành, cũng không muốn chị buông tay!"
"......" Trong nháy mắt Mục Thu hơi sửng sốt. Sau một lát mới trả lời: "Ngốc quá, em trưởng thành rồi tự nhiên sẽ muốn tôi buông tay. Em trưởng thành rồi, sẽ có cuộc sống riêng, có bạn bè, có người em thích. Tay em sẽ để anh ta nắm, sao còn có thể hy vọng tôi cầm lấy chứ? Cuối cùng tôi cũng phải buông ra thôi."
"Sao chị biết tôi không mong chị nắm?! Chị vẫn có thể nắm, cứ nắm lấy. Mục Thu, tôi...... tôi...... Tôi hy vọng chị nắm." Sơ Đông hô như vậy, trong ánh mắt lóe tia sáng.
Mục Thu bởi vì lời của nàng, trong nháy mắt trái tim đập mạnh một nhịp. Cô cẩn thận nhìn Sơ Đông, mới phát hiện Đại tiểu thư thế mà đã cao hơn nhiều rồi. Lần đầu tiên gặp mặt còn mới tới dưới vai mình, nay đã cao tới chóp mũi của mình rồi. Trẻ con thật mau lớn.
"Đại tiểu thư, em cao nhỉ?" Cô đột nhiên hỏi như vậy.
"Tôi đã được một mét năm ba rồi, Mục Thu, tôi chỉ còn kém chị mười xăng ti nữa thôi."
"A...... Thời gian trôi qua thật nhanh mà." Bất tri bất giác, cô đã quen Đại tiểu thư những hơn hai năm.
"Lúc em trưởng thành rồi sẽ hiểu được." Cô không tiếp tục nói nữa, chỉ nói một câu như vậy, một câu mà trước đây mẹ luôn thường nói với cô.
Em lớn lên sẽ hiểu. Sẽ hiểu được rất nhiều rất nhiều chuyện, sẽ hiểu được lời nói của mình lúc này có bao nhiêu ngây thơ. Tôi sao có thể, kéo em cả đời chứ?
Sơ Đông nghe xong những lời này, tựa hồ có chút khổ sở. Nhưng sau đó nàng lại lập tức nắm tay Mục Thu, gằn từng tiếng, rõ ràng nói: "Không có vấn đề gì hết, đến lúc đó Mục Thu muốn buông ra cũng không có sao. Bởi vì...... Đến lúc đó nếu Mục Thu buông ra, liền đến lượt tôi đến nắm tay Mục Thu."
"......" Mục Thu ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Chỉ nhìn vẻ mặt kiên định của Sơ Đông, sau đó tùy ý Tiểu quỷ này kéo tay mình, đi xuống lầu.
Đột nhiên cảm thấy, bàn tay bị Sơ Đông giữ chặt, nóng như lửa đốt.
- --
"Chị, vừa rồi lúc sinh nhật chị ước cái gì vậy?"
"Ừm...... Chị không có ước gì hết."
"Hả? Không có? Chị không có nguyện vọng gì sao?" Là tiếng ai vậy? Non nớt, quen thuộc.
Bản thân tuổi nhỏ trả lời: "Không có mà."
"Vậy sau khi chị lớn, muốn làm cái gì?" Đúng rồi đúng rồi, đó là tiếng của Mục Yên, đó là mặt của Mục Yên, khuôn mặt của Mục Yên trước đây.
"Chị hả? Chị muốn mở một tiệm hoa."
"Woa woah! Thật tốt, vậy em với chị cùng mở tiệm hoa đi."
"Tuyệt luôn, lớn lên chúng ta đi làm có tiền, sẽ mở tiệm bán hoa."
"Nhưng mở tiệm hoa chắc tốn nhiều tiền lắm."
"Chúng ta có thể kiếm mà, từ từ kiếm."
"Ừm~~ Ô kê! Vậy sau này lớn lên em sẽ kiếm thật nhiều tiền, sau khi có tiền, sẽ giúp chị mở tiệm hoa."
Đúng rồi, đó là ký ức khi còn bé, nhưng bản thân đã gần như quên rồi mà, sao bây giờ lại nhớ tới? Lại vì sao mà cảm thấy khó chịu đến vậy?
"Tiểu Yên, sao đột nhiên em lại muốn làm người mẫu thế?"
"Bởi vì làm người mẫu có thể kiếm tiền chớ sao."
"Chỉ vậy thôi?"
"Đúng vậy, em muốn mau mau kiếm được thật nhiều tiền." Đó là, sau khi bản thân lớn lên, sau khi Mục Yên lớn lên.
"Vì sao lại muốn có nhiều tiền?"
"Bởi vì em muốn giúp Tiểu Thu mở tiệm hoa chớ sao. Đợi sau khi em kiếm được nhiều tiền, chúng ta có thể đi du lịch rất nhiều rất nhiều nơi, mệt mỏi rồi thì trở về nhà bán hoa."
"Vậy em không muốn làm người mẫu nữa?"
"Nhưng em càng thích cùng Tiểu Thu đi du lịch hơn. Như vậy mới tự do~~~"
"Tự do?"
"Đúng rồi! Uầy Tiểu Thu, chị không thấy tên em có một chữ 'Yên'() sao? Yên ấy à, chính là giống như gió vậy, có thể tùy ý phiêu tán, ai cũng không nắm bắt được. Cỡ nào tự do a!"
(): 烟 là khói
"Em thích tự do như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi! Em muốn kéo Tiểu Thu, theo gió bay muôn nơi~~" Mục Yên khi đó, mặt mày tràn đầy hưng phấn cùng hy vọng.
Nhưng rốt cuộc là từ lúc nào, trên mặt nàng đã không còn tìm thấy tinh thần đó nữa? Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào chứ?
Mục Thu đột nhiên tỉnh lại. Mở mắt, lăng lăng nhìn trần nhà.
Bên cạnh Sơ Đông ngủ rất an lành.
Nhẹ nhàng bay khắp nơi, tự do như một cơn gió. Mong ước của Mục Yên, thực ra chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao?
Nhưng hiện tại, mong muốn của nàng làm sao thực hiện được đậy? Làm thế nào mới thực hiện được đây?
Mục Thu mở to mắt, nhìn chằm chằm một điểm, nước mắt, cứ như vậy từng dòng rơi xuống. Vô thanh, vô tức.
Tại sao. Bây giờ bay không nổi vậy? Tại sao vậy?
Vô tâm vô phế, thì thật sự sẽ không khổ sở sao? Thật sự là không sao cả sao?