"Khụ khụ khụ......" Mục Thu có chút chật vật.
"......" Vẻ mặt của Đại tiểu thư vẫn không thay đổi.
"Tôi nói Đại tiểu thư này, có phải em đã quản hơi rộng rồi không?" Hai hàng lông mày của Mục Thu, xoắn lại một cách quỷ dị.
"Tôi......" Người nào đó cúi đầu, dùng móng tay cào cào họa tiết hoa sen trên tách trà. "Tôi chỉ muốn hỏi một chút......" Cào, cào, liều mạng cào.
"Ầy......" Mục Thu hơi đau đầu trả lời: "Cỡ tuổi này của tôi, khả năng tự do yêu đương khá là thấp. Cảm thấy vẫn là phải nghe lời mẹ, chỉ gặp gỡ làm quen thân thiết một chút là được." A a, cô đây là đang làm cái gì vậy chứ? Sao cô lại nói mấy chuyện này với một Tiểu quỷ cơ chứ~~~ Thật sự là rối rắm.
"Vậy, chị đã gặp gỡ làm quen chưa?!" Đại tiểu thư hoảng sợ, phút chốc ngẩng đầu, lớn tiếng nói. Ngón tay càng cào mạnh lên họa tiết kia. Phần men sứ chỗ họa tiết có hơi lồi ra, cào cào cũng khá là thuận tay.
"Tạm thời còn chưa có." Mục Thu cau mày uống trà, đột nhiên nhớ tới đêm trừ tịch năm , cảnh Đại tiểu thư này ôm mình ầm ĩ hét lớn.
Đau đầu thật~~~~ Trẻ con những nhà khác đều nhiệt tình đối với vấn đề tình cảm của người lớn như vậy sao? Sao mà trước giờ cô lại không hề như vậy chứ? [Bởi vì ba má cô luôn luôn ở cùng nhau a......]
"Vậy, chị có muốn làm quen không?!" 'Kít kít' Móng tay cào lên mặt sứ phát ra tiếng ê răng.
"Ừm~~~~ còn chưa nghĩ tới. Tôi nói Đại tiểu thư em rất hy vọng tôi đi hẹn...... Nè nè, Đại tiểu thư em đang làm đó?!" Người nào đó vốn còn chuẩn bị đùa giỡn Tiểu quỷ một chút, rốt cuộc nghe tiếng 'kít kít' quỷ dị kia, liền nhìn qua chỗ phát ra tiếng động.
Kinh hãi!
"Nè nè nè nè...... Đừng có cào mạnh dữ vậy chớ, sẽ tróc ra đó!" Mục Thu đau lòng thật đau lòng a! Đó là bộ tách cô vừa mới nhận được đó! Là bộ tách rất đắt tiền rất hiếm a a a a!!! Có được một bộ như vậy không phải dễ dàng đâu biết không?
Món đồ tốt này quả nhiên không nên đưa cho một Tiểu quỷ không biết quý trọng chúng nó! ~~~~(>___