Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mục Thu cảm thấy bi ai.

Sau khi bị ném lên chiếc giường cỡ bự nọ, Mục Thu liền cảm thấy bản thân thật bi ai, hơn nữa là phi thường bi ai.

"A!" Kêu rên.

"Thật xin lỗi phu nhân!" Người mặc đồ đen cầm đầu tỏ vẻ xin lỗi.

"......" Nếu thật cảm thấy có lỗi, thì anh đừng có làm như vậy chứ! Anh cái đồ @¥%......

"Tiểu thư!"

"Ừ...... Phiền phức, đi xuống đi."

"Dạ, tiểu thư."

Đồ ăn cây táo, rào cây sung! Trước kia có thấy bọn họ bán mạng như vậy đâu chứ! Mà trước giờ hình như cũng chưa từng chính thức sai họ làm việc hay sao á!

Người nào đó bị ném đến choáng váng đầu óc bi ai nghĩ.

Sơ Đông khóa cửa.

"Đại tiểu thư, giờ em muốn làm gì đó?" Thật vất vả đầu óc mới tỉnh táo hơn chút, Mục Thu cố hết sức đứng lên, cau mày, không vui hỏi Sơ Đông đang đóng cửa.

Sơ Đông đã khóa cửa thật kỹ. Đi bước một tới gần chiếc...... giường.

"...... Hồng hạnh vượt tường." Lạnh lùng nói.

"Cái gì hồng hạnh vượt tường chứ." Mục Thu bất mãn lớn tiếng nói: "Đại tiểu thư có phải đã quên, rốt cuộc là ai vượt tường trước không vậy?!"

"Tôi nào có vượt tường gì?" Tới gần, tới gần.

"Nói xạo! Được rồi, sao em không tiếp tục cùng bạn của em bàn luận nhân sinh, bàn triết học, bàn tương lai đi, chạy tới phá đám cái gì? Tôi đây chả biết triết học gì hết, cũng không hiểu nhân sinh, còn không có...... Ô ưm......"

Chó dữ chụp mồi?! Ý...... Không đúng, vậy thì Thái Sơn đè đầu?! Ý...... Hình như cũng không đúng...... Được rồi, tóm lại chính là Đại tiểu thư tới đè.

Tóm lại chính là Mục Thu bị đè!

"Ưm... ô... ưm......" Mục Thu giãy dụa, tay chân múa loạn xạ.

Sơ Đông trấn áp! Túm được tay Mục Thu, sau đó dùng chân chặn hai chân đang lộn xộn của Mục Thu. Đôi môi dán chặt lên Mục Thu, mang theo một chút phẫn nộ, một chút cuồng loạn cắn cắn Mục Thu.

"Ưm ưm~~~~" Mục Thu nhắm chặt mắt, thân thể giãy dụa không được, cố hết sức chịu đựng.

Tuy rằng số lần hôn môi không nhiều lắm, nhưng đây cũng không phải lần đầu cô và Sơ Đông hôn nhau. Nhưng lần này Sơ Đông khác hẳn trước kia. Lần hôn này mang theo sự xâm lược, lần hôn này rất đau! Nói là hôn, chẳng bằng gọi là cắn.

Mục Thu bị nụ hôn bất thình lình này làm cho không biết làm sao, chỉ cảm thấy lưỡi của Sơ Đông quấn chặt lưỡi mình, tùy tiện đoạt lấy, hoàn toàn không cho cô một chút cơ hội phản kháng. . Ngôn Tình Sủng

Đây là cách hôn môi mà một tiểu quỷ có thể biết đến sao?! Cô từ từ nhắm hai mắt, theo bản năng nắm chặt cánh tay Sơ Đông, bất giác ngẩng đầu lên...

Lưỡi Sơ Đông ngày càng càn quấy trong miệng nàng, tàn sát bừa bãi, liều chết dây dưa. Mới đầu Mục Thu còn miễn cưỡng có thể hòa hợp theo nào, dần dần, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó hơn, giống như ngay cả linh hồn cũng bị tách khỏi cơ thể. Cô khó chịu, mặt đỏ lên, hai tay càng siết chặt tay Sơ Đông, vô thức kháng cự lại, như một con cá vùng vẫy trên bãi cạn.

Nhưng Sơ Đông lại còn chưa chịu buông tha cô, vẫn áp chế cô, không cho cô thở dốc.

Nụ hôn này lâu vô cùng.

Là đang liều mạng. Nụ hôn của các nàng dường như luôn kèm theo sự liều mạng.

Mục Thu cảm thấy bản thân lại sắp té xỉu.

Bị một người, nhất là một tiểu quỷ hôn đến té xỉu, là một chuyện cực cực kỳ mất mặt. Nhưng nếu vẫn là bị cùng một tiểu quỷ lại hôn đến té xỉu lần nữa, vậy quả thực mất mặt đến chết mất thôi.

Cho nên hiện tại Mục Thu cũng rất muốn chết. Chẳng qua, hiện tại cô càng muốn hôn hơn cơ.

May mà lần này mục đích của Sơ Đông là đè, mà không phải là hôn cô.

Cho nên ngay lúc Mục Thu sắp té xỉu tới nơi, Sơ Đông rốt cuộc buông cô ra. Nước bọt chưa kịp nuốt chảy xuống dọc theo khóe miệng, kéo ra sợi chỉ bạc ái muội. Mục Thu choáng váng, thở hổn hển. Kỳ thật cô nên may mắn bản thân đang choáng váng, bằng không nhìn đến tình huống lúc này, phỏng chừng cô sẽ xấu hổ mà chết mất.

Sơ Đông thấp giọng nói bên tai cô: "Mục Thu......" Còn chưa kịp nói xong, liền liếm nhẹ lên tai cô, sau đó cắn một cái. Mục Thu chấn động, khẽ run lên, cả người căng cứng.

Đôi môi của Sơ Đông một đường đi xuống, lướt qua cái cằm thon gọn, dọc theo đường cong cổ duyên dáng, lưu luyến trên xương quai xanh của Mục Thu thượng, nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi son trên đó, hơi trúc trắc, mút từng chút một. Kinh nghiệm của nàng không nhiều lắm, đa số đều là từ đọc sách mà ra, hoặc là nghe từ mấy lời tám chuyện của lũ bạn. Cho nên kỹ thuật của nàng vẫn còn hơi hướng mô phỏng. Nhưng đối với người trước giờ chưa từng được hôn kiểu này giống Mục Thu mà nói, như thế này thôi đã sắp lấy mạng cô rồi.

Cô hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào cả, chỉ cảm thấy có một loại xấu hổ không nói thành lời. Cô cố gắng khống chế thứ cảm giác đang không ngừng bốc lên trong thân thể, đến cuối cùng lại vì khó nhịn mà phát ra một tiếng rên khẽ, cánh môi ướt át mở ra..

"A~~~~ Đông Đông......"

Sơ Đông thả tay Mục Thu ra, không thấy cô tiếp tục giãy dụa, liền bắt đầu đưa tay vói vào áo của Mục Thu. Cảm giác được người dưới thân lại nhè nhẹ run lên. Sau đó là tiếng rên rỉ khe khẽ.

"Ư~~~"

Mục Thu nhắm chặt mắt, hai hàng mi như cánh quạt nhỏ rũ trên mí mắt, đôi mày thanh tú nhăn lại. Chiếc răng nhanh nho nhỏ căn chặt môi dưới, thời khắc này nhìn qua, phá lệ dụ hoặc.

Tất cả đều làm Sơ Đông trở nên khá nôn nóng, khiến nàng dường như không đợi được nữa. Nàng bối rối dùng tay kia cởi quần Mục Thu.

"A~~~" Lúc này, Mục Thu lại đột nhiên tỉnh táo. Mở to đôi mắt sáng như sao.

"Chờ một chút Đông...... A~~~~ Đông Đông......" Cô muốn mở miệng nói gì đó, hoặc là nói cô muốn mở miệng cự tuyệt. Nhưng Sơ Đông không muốn nghe, cho nên nàng không cho Mục Thu bất cứ cơ hội nào để cự tuyệt, bàn tay đã tiến thẳng vào.

Mục Thu thét một tiếng kinh hãi. Hai chân nhịn không được gập lại, cuốn chặt lấy tay Sơ Đông. Tình nồng dâng trào như thủy triều, ý thức của Mục Thu trong nháy mắt trống rỗng. Cả khuôn mặt đều đỏ bừng, ngay cả hai bên tai đều đỏ muốn rỉ máu.

Sơ Đông dùng một chân chen giữa hai chân của Mục Thu, thúc thẳng vào.

"Đừng...... Đông...... đừng... ưm~~~~~" Cô cúi đầu rên rỉ, mà thứ nào đó đã tiến vào bắt đâu chuyển động.

"A!"

Từng trận khoái cảm khôn kể nảy lên trong lòng, vì chưa bao giờ lĩnh hội, nên càng thêm mãnh liệt.

Mục Thu làm sao chịu nổi, sớm không còn biết bản thân đang ở phương nào rồi. Chỉ cảm thấy toàn bộ cảm quan luân chuyển theo bàn tay đang tàn sát bừa bãi kia, ở trên người Sơ Đông hết cong lại thẳng, hết thẳng lại cong. Phần eo cũng phải cong lên hùa theo. Thân mình càng căng chặt hơn. Thẳng đến khi một cảm giác như bị sét đánh tràn tới, run rẩy một hồi, gần như muốn nhảy dựng lên, trước mắt mờ mịt mênh mông, bên hông co giật, liền tan biến.

Đôi mắt vốn mở to nay nhịn không được mà nhắm chặt lại, một hàng nước mắt vì thế từ từ chảy ra. Trong đầu hốt hoảng, nghĩ đến chuyện rốt cuộc vì sao lại đến tình trạng này. Nhưng cái gì cũng không thể rõ, đứt quãng, thành từng đoạn ngắn rời rạc.

Dị vật trong thân thể lui ra ngoài. Khoảnh khắc đó, lại khiến Mục Thu nhịn không được mà rên nhẹ ra tiếng.

Nhưng Sơ Đông ép người tới sát Mục Thu hơn nữa.

Là bộ phận nguy hiểm.

"Ưm~~~~ Đông Đông......" Rên rỉ.

"Mục Thu...... Tôi...... xin lỗi...... Mục Thu...... ưm......" Vuốt ve, dường như muốn cả thân thể đều cọ xát với nhau, tay chân quấn quít, như muốn hòa vào làm một.

Trong phòng vang lên thứ tiếng kêu thối nát.

Mục Thu đã muốn hoàn toàn từ bỏ kháng cự, cũng không còn sức kháng cự nữa, chỉ kéo một ít sức lực còn lại đi phối hợp với Sơ Đông.

Trong đầu lại hốt hoảng hiện lên một ý nghĩ.

Mẹ ơi, con thực có lỗi với mẹ...... Phải chịu trách nhiệm rồi. ()

() '被交代了', chém đại chứ không hiểu~

Cô dùng hai chân quấn lấy Sơ Đông, phối hợp nâng thắt lưng lên.

Tùy ý Sơ Đông dán chặt lấy mình, khoái cảm vốn đã biến mất nay lại ùn ùn kéo tới. Cái loại cảm giác làm cho người ta khó có thể chống cự này, khiến Mục Thu nhịn không được lại phát ra tiếng kêu ngọt lịm. Hai chân cũng kẹp Sơ Đông càng thêm chặt, cố gắng phối hợp.

Hô hấp của Sơ Đông bắt đầu hỗn loạn, rốt cuộc biến thành thở dốc. Ôm chặt Mục Thu, vẻ mặt cũng bắt đầu rối rắm, như đang đau khổ chuyện gì đó. Tay cầm lấy tay Mục Thu cũng dùng nhiều sức hơn, thậm chí đã có dấu hiệu bấu chặt lấy da thịt của Mục Thu.

Mục Thu không có phát hiện, hiện tại hết thảy đều rất hỗn loạn, hỗn loạn đến mức cô không có thừa lực để phát hiện mấy thứ khác, chỉ là không ngừng phối hợp.

"A...... Đông Đông...... Đông...... Đông......" Tiếng rên rỉ nhịn không được ngập ngừng thốt ra.

Giường phát ra tiếng kêu dâm mĩ 'cót két kẽo kẹt'.

Sơ Đông cau mày, nhịp điệu càng nhuần nhuyễn.

Mục Thu nắm chặt áo Sơ Đông, đồng thời, cũng cảm giác được Sơ Đông gđang bấu chặt lấy mình. Sau đó lại một lần nữa run lên, trên vai đột nhiên truyền đến cơn đau nhói.

Sơ Đông cắn một miếng trên đầu vai mượt mà của Mục Thu.

Máu loãng tràn ra theo khóe môi của Sơ Đông.

"A......" Khoái cảm cùng với đau đớn, khiến tiếng rên rỉ khe khẽ của Mục Thu biến thành tiếng thét chói tai.

Mục Thu đau đến rơi nước mắt một lần nữa. Lần đầu tiên của cô a...... Sao mà chảy máu nhiều dữ vậy chứ? Chảy bên dưới đã thảm lắm rồi, bên trên cũng chảy......

Sơ Đông gục trên người cô, thở hồng hộc kịch liệt.

Cái này mà gọi là H gì chứ? Rõ ràng là đang đánh nhau đó!

@¥%......

- ------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vốn thầm muốn một cảnh ăn chút đậu hủ thôi, nhưng có sao lại biến thành như vậy?

Mục Thu à, thật xin lỗi nha.

Mỗ Bổn phun máu mũi ngã xuống đất......

Thẻ vàng phỏng chừng rất nhanh sẽ đi ra, ngồi chờ ~~

Mỗ Bổn sẽ nhớ đăng chương lên group. Nếu bị khóa, mọi người có thể tới đó xem, sau đó...... Néu bạn nào không có trong nhóm, vẫn như cũ, thỉnh để lại địa chỉ mail ở phía dưới chương này.

Ý...... Chỉ có ở chương này thôi nha...... Nếu không phải chương này, mỗ Bổn có thể sẽ không để ý đó. [có thể]

Sau đó, trước kia có bạn để lại địa chỉ không dùng được. Lần này thỉnh để lại cái có thể dùng được cho mỗ Bổn nha.

- ------

Editor có lời muốn nói: chương này có lẽ không nên đăng nhỉ, hoặc là kêu các bạn để lại mail như lời tác giả ý~:

PS: có ai nhớ tuổi của Đông Đông và Tiểu Thu lúc này không? H thì có sao không?:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio