Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kế Hoa Thanh đứng trước bảng thông báo, nhìn danh sách trên đó, lại một lần nữa thể nghiệm được cảm giác bi kịch, thể nghiệm được cảm giác của người muốn tự sát!
Ông trời ơi ơi ơiiiiii! Ông thật sự cmn không muốn mở mắt phải không?!
Ông thực muốn cho một kẻ ngu ngốc chèn ép tôi đến chết có phải hay không có phải hay không có phải hay không a a a!
Nàng gầm thét trong lòng như thế, nhưng ngoài mặt nàng vẫn thật bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bảng thông báo.
"Đông Đông lần này lại đứng nhất kìa!" Minh Ký đứng một bên nói.
"Ừm......" Sơ Đông tựa hồ chẳng để tâm, thản nhiên đáp một tiếng, sau đó cũng chẳng thèm liếc mắt tới bảng thông báo kia thêm phút giây nào nữa.
"......" Thật sự là ngứa đòn mà, thật muốn đè nàng xuống làm thịt ghê. Hi Nhược thầm nghĩ.
"Nhược Nhược cậu đứng thứ bốn mươi đó."
"A hả? Tụt hạng?! Lần trước rõ ràng là ba mươi chín."
"Lần này tôi hơn cậu rồi nhé, há há...... Tôi đứng thứ ba mươi mốt đó. Hoa Thanh vẫn là thứ ba, không có thay đổi gì......"
"Thật sự là thành tích làm cho người ta hâm mộ không thôi."
"......" Sắc mặt Kế Hoa Thanh không hề tốt.
"Vị thứ hai thế mà lại là Mộc Du Nhiên Nhiên kia nữa! Mà lần này cũng chỉ kém Sơ Đông có hai điểm."
"......" Sắc mặt Kế Hoa Thanh đã có thể dùng từ dữ tợn để hình dung rồi.
"......" Minh Ký không nói lời nào.
"......" Hi Nhược cũng không dám nói gì nữa.
Xem, xem ra lần này Hoa Thanh có vẻ rất để bụng...... Vẻ mặt kia thật là khủng khiếp...... Mặt than mà lộ ra biểu tình như vậy thật sự là rất khủng bố! ~~~~(>_