- Mẹ ơi mẹ về rồi. - Vừa về đến cửa thì cậu con trai bé nhỏ của tôi liền nhào đến ôm chầm lấy tôi.
- Ukm, mẹ về rồi đây. Mà bố Duy đâu sao mẹ không thấy.
- Dạ bố có việc đột xuất phải đi rồi mẹ, chỉ có con ở nhà thôi không có ai chơi với con hết. - Anh Duy cũng thật là, để thằng bé ở nhà có một mình à. Chí ít cũng mang nó gửi ở nhà của Huyền Trân chứ, lỡ như có chuyện gì xảy ra.. tôi biết phải làm sao.
- Hừ! Đợi bố Duy mẹ sẽ mắng bố một trận, cái tội dám bỏ con ở nhà một mình. Thôi vào nhà nấu cơm cho mẹ ăn.
- Nhưng hôm nay tới lượt mẹ nấu mà.
Từ lúc rất nhỏ Hải Phong đã rất tự lập, biết giúp đỡ tôi rất nhiều việc trong đó có cả việc nhà. Hồi đó tôi còn cực kì thắc mắc là thế quái nào nó ít nấu ăn hơn tôi mà mỗi lần nấu lại ngon hơn tôi được cơ chứ. Chắc có lẽ lúc đó nó đã đề ra mục tiêu sau này lớn lên trở thành đầu bếp để nấu nhiều món ngon cho bé Thỏ rồi.
- Hôm nay mẹ không có hứng, con nấu đi. - Nói rồi tôi đi thẳng một mạch lên phòng.
năm, hóa ra chuyện này cũng chỉ giấu được có năm. Tôi tự hỏi rằng khi đã biết việc này, anh ấy có cướp Hải Phong khỏi vòng tay của tôi hay không? Tôi mong rằng sẽ không, vì Hải Phong chính là thứ cuối cùng còn lại của cuộc tình giữa chúng tôi cũng như nó là động lực để tôi sống trên cuộc đời này..
- Mẹ ơi mẹ, dậy ăn cơm thôi, bố Duy cũng về rồi. - Hải Phong dùng sức gọi tôi dậy.
- Uk, mẹ biết rồi. Mẹ sẽ xuống ngay.
- Thế mẹ xuống nhanh nhé, con với bố đợi mẹ.
Nhìn thằng bé chạy đi tôi chợt thở dài, không biết nó có tủi thân khi không có bố không. Dù là có bố nuôi là anh Duy nhưng chắc không thể bù vào chỗ của bố ruột được. Tôi đã mơ một giấc mơ dài, mơ về những lần Hải Phong hỏi về bố của nó, mơ về những vết thương khi nó đánh nhau với bạn vì bị trêu chọc không có bố. Tôi cũng mơ về Minh Hoàng, mơ thấy anh hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình, không còn nhớ đến tôi nữa. Có lẽ định mệnh đã sắp đặt sẵn chúng tôi là hai đường thẳng chỉ giao nhau ở một điểm và sau đó sẽ không bao giờ gặp mặt.
- Sắp tới mình sẽ về nhà ông bà ngoại ở nhé con trai. - Bẹo vào cái má phúng phính của thằng nhỏ tôi nói.
- Được về với ông bà ngoại ạ, dạ con thích lắm. Thế bao giờ mình đi thế ạ.
Hải Phong rất thương ông bà ngoại nên lúc nào được về chơi thì nó thích lắm, cứ như đó là nơi nó thuộc về vậy. Bố mẹ tôi hiện tại đã lui về sau giao lại công ty cho tôi quản lý, hai ông bà không còn quan tâm về 'chính sự' nữa. Đôi lúc hai người còn cùng nhau đi du lịch châu Âu các thứ này nọ, tôi thấy còn tình cảm hơn cả người trẻ bây giờ.
- Sắp xếp công việc xong thì mình đi. Anh Duy anh có đi không?
Nhìn người đàn ông còn lại ở trên bàn, tôi thấy cũng ngộ. Bình thường nghe việc này anh ấy sẽ hỏi rất nhiều, nào là sao về Việt Nam đột xuất thế, rồi nào là bao giờ mới về, về Việt Nam thì giữ sức khỏe không ăn uống bậy bạ bla bla. Thế mà anh ấy chỉ bình thản trả lời:
- Chắc anh ở đây, không đi theo mẹ con em được. Cho anh gửi lời hỏi thăm đến hai bác.
- Vâng. À mà hôm nay anh có việc gì mà để thằng Phong ở nhà một mình vậy, em lo lắm đấy.
- Ừm.. chỉ là chuyện nhỏ thôi em đừng bận tâm.
Thế mà lại giấu tôi, có lẽ là chuyện tối mật rồi. Thật khó tìm ra được việc gì anh ấy giấu, hầu như chuyện lớn nhỏ gì thì cũng 'báo cáo' cho tôi nghe. Mà thôi, người ta đã không muốn mình biết thì hỏi làm gì nữa, tiếp tục ăn vậy.
Cốc.. cốc..
- Anh cứ vào đi, sống với nhau năm rồi mà anh vẫn như thế. Phòng làm việc của em cũng không có gì tuyệt mật, lần sau anh cứ tự nhiên mà vào.
Mỗi lần làm việc khuya là y như rằng không phải thằng Phong thì lại là anh đưa đồ ăn nhẹ cho tôi. Là người sống về đêm nên giờ giấc của tôi có lẽ hoàn toàn khác so với mọi người, khi họ ngủ thì tôi làm việc khi họ làm việc thì tôi lại chìm sâu vào giấc ngủ.
- Cô nhóc này, người ta thì phòng làm việc lúc nào cũng giấu diếm sợ ai đó vào rồi tìm được thông tin quan trọng gì đó. Em thì lại phô bày ra cho người khác vào, đúng là ngược đời.
- Hì hì, công ty của em thì có thông tin gì quan trọng chứ, chỉ là một công ty nhỏ trên thế giới ai lại quan tâm.
- Công ty nhỏ mà khối người thèm vào. Nhỏ, đứng thứ thế giới thôi đúng không?
- Hì hì, anh chỉ nói quá lên thôi. Nếu không có sự giúp đỡ của mọi người thì e là cũng không phát triển đến ngày hôm nay.
Gần năm rồi, có nhiều chuyện xảy ra, nhiều lần tách ra rồi lại hợp lại, khủng hoảng tài chính... nhưng chúng tôi vẫn luôn cùng nhau vượt qua những khó khăn đó. Nhiều người ra đi, vẫn còn nhiều người bám trụ ở lại, từng lớp từng lớp người mới cũng từ đó mà kiếm kế sinh nhai ở đây. Một công ty nhưng lại là nơi nuôi cả ngàn người, lỡ một mai nơi này sụp đổ, e là..
- Em tính bao giờ đi?
- Sắp rồi anh, bàn giao công việc xong rồi thì em đi. Việc bên này có gì sơ suất phải nhờ anh giải quyết giúp rồi. Mà sao hôm nay anh không pha cà phê í, em dự tính làm việc tới sáng luôn, giờ uống ly sữa này em sợ là ngủ luôn mất.
- Con mẹt thức khuya như em mà ngủ sau khi uống sữa thì anh cũng mừng.
- Thôi thôi anh đi ra đi em làm việc, em thức khuya làm việc chính đáng mà lại muốn em đi ngủ, xùy xùy.