Tiểu Lam hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng nói:"" Là ai"" Sở Nam ở đầu dây điện thoại kia, sửng sốt một chút, chắc anh ta cũng ko ngờ cô lại có thể bình tĩnh đến vậy. Vào những người khác thì có lẽ đã sớm nổi khùng, sắn tay áo lên ko thì khóc lóc, than vãn.
"" Chúng ta gặp mặt rồi nói được chứ?""
"" Cũng được, vừa hay đến giờ cơm tối, anh đến nhà chúng tôi đi, tiện thể ăn cơm luôn, nhà chúng tôi ở đường số nhà ""
"" Vậy.... cảm ơn cô! Được ăn cơm tối do tiểu thư họ Chu nấu, là phúc của tôi!""
"" Anh quá lời!"" Nói xong liền cúp điện thoại. Kiều lan đứng gần mà chẳng hiểu họ đang nói gì.
Đang ngơ ngẩn thì Tiểu Lam lại tiếp tục liên tiếng: "" Tiểu Lan, chuẩn bị đi, Sở Nam sắp tới rồi, xuống nhà mua thêm cho tui ít thịt với cả đậu nữa, ko sợ sẽ thiếu""
Kiều Lan lắp bắp hỏi:"" Sao.. sao hắn lại tới?""
Tiểu Lam nhìn chằm chằm vào kiều lan rồi thở dài nói:"" Tìm được người kia rồi""
Kiều Lan nghe xong liềnla ầm lên:"" ai.. ai cậu nói đi? Là ai thế?"" Kiều Lan vừa nói vừa bấu chặt vào tay của Tiểu Lam.
Tiểu Lam chậm rãi nói:"" Cậu buống ra đi, tớ đau,.. hơn nữa người có em bé là tớ mà, ko phải cậu nên chậm rãi bình tĩnh đi"" Nói xong liền kéo tay Kiều Lan xuống khỏi tay mình.
"" Ừ.. Ừ.. Tớ sẽ bình tĩnh"" Nói là bình tĩnh, nhưng Kiều lan để kiềm chế sự lo lắng mà đi đi lại. Khiến cho Tiểu Lam phải phì cười.
"" Xuống mua đò ăn đi, bà bạn của tôi""
"" Ừ.. Ừ....Tui đi đây"" Kiều Lan cứ như mộng du, cứ thế đi xuống, dưới nhà.Tiểu Lam mà thấy chỉ biết lắc đầu cười, nhưng cô chợt nhớ ra hình như dưới lầu nhà mình có cầu thang thì phải. Cô vừa mới nghĩ tới xong, thì nghe thấy rầm một cái, kiều lan kêu đau oai oái. Cô liền bật cười thành tiếng.
"p sau
Kiều lan lúc này cứ vừa đi vừa suy nghĩ, cách để dằn vặt cái tên đã làm Tiểu Lam phải khổ sở kia, người đã khiến cho Tiểu Lam mấy năm sống trên đời chưa từng khóc, nay lại khóc vì một thằng đàn ông ko biết mặt. Thật tức chết mà!
vừa đi vừa nghĩ, thế là Kiều lan đam sầm vào một người đàn ông, đang chuẩn bị đi lên lầu nhà cô.
Lấy tay xoa xoa chán, ngước mặt lên nhìn xem là ai thì Kiều Lan liền sợ tái mặt.
Người đó là.....là Sở nam
"" Chào.... chào anh""
"" Ồ! tiều Lan à? Nhờ cô, mà tôi phải đặt may một cái ao vest đắt tiền, phiên bản có hạn đấy"" Sở Nam cười cười nói
Kiều lan cắt chặt răng nói:"" Tôi sẽ đền""
""Ưm.... tôi sẽ chờ, phiền cô mang tới cho tôi ở công ty nhé!"" Nói xong sở nam liền nhu hòa cười, đồi với mấy tiểu thư khác thì đã sớm đổ gục rồi, nhưng Kiều lan chỉ thấy nụ cười này phá lệ đáng ghét.
"" Cùng lên nhà chứ!"" Sở nam còn đưa ra động tác mời
Kiều Lan thấy mà muốn điên tiết, bậm bịch bước lên nhà.
Vừa về đến nhà Kiều Lan liền chạy luôn vào bếp để ăn vụng, Tiểu Lam thấy có nhiều hơn tiếng bước chân của Kiều Lan liền đoán Sở Nam tới, Cô cho nhỏ bếp đi rồi định đi ra ngoài nói chuyện với Sở Nam. Trước khi đi, còn ko quên nhu hòa cười với kiều lan. Nói là cười, nhưng Kiều Lan chỉ thấy dựng tóc gáy, vội vàng gật đầu.
(AD: Moe quá ~)
Tiểu Lam thấy thế liền an tâm, đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa bếp, cô liền thấy một đợt choáng váng đầu ập tới, tất cả tối sầm lại. Tiểu Lam ngã sầm xuống đất, Kiều lan đang ăn vũng trong bếp liền vội vàng chạy ra, Sở Nam ũng nghe thấy, cũng chạy vào. Thấy Tiểu Lam ngất xỉu, Kiều lan định bấm điện thoại thì sở nam ngăn lại.
"" Cô muốn cả thế giới này biết chuyện thì cứ việc""
"" thế giờ làm sao?""
"" Đợi chút""
Nói liền làm, sỞ nAM liền bấm điện gọi cho ai đó, Kiều lan chỉ nghe thấy loáng thoáng chứ ko nghe rõ.
Nộ dũng cuộc trò chuyện như sau:
"" Em trai! Đến đường số nhà số ngay, dẫn theo bác sĩ nữa, mẹ của con em xỉu rồi?""
"" sẽ đến"" Người con trai ở bên kia đơn giản nói.