"ê.. hey.. tiểu lam ơi... tui đến rồi nè.. sao khóc dữ dội thế""
""huhuhu... bà ơi...... tui có bầu rồi.... giờ tôi phải làm sao giờ.... hức... hức tương lai của tôi... hức... mất rồi.... oaaaaaaaa bà nói tui phải làm cái giờ.....""
"" ấy ấy.. bà cứ bình tĩnh coi. Bà mà khóc nữa là tôi khóc theo đó... chuyện gì rùi cũng sẽ có cách giải quyết của nó. Bà khóc nhiều là sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó.""
"" phải đó cháu, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết của nó mà, cháu cần phải bình tĩnh lại."" Người phụ nữ ngồi cạnh tiểu Lam an ủi nói.
Kiều Lan rất là cảm kích bà ấy: "" cháu cảm ơn cô vì từ nãy đến giờ đã giúp đỡ cháu trông coi bạn ấy ạ.""
"" à không có gì đâu. Bạn cháu..... trông có vẻ hơi... trẻ tuổi?"" người phụ nữ hơi ngại ngùng hỏi. ""Bạn cháu ý ạ..... bạn ấy..."" Kiều Lan ấp úng trả lời
Rất may sau đó, tiếng của cô y tá vang lên, "" bệnh nhân thứ , mời vào""
"" à đến số của cô rồi. không biết......chúng ta có thể nói chuyện tiếp vào lần saukhông vậy?, cô biết... tuy có hơi đột ngột một chút nhưng cô cảm thấy cô cần phải nói chuyện riêng với các cháu một lần, đây là số điện thoại của cô.""
"" Cháu cảm ơn ạ... nhưng cháu nghĩ...""Kiều Lan chưa kịp nói xong thì người phụ nữ kia đã bước vào trong phòng khám. Kiều Lan cũng không vứt cái số điện thoại kia đi.Cô thở dài. Theo cô thì....đã gặp nhau rồi chứng tỏ họ có duyên với nhau, nếu có duyên nữa thì sẽ gặp lại.