""CHU TIỂU LAM"" Kiều Lan hét ầm lên. ""Tôi nói đến thế mà bà vẫn không chịu hiểu à! Chả lẽ bà chỉ vì một đứa bé mà đánh đổi cả cuộc đời sao? Tiểu thư kiêu ngạo lấy danh dự làm đầu đâu rồi? Não bà bị úng hả?"" Nói xong, Kiều Lan đạp vào chân bàn, rồi bỏ đi trong sự tức giận.
""Kiều Lan, đợi đã..."" Thấy Kiều Lan bỏ đi, Tiểu Lam cũng đứng dậy, đặt tiền lên bàn rồi đuổi theo Kiều Lan.
Tiểu Lam đuổi theo, bắt được cánh tay của Kiều Lan, vội vàng nói:"" Thôi nào, đừng tức giận nữa, nếu bây giờ tui mà bỏ đi đứa bé này, thì sau này tui mà lấy chồng thì cũng chẳng còn tấm thân trong sạch nữa, lúc đấy, chuyện đó mà lộ ra ngoài ko phải càng mất mặt hơn sao? Thôi thì cứ giữ đứa bé lại, đứa bé cũng là một sinh mạng đó! Đằng nào mà chẳng mất mặt, đúng không?""
"" Nhưng.... Nhưng....""
"" Thôi! Chuyện này cứ quyết thế đi, ngoài chuyện này ra, bà muốn làm gì tui cũng được hết! OK""
"" hừm,... chuyện gì cũng được hả?"""" Ừ""
"" Thế thì tìm cha đứa bé đi! Tui không thể để bà bị mang tiếng chửa hoang được""
""À... Ừ..."" Phải mất phút để tiểu Lam thoát khỏi sung sướng khi biết mình được giữ lại đứa bé, và cô phải tiếp tục đối đầu với vấn đề nan giải tiếp theo.
"" Hả, tui đã nói là...""
"" Hả hả cái quái gì, bà vừa nói Ừ nhé! Bà đợi chút, để tôi đi xin mẹ sdt của cái tên hôn phu giả kia đã.Đợi đã nhé!"" Nói xong, Kiều Lan liền nhanh chóng tìm một dãy số rồi nhấn luôn, tất cả quá trình chỉ mất giây để hoàn thành