“Chúng ta cứ chờ mà xem!” Anh ta nhả ra một câu rồi lập tức chạy ra ngoài, đám đàn em cũng bò dậy từ mặt đất rồi nhanh chóng chạy theo.
Lâm Mộc đơn phương độc mã lại có thể đánh bại tất cả bọn chúng, ở lại đây cũng chỉ có nước ăn đòn tiếp.
Trong phòng chỉ còn Lâm Mộc, Lâm Đại Sơn và Lâm Lê.
“Ba!” Lâm Mộc lập tức nhào tới, đỡ Lâm Đại Sơn về phía giường.
Lâm Đại Sơn nhìn con trai đánh đập đám người kia thì vô cùng chấn động.
Nhưng khi bình tĩnh lại, trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi.
Ông hiểu rõ, hôm nay Lâm Mộc đánh bị thương Anh Hoa và đám đàn em của anh ta, ông chủ đứng sau là ông chủ Ngô sẽ nổi trận lôi đình, sau đó triển khai báo thù.
Ông chủ Ngô là một thương nhân bất động sản của Kim Châu, lăn lộn nhiều năm ở mảnh đất này.
Bản lĩnh của Lâm Đại Sơn ông bây giờ sao chịu nổi sự trả thù của ông chủ Ngô?
“Lâm Mộc, chuyện đã tới nước này, ba cũng không trách con, con chỉ muốn bảo vệ gia đình, bây giờ chúng ta thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời khỏi Kim Châu, chúng ta không cần tiền bồi thường nữa.” Lâm Đại Sơn nói.
Dù sao Lâm Đại Sơn cũng từng là lão tướng trong giới kinh doanh, ông nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đã gây ra phiền phức lớn, chỉ có thể từ bỏ lợi ích để bảo vệ an toàn cho cả gia đình.
“Ba, ba cứ yên tâm, chúng ta không có phiền phức gì hết, người bị rắc rối là ông chủ Ngô.” Lâm Mộc cười an ủi, sau đó đỡ Lâm Đại Sơn nằm về giường.
“Thôi bỏ đi, chạy cũng chẳng giải quyết được gì, dù có rời khỏi Kim Châu tới thành phố khác, Ngô Quang Vũ muốn tìm chúng ta cũng chẳng khó khăn gì, cuối cùng vẫn báo thù thôi.” Lâm Đại Sơn nhắm mắt lắc đầu.
Lâm Đại Sơn thầm quyết định, nếu Ngô Quang Vũ báo thù thật, thì cứ để một mình ông gánh chịu đi.
Lâm Mộc an ủi ba xong thì rời khỏi phòng, đi ra con phố bên ngoài.
Con phố vô cùng quạnh quẽ, đa phần các căn hộ trong khu ổ chuột đều không lên đèn, có lẽ rất nhiều gia đình đã rời đi.
Lâm Mộc hiểu rõ, phần lớn những cư dân sống trong khu nhà ổ chuột đều là người dân ở dưới đáy của Kim Châu.
Chỉ dựa vào chuyện xảy ra hôm nay đã chứng tỏ, đa số cư dân trong khu này đều không nhận được tiền bồi thường hợp lý.
Lâm Mộc dứt khoát lấy di động ra, lần lượt gọi cho Bằng Gia, A Bính và Hội trưởng Lưu.
Anh dặn dò đôi lời đơn giản, kêu bọn họ lập tức hành động, dùng tất cả thủ đoạn có thể sử dụng để trừng phạt tập đoàn BĐS Quang Vũ.
.
Ở một nơi khác.
Khu biệt thự bên bờ sông, trong một biệt thự.
“Thật nực cười, một tên thiếu gia sa sút mà cũng dám nói ra câu bắt tôi phải trả giá đắt?” ông chủ Ngô vứt điện thoại xuống đất, dựa người vào sofa, vừa hút xì gà vừa cười.
“Đúng rồi, phải gọi cho Hoa Tử dặn cậu ta xử lý tên nhóc này.”
Ông chủ Ngô lấy di động ra, định bụng gọi điện thoại.
Ông ta còn chưa kịp bấm số, di động đã reo chuông, vừa liếc nhìn, là Hội trưởng Lưu của thương hội Kim Châu gọi tới. “Muộn như vậy rồi Hội trưởng Lưu còn gọi cho mình làm gì nhỉ?” ông chủ Ngô hồ nghi nhận điện thoại. “Alo! Hội trưởng Lưu!” Cuộc gọi vừa được kết nối, ông chủ Ngô đã nở nụ cười xu nịnh. “Ngô Quang Vũ, tôi gọi tới để thông báo với ông một chuyện, ông đã bị gạch tên khỏi thương hội Kim Châu, không còn là thành viên của thương hội nữa.” Điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng của Hội trưởng Lưu. “Gạch..gạch tên” ông chủ Ngô kinh hãi đứng phắt dậy.