"Tôi nghĩ cũng có rất nhiều vị khách ở đây đã biết đến tôi rồi, nhưng tôi vẫn tự giới thiệu. Tôi tên Lâm Mộc, là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Thiên Mộc, hôm nay tôi mời mọi người đến chỉ để mọi người chứng kiến một chuyện!"
"Đây là tamlinh247.org, vui lòng đọc ở app tamlinh247 để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Vừa nói xong, Lâm Mộc nhìn đến chỗ của Lâm Đại Sơn.
"Ba, từ ngày đầu tiên trở về Kim Châu, con đã nói sẽ khôi phục lại nhà họ Lâm, sẽ khiến nhà họ Lâm trở lại đỉnh cao, con trai không nói dối, càng không phải là khoe khoang."
Lâm Mộc cười nhẹ nhàng nói với cha anh.
"Ngày hôm nay, con trai sắp xếp tất cả chuyện này là để toàn bộ doanh nhân ở Kim Châu này được chứng kiến sự trở lại của ba! Bữa tiệc này cũng chính là dành riêng cho ba!"
“Ba, ba lên sân khấu đi.” Lâm Mộc vươn tay, đối mặt với Lâm Đại Sơn dưới sân khấu.
Dưới sân khấu.
"Lâm Mộc, con trai của tôi..."
Mặc dù Lâm Đại Sơn rất mạnh mẽ, nhưng sau khi nghe những lời của Lâm Mộc, ông không nhịn được bật khóc, giọng nói run run.
Ông cảm động và cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng nhiều hơn chính là sự tự trách và tội lỗi.
Bởi vì Lâm Đại Sơn biết ngay từ khi Lâm Mộc trở về, anh đã bày tỏ quyết tâm khôi phục lại nhà họ Lâm, ông đã mắng Lâm Mộc là không biết tự lượng sức, cho rằng Lâm Mộc là đồ vô dụng.
Lúc này, ông mới chợt nhận ra con trai mình không hề khoe khoang hay nói dối gì cả, Lâm Mộc âm thầm làm việc để khôi phục nhà họ Lâm mà ông không hề hay biết!
Nhưng ông lại không giúp được Lâm Mộc chuyện gì cả, để cho Lâm Mộc một mình gánh vác mọi chuyện!
Mẹ và em gái anh cũng khóc nức nở vì xúc động!
“Lâm Đại Sơn, con trai của cậu đã chuẩn bị cả một sân khấu lớn như vậy cho cậu rồi, mau lên sân khấu đi.” Ông cụ Trần ngồi bên cạnh nói.
"Được! Được!"
Lâm Đại Sơn lau nước mắt, nhìn Lâm Mộc đang cao ngạo đứng thẳng ở trên sân khấu.
Giờ phút này ông đã nhận ra con trai mình không còn là một thằng nhóc vô dụng chỉ biết ăn chơi đua đòi nữa rồi.
Con trai ông đã hiểu chuyện hơn rồi...
Lâm Đại Sơn nhanh chóng đứng dậy đi về phía sân khấu.
Trên sân khấu.
Lâm Đại Sơn đi tới trước mặt Lâm Mộc, dưới sân khấu cũng yên tĩnh hơn, mọi người đều im lặng nhìn lên sân khấu.
“Ba, con muốn nói xin lỗi với ba, trước kia con không có hoài bão, nên đã để cha thất vọng nhiều năm như vậy.” Lâm Mộc cúi đầu xin lỗi cha mình.
Nước mắt của Lâm Đại Sơn lại tuôn ra không thể nào kìm nén được nữa.
"Mộc Nhi, đừng ... đừng như vậy, là do ba hiểu lầm con, là lỗi của ba."
Giọng nói run run, Lâm Đại Sơn vội vàng đỡ Lâm Mộc dậy, đồng thời nắm chặt tay Lâm Mộc.
Cha và con trai như được kết nối lại, trái tim của họ lại được gắn kết chặt chẽ với nhau! “Ba, trong 20 năm đầu, ba đã che mưa chắn gió cho đứa con trai này, từ nay về sau hãy để đứa con trai này giữ vững bầu trời cho cha và nhà họ Lâm!” Lâm Mộc nói ra từng chữ chắc nịch. Cảnh tượng này cũng khiến nhiều khách mời dưới sân khấu cũng phải xúc động. "Nếu con của chúng ta có thể bằng một nửa của Lâm Mộc thôi thì có mơ tôi cũng không hối hận." "Thật muốn sinh con trai giống Lâm Mộc nha..."
Có một người con trai như vậy sao mọi người có thể không ghen tị cơ chứ?