Lâm Mộc Báo Thù

chương 16: tà khí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nếu cô Trần Uyển Nhi cho rằng tôi chỉ là một tên công tử quần áo lụa là, tại sao còn gọi điện bảo tôi đến làm gì?”

Giọng Lâm Mộc vang lên từ ngoài cửa.

Trần Uyển Nhi ngẩng đầu lên nhìn, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lâm Mộc.

"Anh..." Vẻ mặt của Trần Uyển Nhi hơi thay đổi, cô không ngờ rằng Lâm Mộc có thể nghe thấy những gì cô vừa nói.

Ánh mắt của Lâm Mộc rơi vào người Lão Trần, anh chắp tay cúi đầu.

“Ông chắc là Lão Trần, nghe danh ngưỡng mộ từ lâu!”

Trong lòng Lâm Mộc vẫn có chút dao động, rốt cục anh cũng được nhìn thấy Lão Trần trong lời đồn.

Dù sao thì ở Kim Châu, mọi người chỉ nghe thấy tên của Lão Trần, nhưng không nhìn thấy người.

Lão Trần đã ở Kim Châu dưỡng lão mấy năm qua, và ông cụ cố tình không tiếp xúc với giới chính trị và kinh doanh của Kim Châu.

Ngay cả những nhân vật hàng đầu trong giới kinh doanh ở Kim Châu, thậm chí là cả những nhân vật quyền lực nhất, cũng chưa từng nhìn thấy mặt Lão Trần.

Cho dù những nhân vật này mời, Lão Trần chỉ bảo Trần Uyển Nhi đi thay cũng đã cho người khác thể diện rồi.

Những người ở Kim Châu mà có thể tận mắt nhìn thấy trực tiếp Lão Trần như anh, nhất định có thể tính trên đầu ngón tay!

“Lâm Mộc, ngồi đi, chuyện đau đầu của cháu gái ông phải nhờ cháu rồi.” Lão Trần nở nụ cười ấm áp, không hề giả bộ như trong tưởng tượng.

“Lão Trần, nếu cháu đã ở đây, cháu sẽ cố hết sức.” Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc, chiếc vòng này giao cho anh, nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”

Trần Uyển Nhi đứng dậy đưa chiếc vòng cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc nhận chiếc vòng, bắt đầu nghiên cứu nó.

"Lâm Mộc, ngày hôm qua anh đã dập máy với tôi mấy lần, hôm nay tốt hơn anh đừng để tôi phát hiện ra anh đang lừa gạt tôi! Nếu không, tôi sẽ cho anh biết phải cư xử như thế nào mới đúng!" Trần Uyển Nhi hung hăng nhìn Lâm Mộc.

Lâm Mộc tiện tay để lại chiếc vòng lên bàn nói: "Vậy tôi đi đây?"

"Anh..."

Nhìn thấy thái độ của Lâm Mộc như vậy, Trần Uyển Nhi tức giận đến mức muốn mắng người, với thân phận của cô, ở Kim Châu có vô số người cười nói với cô, có ai dám dùng thái độ này để nói chuyện với cô chứ!

Nhưng để cho Lâm Mộc nói tiếp, cô chỉ có thể đè nén tức giận mà nói: "Lâm Mộc, tôi... Tôi rút lại những gì vừa nói, được không? Anh tiếp tục xem xét cái vòng tay đi."

“Không cần nhìn nữa, tôi vừa rồi đã nhìn xong rồi, cái vòng tay này đúng là có tà khí, nếu như cô đeo nó trong một thời gian dài, sẽ nuốt chửng ý thức của cô, nếu như cô đeo nó trong sáu tháng đến một năm, ý thức của cô sẽ bị kiểm soát, nhẹ thì bị người khác khống chế, nặng thì mất mạng.” Lâm Mộc nói.

Cái gì mà tà khí, ý thức bị nuốt chửng, bị điều khiển, những điều này vào tai Trần Uyển Nhi trở nên lạ lùng và khó giải thích.

Đây cũng không phải là một chương trình kịch trên truyền hình.

“Anh không có bằng chứng, làm sao có thể chứng minh được những gì mình đã nói?” Trần Uyển Nhi hỏi.

"Chứng minh? Đương nhiên là có thể, tôi chỉ sợ sẽ làm cho cô sợ hãi thôi!"

Lâm Mộc lại cầm chiếc vòng tà khí lên, tay bắt đầu dùng nội lực.

Bùm!

Tà khí bộc phát, một đám sương mù đen kịt xuất hiện trước mặt mọi người, cả phòng khách đều trở nên âm u và lạnh lẽo.

“Đây... Đây là cái gì!" Trần Uyển Nhi kinh hãi nhảy lên khỏi ghế sô pha!

Mà Lão Trần vẫn còn có thể vững vàng ngồi trên sô pha, hiển nhiên là một người từng trải qua sóng to gió lớn.

"Đám sương mù đen này là nguồn gốc khiến cho cô bị đau đầu, nếu như cô trực tiếp chạm vào lớp sương mù màu đen này khi được giải phóng, nó sẽ mang lại cho cô rắc rối lớn, thậm chí có thể gây chết người!"

“Vậy thì... Vậy tại sao anh lại thả nó ra!” Trần Uyển Nhi bị dọa đến mức tái mặt.

“Không phải là để chứng minh cho cô xem sao?” Lâm Mộc vô cùng bình tĩnh.

“Bạn nhỏ Lâm Mộc, cháu xử lý nó được không?”

Lão Trần tuy rằng vẫn ngồi vững ở trên ghế, nhưng ông cụ cũng e ngại đám sương mù màu đen 'kỳ quái' này.

“Đương nhiên!”

Lâm Mộc lập tức vung tay lên vẫy vẫy, trong phòng khách chợt có một cơn gió nhẹ thổi bay sương mù đen kịt ra ngoài cửa.

Màn sương đen bị không khí làm loãng ra và nhanh chóng tan biến bên ngoài ngôi nhà!

Cảnh tượng này khiến Trần Uyển Nhi trở nên đờ đẫn.

Người này chỉ phẩy tay lên liền xuất hiện một cơn gió? Phương thức này khiến cô cảm thấy sốc.

“Không hổ là đồ đệ của Đạo trưởng, thật sự có chút bản lĩnh.” Lão Trần khen ngợi.

“Lão Trần quá khen rồi.”

Lâm Mộc lại nhìn Trần Uyển Nhi nói, “Trần Uyển Nhi, chứng cứ gì đó, cô đã thấy rồi, hiện tại cô đã tin chiếc vòng này thực sự có vấn đề chưa?”

“Tất nhiên, về sau tôi sẽ không đeo nó nữa, sẽ không sao đâu? “Trần Uyển Nhi vẫn có chút kinh hãi.

Trần Uyển Nhi rõ ràng đã tin rằng có điều gì đó không ổn với chiếc vòng tay, cô không còn mặt mũi để nhắc lại chuyện trước đó.

“Tôi phải nhìn bên trong cơ thể cô thì mới biết mức độ trúng độc của cô, như thế tôi mới có thể xác định được, cô có đồng ý cho tôi xem không.”

Sau đó Lâm Mộc bước tới chỗ Trần Uyển Nhi, đưa tay ra và nói:

“Đưa tay cho tôi, để tôi xem giúp cô.”

Khuôn mặt của Trần Uyển Nhi hơi thay đổi, làm sao cô có thể dễ dàng để một người đàn ông chạm vào tay mình? Lại là một thanh niên trạc tuổi cô.

"Trần Uyển Nhi, tôi không phải đang muốn lợi dụng cô, tôi cũng không để ý đến chuyện động tay động chân với cô, nếu như cô không muốn cho tôi xem, tôi cũng không còn cách nào khác." Lâm Mộc thờ ơ nói.

Trần Uyển Nhi nghĩ đến là để chữa trị, nghĩ đến lúc đau đầu vô cùng khổ sở, cô nghiến răng nghiến lợi đưa bàn tay trắng nõn của mình ra cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc rất nghiêm túc, nắm lấy cổ tay Trần Uyển Nhi và véo mạnh.

"Nào, đau quá! Làm sao anh có thể thô lỗ như vậy!" Trần Uyển Nhi hai má phồng lên tức giận, đôi mắt đẹp hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Mộc.

“Tôi xem xong rồi, tình hình không tốt lắm.” Lâm Mộc buông tay.

"Tình... Tình hình không tốt sao? Lâm Mộc, đừng cố ý làm tôi sợ!" Trần Uyển Nhi sắc mặt tái nhợt.

Những chuyện lạ lùng đã đủ khiến cô sợ hãi, khi Lâm Mộc nói như vậy, trong lòng cô tự nhiên rất hoảng sợ.

“Bạn nhỏ Lâm Mộc, có chuyện gì không tốt, cậu có thể nói cụ thể cho ông biết được không?” Lão Trần nghe Lâm Mộc nói xong, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Lâm Mộc nói thẳng: "Cô Trần Uyển Nhi hẳn là đeo vòng tay ngọc bích không dưới nửa năm, độc tố đã ăn mòn sâu, cho dù không tiếp tục đeo vòng tay, độc tố cũng đã tích tụ trong cơ thể, vẫn có khả năng phá hủy và tra tấn cô ấy.”

“Vậy phải làm thế nào mới có thể tiêu diệt hoàn toàn được nó?” Lão Trần hỏi.

"Những gì cháu có thể làm bây giờ là ức chế độc tố và ngăn không cho độc tố trong cơ thể phá hủy cô Trần, hiện tại cháu cũng không thể hoàn toàn diệt trừ tận gốc được!" Lâm Mộc nói thật.

“Vậy thì... Còn có cách nào khác không?” Lão Trần vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.

"Nếu sư phụ cháu ở đây thì có thể làm được dễ dàng, nhưng ông ấy đã nói với cháu rằng sẽ không dễ dàng xuống núi, còn về cháu thì phải cần đợi thực lực tăng lên thêm một bậc thì mới có thể hoàn toàn có thể giải độc cho cô Trần Uyển Nhi được.” Lâm Mộc nói.

“Như cháu đã nói, nếu chỉ áp chế thì về lâu dài có hiệu quả không?” Lão Trần hỏi.

“Hiệu quả, ít nhất nó có thể đảm bảo rằng cô Trần Uyển Nhi sẽ không bị phát bệnh, không bị đau đầu, và sẽ không bị ảnh hưởng bởi chất độc trong cơ thể.” Lâm Mộc nói.

“Đã như vậy rồi, bạn nhỏ Lâm Mộc, cậu trước hết nên ức chế độc tố trong cơ thể cho cháu gái ông, sau khi làm xong việc này, ông sẽ rất cảm kích!” Lão Trần rất khách sáo.

Nếu không thể trị tận gốc thì trước hết chỉ có thể ức chế, sau đó từ từ tìm cách diệt trừ sau.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi.”

Lâm Mộc quay đầu nhìn Trần Uyển Nhi, nhẹ giọng nói: “Nào, cởi bỏ quần áo ra đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio