Sau đó Tôn Viên Ba tức thì chạy tới cuối phòng họp, mở cửa căn phòng an toàn bằng dấu vân tay.
Đám người nhà họ Tôn lao nhanh về phòng an toàn như chú chim sợ cành cây cong.
Sau khi vào phòng, đám người lập tức đóng cửa lại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Phòng an toàn được xây dựng tại tầng trệt của phòng họp, cánh cửa của phòng an toàn được cất công nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả đắt đỏ và vô cùng kiên cố.
Mục đích khi xây dựng căn phòng này chính là, đề phòng nguy hiểm đột nhiên phát sinh và đảm bảo nơi trú ẩn. Vậy nên đám người của nhà họ Tôn đều thở phào nhẹ nhõm sau khi bước vào phòng an toàn.
“Thằng khốn này rốt cuộc là ai thế? To gan lớn mật tới mức xông thẳng vào nhà họ Tôn!” Tôn Viên Ba cả giận nói.
“Chú ba, nghe nói kẻ bắt cóc có đạo pháp thâm hậu, bây giờ mất liên lạc với Lão Từ, chúng ta chỉ còn chỗ dựa duy nhất là Vũ đạo trưởng, nhanh chóng gọi ông ta đến giải vây!” Tôn Trình khẩn thiết nói.
Tôn Viên Ba gật đầu, sau đó gọi điện thoại.
Bọn họ ẩn náu trong phòng này rất an toàn, chỉ cần đợi Vũ đạo trưởng tới chi viện là có thể phá được cục diện nguy hiểm này.
Nhưng chuông mới reo vài hồi đã bị người ta cúp máy.
“Tắt máy rồi? Sao thế này?” Tôn Viên Ba mơ hồ cảm thấy không ổn.
Tôn Viên Ba cuống quýt gọi tiếp nhưng đối phương đã tắt nguồn.
Nhà họ Tôn còn ôm tâm lý ăn may khi cuộc gọi đầu tiên bị cắt đứt, nhưng bây giờ Vũ đạo trưởng đã tắt nguồn, rành rành là muốn cắt đứt liên lạc mà.
Tôn Viên Ba không cam lòng, gọi liên tiếp vài cuộc nữa nhưng đều vô dụng.
“Đáng chết! Sao lại như vậy chứ!” Tôn Viên Ba tức giận chửi rầm trời.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chúng ta không thể liên lạc với cả Lão Từ và Vũ đạo trưởng thế?” Tôn Trình và đám người nhà họ Tôn bồn chồn không yên như kiến bò miệng chảo.
Giờ đây nhà họ Tôn gặp nạn, hai thế lực chống lưng là Lão Từ và Vũ đạo trưởng lại đồng loạt cắt liên lạc với họ? Họ không tài nào hiểu được nguyên do chuyện này!
“Lẽ nào tên bắt cóc giở trò?” Một người chợt nảy ra suy nghĩ này.
“Sao có thể chứ? Lão Từ là nhân vật tầm cỡ, Vũ đạo trưởng là cao thủ số 1 Giang Nam, tên bắt cóc lấy đâu ra bản lĩnh giải quyết êm xuôi hai người này?” Tôn Trình nói vẻ hung ác.
“Dù sao thì chúng ta vẫn được đảm bảo an toàn, nơi này chuẩn bị đủ thức ăn cho 3 tháng, có nguồn điện độc lập, thiết kế thông gió, và lắp đặt đủ thiết bị liên lạc.” Tôn Viên Ba nói.
Ông ta nói tiếp: “Dù không liên lạc được với Lão Từ và Vũ đạo trưởng, chúng ta vẫn có thể ở đây chờ đợi ông cụ nhà mình liên lạc với hai thế lực chống lưng kia, đồng thời nghĩ cách giải quyết.”
Đám người nhà họ Tôn rối rít gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Đây là nơi duy nhất cho bọn họ cảm giác yên lòng.
Ầm!
Ngay lúc này, cánh cửa lớn của căn phòng an toàn bỗng truyền tới một tiếng nổ rền vang. “Chuyện gì thế? Lẽ nào...thằng nhóc kia đã phá tan cánh cửa?” Đám người kinh hãi, vội nhìn về phía cửa. “Yên tâm, cửa lớn kiên cố như tường đồng vách sắt, cậu ta không đập vỡ được đâu!” Tôn Viên Ba trưng ra bản mặt tự tin. Ông ta vừa dứt lời, cửa lớn lại ầm một tiếng đinh tai nhức óc. Giữa cánh cửa đã xuất hiện một vết lõm lớn.