Giờ cô ấy mới nhớ ra lúc vừa bị bắt cóc, trong lúc hoảng loạn lấy điện thoại ra gọi, cô ấy đã bấm số Lâm Mộc, bởi anh là người đầu tiên trong danh sách liên lạc gần nhất.
Lâm Mộc nhận được điện thoại của mình nên vội tới cứu mình sao?
“Lâm Mộc, mau đi đi!” Thẩm Tịch Dương vội hét lên với Lâm Mộc.
Thẩm Tịch Dương rất cảm động vì Lâm Mộc có thể đến cứu nguy, nhưng cô ấy hiểu rõ một khi chuyện đã dây đến nhiều nhân vật lớn thì Lâm Mộc không thể lội vào vũng nước đục này được.
Lâm Mộc không rời đi mà bước vào phòng.
“Thằng nhóc, mày chui từ xó xỉnh nào ra thế hả? Dám ầm ĩ ở nơi này? Còn dám ra tay đánh người của tao? Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!” Hai mắt Kiền Nhị Gia tràn đầy vẻ hung dữ, nhìn Lâm Mộc quát mắng.
Lâm Mộc nào có thời gian để ý tới ông ta, anh vội vàng bước về phía Thẩm Tịch Dương.
Lâm Mộc thấy Thẩm Tịch Dương cuốn khăn tắm trên người thì lo lắng không thôi, anh không rõ lúc Mai Tổng xông tới cứu nguy, Thẩm Tịch Dương đã bị Lương Siêu xâm phạm hay chưa.
Nếu Thẩm Tịch Dương thực sự thất thân, anh nhất định sẽ biến nơi này thành địa ngục!
“Chị Dương Dương, em tới muộn rồi, thằng súc sinh Lương Siêu đó không làm gì chị chứ?” Lâm Mộc bước tới, vội vàng kéo tay Thẩm Tịch Dương, hai mắt đỏ hoe.
“Lâm Mộc, không rõ tại sao Mai Tổng của Tập đoàn Thiên Lực lại tới cứu chị, ông ấy đến kịp thời, nếu chậm chút nữa thì... thì..” Thẩm Tịch Dương nói đến câu cuối, nước mắt đã trào mi.
Lâm Mộc nghe tới đây, lập tức thở hắt ra một hơi, hòn đá đè nặng trong tim mới miễn cưỡng vơi bớt sức nặng.
Thẩm Tịch Dương khẩn thiết nói: “Lâm Mộc, em mau đi đi, lần này to chuyện quá rồi, em không thể giải quyết được đâu.” Đương nhiên Thẩm Tịch Dương lo lắng làm liên lụy tới Lâm Mộc.
“Chị Dương Dương cứ yên tâm, hôm nay chị phải chịu ấm ức gì, em sẽ bắt bọn chúng đền tội gấp trăm vạn lần!” Lâm Mộc nói giọng sắc bén.
Lâm Mộc quay người nhìn Mai Tổng “Mai Tổng, cảm ơn ông đã kịp thời đến cứu người, tôi sẽ ghi lòng tạc dạ chuyện này. ”
“Lâm cao nhân quá khách sáo rồi, nếu anh đã dặn dò hành động thật nhanh thì tôi đương nhiên không dám chậm trễ nửa giây.”
Mai Tổng cúi người, cười đáp.
Lâm Mộc dặn dò ư?
Thẩm Tịch Dương nghe đoạn đối thoại của hai người họ, trong đầu cô ấy ‘ầm’ một tiếng, cả người như chết lặng.
Theo như lời nói ban nãy của Mai Tổng, ông ấy nhận lệnh của Lâm Mộc nên vội tới cứu cô ấy sao? Người bạn trai mà Mai Tổng nhắc tới lẽ nào chính là Lâm Mộc?
Nói vậy thì, chuyện hợp tác giữa công ty quảng cáo Thịnh Mỹ và Tập đoàn Thiên Lực khi trước cũng do Lâm Mộc sắp đặt ư?
Các mắt xích xâu chuỗi lại khiến lòng Thẩm Tịch Dương cuồn cuộn sóng to gió lớn. Có nằm mơ Thẩm Tịch Dương cũng chẳng ngờ được, chính Lâm Mộc đứng sau sắp xếp tất cả mọi chuyện! Hóa ra vị thần lặng lẽ bảo vệ cô ấy mấy ngày này chính là Lâm Mộc! Đám người đứng trong phòng nghe tới đây mới vỡ lẽ, hóa ra người đàn ông trẻ bỗng dưng xuất hiện này có mối quan hệ với Mai Tổng. “Thằng nhóc, mày không nghe thấy lời tao nói hồi nãy sao?” Kiền Nhị Gia thuận tay vớ bình hoa bên cạnh, nộ khí ngút trời lao về phía Lâm Mộc.