“Cháu trai, cháu hòa giải chuyện này giúp cậu, dù sao chúng ta cũng là người thân, cháu không thể thấy chết không cứu được, huống chi cậu ta không thể không nể mặt người có thân phận như cháu, ngoài cháu ra không ai có thể giúp cậu cả!” Lương Đức Quảng cuống quýt cầu cứu.
“Giúp cậu thì vứt luôn tiền đồ và vận mệnh của cháu hả? Cậu tự nghĩ cách đi.” Thư ký Ngô nói rồi đẩy Lương Đức Quảng ra, dứt khoát rời đi.
Suy cho cùng anh ta chỉ là một thư ký, nhà họ Tôn bị diệt mà Lão Từ còn không quản, thậm chí còn ra tay thu dọn tàn cuộc cho Lâm Mộc. Anh ta nào dám đứng ra giải quyết chuyện lần này?
“Cháu trai! Cháu trai!” Lương Đức Quảng gọi với theo đầy khẩn thiết, nhưng Thư ký Ngô chẳng hề dừng bước.
Khi Thư ký Ngô đã khuất bóng, Lương Đức Quảng như bị rút cạn tinh lực, cả người lảo đảo không vững.
Ông ta biết tất cả tiêu tùng rồi! Đến nhà họ Tôn còn bị Lâm Mộc diệt sạch, ông ta có là cái thá gì đâu?
“Lương Đức Quảng, giờ ông hiểu con trai mình gây họa lớn cỡ nào chưa?” Mai Tổng lạnh lùng hỏi.
“Tôi ... tôi sai rồi, tôi xin lỗi! Tôi nhận phạt...” Lương Đức Quảng sợ hãi quỳ xuống đất. Ông ta hoàn toàn chẳng còn hơi sức mà đối kháng với Lâm Mộc.
Lâm Mộc quay đầu dặn dò: “Mai Tổng, ông đưa chị Dương Dương xuống lầu, đồng thời rút hết người của ông khỏi khách sạn đi, chỗ này giao cho tôi xử lý.”
Tiếp theo sẽ có một số hình ảnh mà Lâm Mộc không muốn Thẩm Tịch Dương nhìn thấy, lo cô ấy bị kinh sợ.
“Được!”
“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, tôi đưa cô xuống lầu!” Mai Tổng thực hiện động tác ‘mời.’
“Lâm Mộc, em...”
Thẩm Tịch Dương ngơ ngác nhìn Lâm Mộc, dường như có vô vàn lời muốn nói.
Đối với Thẩm Tịch Dương, Lâm Mộc vẫn thân thuộc là thế, nhưng giờ đây lại như có đôi chỗ đổi thay.
Anh không còn là Lâm Mộc cần được cô ấy bảo vệ thuở thiếu thời nữa, giờ anh đứng trên đỉnh cao vời vợi, có thể làm cho nhiều nhân vật lớn ở Giang Nam phải kính sợ và thuần phục...
“Chị Dương Dương xuống lầu trước đi, em biết lúc này chị có nhiều lời muốn hỏi muốn nói với em, để lát nữa chúng ta trò chuyện nhé.” Lâm Mộc mỉm cười, vẫn là dáng vẻ tùy ý đó.
“Ừm.” Thẩm Tịch Dương gật đầu rồi theo Mai Tổng rời khỏi phòng.
Mai Tổng cũng lệnh cho tất cả bảo vệ rời đi, bao gồm mấy tên bảo vệ đang ấn giữ Lương Siêu.
Trong phòng chỉ còn ba người Lâm Mộc, Lương Siêu và Lương Đức Quảng.
“Lương Siêu, còn ngây ra đó làm gì, mau qua đây quỳ xuống cho ba!” Lương Đức Quảng mắng to.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. Lương Siêu vô cùng khiếp sợ, chạy tới quỳ rạp trước mặt Lâm Mộc. “Lâm Gia, tôi sai rồi! Tôi có mắt không tròng, xin anh tha cho tôi!” Lương Siêu liên tục dập đầu cầu tha mạng. Lương Đức Quảng cũng cuống quýt nói: “Lâm Gia, chỉ cần anh tha cho tôi và con trai tôi, tôi... nguyện ý dâng toàn bộ tài sản của mình lên cho anh!” Tuy ông ta coi trọng tiền tài, nhưng đến mạng cũng không còn thì nhiều tiền tới đâu cũng vô dụng.
“Không đủ.” Lâm Mộc lắc đầu.