Kim Châu, nhà của Lâm Mộc.
Sau nhiều ngày luyện tập, Lâm Mộc đã hoàn toàn bình phục khỏi trạng thái yếu ớt.
Trong những ngày qua, Mai tổng cũng đã gọi điện cho Lâm Mộc và chuyển ba triệu tệ vào tài khoản của anh.
Theo tường trình của Mai tổng, sau khi thu nhận toàn bộ tài sản của Lương Đức Quảng, tổng cộng có hơn bốn triệu sáu ngàn vạn tiền mặt, ông ta chuyển cho Lâm Mộc trước ba triệu.
Tổng giá trị tài sản của Lương Đức Quảng lên đến vài tỷ, nhưng tài sản và tiền mặt là hai cái hoàn toàn khác nhau, giá trị của tập đoàn Hoành Kiến đã chiếm phần lớn khối tài sản của ông ta, còn tiền mặt của ông ta chỉ có khoảng hơn bốn triệu trong tài khoản.
Sau khi ba triệu được chuyển vào tài khoản của Lâm Mộc, đối với Lâm Mộc mà nói con số này đã hoàn toàn đủ dùng.
“Hấp thu linh khí trong không khí thật sự là quá chậm.” Lâm Mộc mở mắt ra, lắc đầu thở dài.
Với tốc độ tu luyện mấy ngày nay, Lâm Mộc đã có thể tăng tới cảnh giới trung kỳ, tất cả là nhờ có sự trợ giúp của Chí Tôn Tích, nếu là người tu luyện bình thường khác cũng phải mất ít nhất ba năm.
“Quên đi, chúng ta đi hồ Thiên Sát tỉnh Dương Hà trước.” Lâm Mộc đứng dậy.
Lâm Mộc rất kỳ vọng vào chuyến đi hồ Thiên Sát ngày hôm nay.
Tính toán thời gian, chỉ còn mười ngày nữa là tiến vào tiết Trung Phục, đã đến lúc lên đường rồi.
Đi nhanh thì cũng cần có thời gian, Lâm Mộc phải đến đó trước để ẩn nấp và canh chừng.
Vài ngày trước, A Bính đã mua một chiếc Porsche Cayenne và đưa đến nhà Lâm Mộc.
Vì vậy, Lâm Mộc đã lái chiếc xe này đến thẳng tỉnh Dương Hà.
Tỉnh Dương Hà tiếp giáp với tỉnh Giang Nam, nhưng nếu so sánh về kinh tế thì không phát triển bằng tỉnh Giang Nam.
Đối với Lâm Mộc, tỉnh Dương Hà có một ý nghĩa đặc biệt, quê quán của anh chính là ở tỉnh này, trước đây, khi còn rất nhỏ, anh đã từng sống trong một ngôi làng nông thôn hẻo lánh.
Sau khi lên cao tốc Kim Châu, Lâm Mộc gọi điện cho Hoàng Đạo Trường, hỏi vị trí cụ thể của hồ Thiên Sát ở tỉnh Dương Hà và nhân tiện hỏi Hoàng Đạo Trường có muốn đi cùng không.
"Tiền bối Lâm Mộc, với thực lực của tôi, tôi không có cơ duyên với nó, nếu anh mang theo tôi thì chỉ thêm phiền phức thôi, cho nên tôi sẽ không đi, địa chỉ cụ thể tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh.” Hoàng Đạo Trường nói.
“Được.”
Lâm Mộc trả lời xong liền cúp điện thoại. Anh bắt đầu khởi hành vào buổi sáng, mãi cho đến khi trời đã tối muộn anh mới đến được trung tâm của tỉnh Dương Hà. Theo địa chỉ mà Hoàng Đạo Trường gửi, hồ Thiên Sát ở một nơi rất hẻo lánh. Vì còn nhiều thời gian, Lâm Mộc tìm một khách sạn để ở, sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường. Trưa ngày hôm sau, Lâm Mộc đi đến một huyện nhỏ, là một huyện tương đối lạc hậu của tỉnh Dương Hà, vị trí của Hồ Thiên Sát nằm sâu trong một ngọn núi được gọi là núi Thiên Sát thuộc huyện này.